Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 144 - Chương 144. Ngàn Vàng Khó Mua (1)

Chương 144. Ngàn vàng khó mua (1)
Chương 144. Ngàn vàng khó mua (1)

Trong phủ tiên quan Quận Hồng Phúc, cung điện nguy nga hoa mĩ, hơn xa Quận Thiên Cừ.

Tiên quan mở yến tiệc đãi khách, lễ nhạc ca múa, rượu thơm món ngon được bày ra.

“Tống sư đệ mời xem, cho dù trời mưa không ngớt thì kim qiang trên đỉnh điện thần miếu Hồng Phúc cũng không tiêu tan”

Lúc này bầu trời quang đãng, nhìn qua khung cửa sổ chỉ thấy thần miếu sừng sững kiêu hãnh, dưới bầu trời xanh toả ra kim quang rực rỡ.

Lưu Hồng Sơn nói xong câu này vô cùng đắc ý, hắn đánh giá phản ứng của ba tu sĩ cấp thấp kia.

Thần miếu Hồng Phúc hương hoả thịnh vượng, có tiên quan nào mà không ghen tị đến đỏ cả mắt đâu. Chờ trong chốt lát lại phát hiện ra bọn họ căn bản chẳng có phản ứng gì.

Biểu tình không thay đổi, đến một tiếng than kinh ngạc cũng chẳng có.

Lưu Hồng Sơn ngoài mặt thì vẫn mỉm cười nhưng ánh mắt lại dần lạnh đi.

Ta nói ngồi xuống luận đạo, ngươi cũng thật sự dám tiếp lời. Ta là một tu vĩ Kim Đan đại viên mãn, tương lai là cường giả Nguyên Anh, luận đạo gì với một tên Luyện Khí như ngươi.

Luận cùng nhau nổi danh sao?

Theo hắn thấy, Tống Tiềm Cơ quả thực có chút thiên phú và bản lĩnh đặc biệt.

Biết chơi cờ, biết thư hoạ, có thể xưng là ‘Văn nhân mặc khách, nhã sĩ phong lưu’. Vậy nên mới cậy tài khinh người, dám đối nghịch với tông môn.

Có lẽ có chút thông minh nhưng những điều này chẳng có liên hệ trực tiếp gì với chiến lực, lòng can đảm.

Mặc dù đại đạo không thể đếm, nhưng tu chân giới ngày nay đều công nhận chiến lực của kiếm tu là mạnh nhất.

Tống Tiềm Cơ dù sao cũng xuất thân là kiếm tu của Hoa Vi Tông, xuống phàm trần hành tẩu lại chẳng dám mang theo một thanh bảo kiếm bên người.

Thiếu niên mặc bạch y bên cạnh hắn – Mạnh Hà Trạch, ít nhất còn dựa vào bản lĩnh của chính mình mà đoạt được vị trí đứng đầu Võ Thí ở Đăng Văn nhã hội, so với hắn càng có dáng vẻ của một kiếm tu hơn.

Tu vi thấp chính là thấp. Tông môn không động đến Tống Tiềm Cơ chỉ vì chỗ dựa sau lưng hắn quá cứng nên không thể trực tiếp giết hắn.

Chỉ có thể ám sát hoặc phải dùng mưu trí.

Việc mà hắn đang làm chính là vế sau.

Mượn bữa hồng môn yến này mà triệt để trấn trụ Tống Tiềm Cơ, gặm xuống một khối thịt từ trên người hắn.

Lưu Hồng Sơn ho nhẹ một tiếng, Tư lễ nhanh bước tiến lên trên, cúi người rót rượu.

Rượu màu hổ phách được rót vào linh ngọc ly, nổi lên gợn sóng, hương thơm nồng nàn bay khắp phòng, khiến người ta chưa uống đã say.

Tư lễ hiểu ý nói:

“Ngọc Dịch Hổ Phách Tửu, cần bốn mươi ba loại linh thảo ủ từ trăm năm đổ lên. Vò này là cực phẩm do Đại Diễn Tông làm ra, giá trị liên thành. Nhìn khắp Thiên Tây Châu ——”

Lời còn chưa nói hết, Lưu Hồng Phúc đã nâng chén, phóng khoáng cười lớn:

“Không so đo, không so đo, nay mở ra, kỷ niệm ta và Tống sư đệ lần đầu gặp mặt”

Tống Tiềm Cơ vẫn bất động, thiếu niên mặc bạch y bên cạnh hắn xuất thủ như xuất kiếm, nhanh như chớp, một phen đoạt lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

Mạnh Hà Trạch uống rượu quá vội, bị sặc đến mức liên tục ho khan, gương mặt đỏ cả lên.

Tống sư huynh tuyệt đối không thể uống rượu, rượu hoa quả cũng không được, kể cả rượu nếp lên men cũng không luôn.

Tống Tiềm Cơ vỗ lưng hắn cười nói:

“Ngươi mới bao lớn, cũng học người ta uống rượu rồi?”

Mạnh Hà Trạch lẩm bẩm:

“Đệ chỉ kém sư huynh có một tuổi”

Lưu Hồng Phúc khẽ cười, ánh mắt lộ vẻ trào phúng, đúng là xuất thân nhà quê thấp kém nên nhìn thấy linh tửu quý giá mới vội vàng cướp lấy, chẳng màng bản thân có biết uống hay không.

Tống Tiềm Cơ vì sao không trách móc hắn làm chuyện xấu mặt?

“Quả thật không tệ”

Kỷ Thần chợt đáp, hắn nhấp một ngụm, hai mắt nheo lại.

Lưu Hồng Sơn nhìn về phía hắn, Kỷ Thần không hề phát giác, lắc đầu thở dài:

“Tiếc là chỉ mới hai trăm năm, hầm chứa bằng hoàng ngọc cũng thiếu chút ý tứ”

“Ngươi nếm ra được sao?”

Lưu Hồng Sơn ngạc nhiên.

“Nếu là Ngọc Dịch Hổ Phách, vẫn phải ủ năm trăm năm trong hầm hồng ngọc, dư vị càng thuần hậu hơn, mùi hương cũng sẽ không suồng sã tầm thường như vậy”

Kỷ Thần khuyên:

“Ủ trong hầm hoàng ngọc đều là Đại Diễn Tông dùng để lừa tiền, Lưu đạo hữu, ngươi đừng để bị lợi dụng nữa”

Hắn đặt ly xuống, không hề uống nữa.

Lưu Hồng Sơn nhìn hắn chằm chằm, ta đi đâu tìm cho ngươi loại năm trăm năm? Nửa ly còn lại không uống thì trả lại ta đây!

“Tống sư đệ thấy sao?”

Hắn đè xuống nộ khí mà hỏi.

Tống Tiềm Cơ thản nhiên thừa nhận:

“Ta không uống rượu, càng không hiểu về rượu, Lưu đạo hữu cứ tự uống thôi”

Bầu không khí trầm mặc trong phút chốc, Lưu Hồng Sơn lên tinh thần, ho nhẹ ra hiệu cho Tư lễ.

Tiếng cầm sau bức bình phong sơn thuỷ chợt biến đổi, trở thành bản hợp tấu của cầm sắt tỳ bà và tiêu sáp.

Tư lễ cười nói:

“Khúc nhạc này, tên là ‘Phong tuyết nhập trận khúc’, là khúc nhạc đang được lưu hành nhất hiện nay. Vốn là thất huyền cầm độc tấu, nhưng ba ngày trước, Diệu Yên tiên tử cải biên thành hợp tấu, cầm phổ còn chưa truyền ra, ngàn vàng khó cầu ——”

Lưu Hồng Sơn cười đáp:

“Dù cho đang ở nhân gian cũng muốn nghe tiên nhạc phiêu phiêu, đuổi kịp sự biến hoá của tu chân giới, bằng không cả ngày ở chung với phàm nhân, dễ nhiễm phải tục khí hồng trần, Tống sư đệ thấy thế nào?’

Rất nhiều tu chân thế gia, đại tông môn đều chưa lấy được cầm phổ, hắn ở Quận Hồng Phúc mà lại nhanh chân lấy được trước.

Mặc dù một nửa là nhờ vào quan hệ đặc thù của Diệu Yên và Hoa Vi Tông, một nửa là nhờ vào quan hệ của tộc huynh trong tông. Nếu không có những tầng quan hệ này, người khác cho dù có bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không mua được.

Hết chương 144.
Bình Luận (0)
Comment