Trước cửa phủ tiên quan, quảng trưởng và đường phố từng trống trải nay bị người đến chen đầy, liếc mắt nhìn qua, chật như nêm cối, chỉ thấy đầu người đen nghìn nghịt đang chen chúc xô đẩy.
Mọi người đội khăn trên đầu, trong lòng thì ôm theo lương khô, sau lưng thì đeo xẻng sắt, sọt đựng đồ.
Bọn họ từ nhiều thôn trấn khác nhau đi đến Thiên Thành, đang thì thầm trao đổi tin tức:
“Lần đào sông này, thật sự ngày nào cũng được phát thịt lợn sao?”
“Ta nghe nói Quận Hồng Phúc cạnh bên cũng chỉ có lúc tết nhất mới được ăn thịt lợn, nói chuyện mai mối lấy vợ mới dám lấy ra hai cái chân giò phơi khô”
Ngày nay nếu muốn miêu tả nơi nào đó giàu có, thịnh vượng, người ta chỉ có thể tưởng tượng ra giấc mộng đẹp như ‘ngày ngày được ăn thịt lợn’.
Người tinh thông tin tức tiếp tục nói:
“Cái chân giò kia, nhìn thì cứng đơ nhưng thật ra thái thành lát mỏng, thịt gầy mà lại có mỡ, ăn vào miệng ngậy lắm, vừa mặn vừa thơm, ăn một miếng là thèm cả ngày. Còn nữa, hai vợ chồng kết hôn mở tiệc mừng, đồ ăn không dùng nước để nấu, đều dùng mỡ lợn xào lên, mùi thơm cả đêm không tiêu tan”
Tiếng nuốt nước miếng liên tiếp vang lên.
“Ngươi nói xem mỡ lợn kia mà dùng để xào rau thì phải ngon đến thế nào?”
“Không biết nữa, chúng ta lại chưa từng ăn qua, đều chỉ được nghe nói thôi”
Có người lẩm bẩm:
“Mẹ ơi, người quận Hồng Phúc tốt số thật đấy, đời trước chắc tích không ít đức!”
Tiếng nuốt nước bọt còn chưa biến mất thì cách nói này đã bị người ta phản bác:
“Ta ở thôn Hoa Nham vùng biên giới đây, nghe ta nói một câu, năm nay bên Quận Hồng Phúc cũng sống không tốt đâu. Hai bên Hắc Hà gặp nạn hồng thuỷ, không ít người chết đuối. Ruộng đồng cũng bị huỷ hoại, nhà cũng sập, heo con còn chưa kịp lớn, còn đang sống sờ sờ đã bị nước dìm chết”
“Người chết nằm dưới sông, đợi đến lúc vớt được lên đều đã trương phồng. Thuế thu của người sống thì một phân cũng chẳng ít đi”
Thanh âm ghen tị ngưỡng mộ bất chợt trầm xuống trở thành tiếng ai thán đồng tình:
“Lão thiên gia à, sao mỗi năm lại một khổ hơn vậy”
“Hạn thì hạn chết, ngập cũng ngập chết!’
Người đã từng trải qua khổ nạn càng dễ dàng đồng cảm hơn với nỗi thống khổ của người khác.
“Đều đừng khóc tang nữa, đợi chúng ta đào sông xong, tiên quan mới lại thi triển pháp thuật, đem nước chảy qua đây, về sau Hồng Phúc không ngập mà chúng ta cũng không bị hạn nữa”
“Đúng đấy, giờ Thiên Cừ có Tống tiên quan rồi! Cáo thị có nói, mỗi thôn đều có thể có một con kênh, vậy thôn chúng ta không cần chạy đi mười dặm để gánh nước nữa rồi”
Đường núi gập ghềnh khó đi, xe chở nước thì nặng, trên đường nước văng mất một nửa, nếu có hơi mệt mỏi, xe thì lật người thì bị thương, đến một nửa còn lại cũng chẳng còn.
Thôn dân bình thường đều kính sợ Thiên Thành và tiên quan, không dám lớn tiếng nói chuyện, bởi vậy mặc dù người đến đông đúc nhưng lại không ồn ào.
Chu Tiểu Vân vừa bước ra ngoài phủ đã bị cảnh tượng này làm cho chấn động. Khó trách bọn họ ở trong phủ chẳng nghe thấy động tĩnh gì, còn cứ tưởng rằng chưa có ai đến.
“Ngươi ở làng nào, thôn nào, thật sự tự nguyện tới đây tham gia xây kênh mương sao?”
Nàng hỏi người đứng xếp hàng ở ngay phía đầu.
Anh nông dân khẩn trương xoa tay vào nhau, hỏi ngược lại nàng:
“Xây kênh mương thật sự được phát thịt lợn sao?”
Người bên cạnh khẽ quát:
“Nói năng với tiên sư cái kiểu gì đấy! Cho dù có không phát thì chúng ta cũng nguyện ý tới!”
Kỷ Tinh ý đồ khuyên một bộ phận người rút lui, nàng chỉ chỉ lên trời:
“Hè đến rồi, mặt trời mỗi ngày một gay gắt hơn, làm việc vừa nắng vừa mệt, lão nhân và hài tử trước cứ quay về đi đã”
Trong đội ngũ không có ai động đậy.
Những nam nhân năm mươi, sáu mươi tuổi kia, nhìn bề ngoài thì tang thương già nua nhưng hàng ngày đều xuống ruộng làm việc, không cảm thấy bản thân mình là lão nhân.
Những thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, nhìn thì non nớt nhưng có người đã thành gia, cũng không cảm thấy mình là hài tử.
Ai nấy đều cho rằng bản thân mình là ‘người lao động khoẻ mạnh’, đang tuổi sung sức.
Từ Khán Sơn và Khâu Đại Thành chỉ có thể công bố tiêu chuẩn căn cứ vào chiều cao, cân nặng, tuổi tác.
Sau khi sàng lọc một lượt, những người rời đi đều âm thầm tiếc nuối. Hai ngàn người còn lại đều tụ lại không muốn đi, vắt óc tự đề cử mình:
“Tiên trưởng chọn ta đi, chân cẳng ta tốt, chạy nhanh lắm”
“Tiên trưởng, thân thể ta rắn chắc, một vai có thể vác bốn sọt”
Kỷ Tinh và bốn người đội phát gà thương lượng với nhau:
“Chi bằng chúng ta chia thành từng nhóm nhỏ, làm việc luân phiên”
Chu Tiểu Vân gật đầu:
“Thay phiên nhau làm việc và nghỉ ngơi, sẽ không làm chậm trễ tiến độ”
Từ Khán Sơn cất cao giọng nói:
“Không chọn người nữa. Về sau mỗi người căn cứ theo lịch đã xếp trước tới làm, làm nửa tháng rồi hưu mộc ba ngày, đúng lúc có thể về thăm nhà, đem lương thực cùng thịt được phát về cho người ở nhà”
Mọi người vội vàng đáp ứng, nhưng trong lòng lại buồn bực.
Rốt cuộc hưu mộc là cái gì? Sao còn được về nhà nữa?
(Hưu mộc: chỉ thời gian nghỉ phép tắm gội. Theo chế độ nhà Hán, các quan trong triều cứ mỗi 5 ngày có thể về nhà tắm gội một lần.)
……….
Sáu mươi năm trước, Hồng Phúc và Thiên Cừ không có đường biên giới rõ ràng, biên giới hai quận thậm chí còn có một phiên chợ nhỏ.
Người dân ở đó trao đổi lương thực, vải vóc, muối ăn và gia súc. Càng không tồn tại cách nói “nạn dân từ Thiên Cừ”, có cô nương ở Thiên Cừ gả qua Hồng Phúc, cũng có hán tử Thiên Cừ lấy vợ Hồng Phúc.
Về sau Thiên Cừ đại nạn, Tư quân Hồng Phúc phái người dựng nên tường thành ở biên giới, cho thủ vệ đến trấn áp bạo động.
Thi thể của nạn dân bị thủ vệ treo trên đầu tường, để kền kền và diều hâu chia nhau làm thức ăn.
Đó là một cơn ác mộng. Thời tiết lạnh lẽo, máu chảy thành sông, dưới bầu trời xám xịt, lũ kền kền kêu vang bay vòng quanh.
Nay chẳng còn ai dám trốn sang nữa.
Trong sáu mươi năm liên miên, tường thành trở thành ác thú bằng sắt thép ngăn cách nạn dân Thiên Cừ.
Trước thành là mảnh đất chết hoang vu, sau thành là sinh cơ không thể chạm đến.
Lưu Hồng Sơn lúc này đang đứng ở đầu tường thành.
Hắn khoanh tay mà đứng, dáng người thẳng tắp. Ngày hè gió ấm thổi qua, làm lay động chòm râu trắng và pháp bào hoa lệ.
Ánh nắng trong trẻo mà ấm áp, chiếu đến mức cả người hắn đều cảm thấy thoái mái.
Ngoài tường, Thiên Cừ ngàn dặm đất chết, cát bụi mênh mang. Bên trong tường, Hồng Phúc xanh tươi dào dạt, nước chảy bồng bềnh.