Lưu Hồng Phúc cảm thán:
“Trong núi một ngày, ngoài đời ngàn năm.
Tiên gia tại một ý niệm, phàm trần thương hải tang điền”
Tư quân Quận Hồng Phúc liên tục tán thưởng.
“Ngài quả nhiên là Văn Khúc Tinh hạ phàm!”
“Ngươi lại tiếp hai câu đi”
Lưu Hồng Sơn nhàn nhạt liếc nhìn hắn.
Tư quân vò đầu bứt tai, cuối cùng đáp:
“Thiên Cừ không thấy thiên cừ
Hồng Phúc nhờ ngài hồng phúc”
(chơi chữ: Thiên Cừ là ngàn con kênh, Hồng Phúc là hưởng phúc, phúc lớn)
“Không tệ!”
Lưu Hồng Sơn hài lòng mỉm cười.
Tư lễ thấy tâm tình hắn tốt, nhân cơ hội góp lời:
“Thiết Tam Ngư Thôn Hà Tây dâng lên một bức ‘Trị thuỷ đồ’, hắn tự xưng là đã quan sát lưu lượng dòng chảy của sông trong vòng ba mươi năm, đi khắp hai bên bờ mới vẽ nên bức này, nguyện giúp ngài trùng tu đê đập, chỉnh đốn đường sông…”
Nụ cười của Lưu Hồng Sơn nhạt đi:
“Không phải đã phát lương cứu tế sao? Không đủ ăn?”
“Đúng ạ, đủ ăn, nhưng không biết năm sau——”
Lưu Hồng Sơn lại cắt lời hắn:
“Nạn hồng thuỷ có làm chậm trễ việc thờ cúng thần miếu năm nay không?”
“Cái này, cái này thì không ảnh hưởng gì đâu ạ”
Tư lễ nhỏ giọng nói.
“Vậy còn muốn bổn tiên quan xem cái gì?!”
Tư lễ mồ hôi chảy như mưa, vâng dạ đáp:
“Vậy để tiểu nhân đuổi đi”
Cách đó không xa vang lên tiếng giãy giụa cầu cứu, rất nhanh đã biến thành tiếng kêu đau. Thanh âm càng ngày càng xa, cuối cùng cũng không nghe thấy nữa.
Lưu Hồng Sơn không kiên nhẫn nhíu mày.
Cảnh giới của phàm nhân không cao, không hiểu đạo lý——
Trăng có lúc tròn lúc khuyết, sông suối hàng năm có lũ, là thiên đạo tuần hoàn, quy luật tự nhiên, con người nên thuận theo thiên thời, sao có thể quản nổi?
Hắn tự cho mình là tiên quan tốt, có nạn cứu nạn, nhưng chỉnh lại đường sông vừa tốn thời gian vừa tốn sức.
So với hồng thuỷ ngập trời, đương nhiên là việc tu luyện quan trọng hơn.
Hắn không giống Triệu Nhân, liều mạng muốn rời khỏi Quận Thiên Cừ nát như bùn. Quận Hồng Phúc giàu có, phì nhiêu, Lưu Hồng Sơn rất vừa ý. Mặc dù phàm trần linh khí không nồng đậm như trên núi.
Nhưng ở trong Hoa Vi Tông, tu sĩ Kim Đan nhiều như mây, đến cả nữ nhi của Hư Vân Chân Nhân cũng chuẩn bị đột phá Kim Đan.
Hắn có chút chua xót mà thầm nghĩ, Trần Hồng Chúc kia chỉ là một tiểu cô nương kiêu căng, thật không biết môn phái đã cho nàng bao nhiêu tài nguyên, cùng một thứ như vậy mà cho ta, ta sớm đã Nguyên Anh rồi.
Trong gia tộc hắn, lão tổ tông toạ trấn phân phối tài nguyên, dòng chính cùng hậu bối thiên tài được ưu tiên hưởng dụng, hắn cũng không chiếm ưu thế.
Chỉ có ở Quận Hồng Phúc, hắn một mình thu nạp khí vận của cả quận, nói một là một, không cần phải đối mặt với sự áp bách cùng quản thúc của tu sĩ cấp cao hơn.
Kế hoạch của Lưu Hồng Sơn là chờ sau khi đột phá, mới lấy thân phận tu sĩ Nguyên Anh rời khỏi Quận Hồng Phúc, trở lại môn phái.
Tu sĩ Nguyên Anh có thể độc chiếm một phong, như vậy mới coi như nở mày nở mặt.
“Phía đối diện có tiên thuyền, có lẽ là đội ngũ của Tống tiên quan!”
Tư quân cả kinh.
Dưới trời xanh, thất tuyệt bảo thuyền tăng tốc đi tới, từ một điểm đen nhỏ bé dần trở thành một vật khổng lồ.
Độ cao không ngừng giảm xuống, gió cuốn lên bụi mù, cảm giác áp bách mười phần.
Lưu Hồng Sơn lạnh lẽo ra lệnh:
“Tư lễ, phái đội lễ nghi tới tiếp đón”
Hắn nghĩ, nếu không phải ngày trước ta bế quan, gặp phải bình cảnh khó lòng đột phá, hiện giờ trái phải chẳng có chuyện gì để làm, bổn trưởng lão mới không thèm rảnh rỗi đứng ở đây đợi người.
Tu sĩ cao cấp xuât thân danh gia đại đa phần đều tự giữ thân phận, rất ít khi giao thiệp với tu sĩ trẻ tuổi cấp thấp xuất thân từ phàm nhân.
Nhưng Tống Tiềm Cơ thì khác, trên người hắn chưa bàn đến bảo vật mà thánh nhân lưu lại, chỉ riêng linh thạch đã đến hai mươi vạn.
Tin tức từ Tử Vân Quan vừa truyền ra, ngọc giản lô thứ hai lại vừa bán hết.
Kỳ phổ ‘Trích tinh tam kiếp’ sớm đã lưu truyền đến mức người người đều hay. Trận sư và người yêu thích kỳ đạo lại vẫn nguyện ý mua một phần ngọc giản của Tử Vân Quan để lưu giữ.
Đây có lẽ là ván cờ cuối cùng mà Kỳ Quỷ truyền lại, không nhanh chỉ sợ sẽ thất truyền.
Tống Tiềm Cơ rất nhanh sẽ lại có tiền, không biết lại là mấy chục vạn nữa đây.
Còn trẻ như vậy mà cần nhiều tiền thế làm gì, tiêu cũng chẳng có chỗ mà tiêu, Lưu Hồng Sơn khinh thường ngẫm nghĩ.
Bảo thuyền vững vàng hạ xuống, từ trên đầu thuyền có ba người bước xuống. Đội lễ nghi vẫn đang chơi nhạc, tiếng nhạc mừng vui sôi nổi, vang tận mây xanh, lại chỉ thấy bảo thuyền bị thu lại.
Lưu Hồng Sơn có chút kinh ngạc, nghe nói số người đi theo Tống Tiềm Cơ lên đến cả ngàn, lần này vậy mà chỉ đem theo hai người đến đây sao?
Tốt lắm! Hắn phảng phất như nhìn thấy ba con dê béo, bộ lông mềm mại run rẩy đang hướng về phía hắn.
Quý tộc Thiên Cừ mới viết thư tặng lễ cầu xin hắn, Tống Tiềm Cơ liền tự mình dâng lên tận cửa.
Lưu Hồng Sơn theo bản năng mài răng hàm, như đang mài đao.
Ba người đi theo Tư lễ và đội lễ nghi bước lên đầu thành, hai trước một sau.
Thiếu niên mặc bạch y đi trước buộc tóc đuôi ngựa, khí thế hăng hái, tựa như kiếm sắc xuất vỏ. Thiếu niên mặc cẩm y bên cạnh búi tóc đội kim quan, toàn thân khí phái, phú quý bức người.
Ánh mắt Lưu Hồng Sơn đảo qua đảo lại giữa hai người.
Cuối cùng hắn tươi cười tiến lên nghênh đón, nắm tay Mạnh Hà Trạch, vì hai mươi vạn linh thạch mà dùng sức lắc:
“Tống sư đệ, nghe danh đã lâu, đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Ngươi và ta từ nay ở sát cạnh nhau, cùng là tu sĩ, nên thường xuyên qua lại, ngồi xuống luận đạo!”
Sau khi Tống Tiềm Cơ suýt chút nữa được Thư Thánh và Kỳ Quỷ thu nhận làm đồ đệ, bối phận lập tức như nước lên thì thuyền lên, đến cả Hư Vân chưởng môn gặp hắn cũng xưng sư đệ.
“Xin chào Lưu đạo hữu, nghe danh đã lâu”
Một đạo thanh âm phía sau vang lên.
Tống Tiềm Cơ mỉm cười.
“Không phải là ta”
Mạnh Hà Trạch tránh ra, một thân da gà rớt xuống.
Không khỏi hoài nghi nhìn Tống Tiềm Cơ.
Chẳng lẽ Tống sư huynh lần nào cũng trốn ở phía sau là vì không muốn bị những người này kéo lấy tay sao?
Lưu Hồng Sơn hơi xấu hổ, suy cho cùng cũng là người rành thế sự, thần sắc chẳng chút thay đổi mà chuyển hướng về phía Tống Tiềm Cơ.
Hắn vốn biết rõ Tống Tiềm Cơ tới là vì chuyện dẫn nước đào kênh nhưng lại giả vờ như không biết:
“Tống sư đệ, ngươi tới là muốn luận đạo với sư huynh sao?”
Tống Tiềm Cơ lộ ra nụ cười chân thành:
“Đúng vậy”