Tống Tiềm Cơ nghẹn lời.
Ta tạo nghiệt gì mà xuống núi rồi cũng vẫn phải nghe khúc nhạc do chính mình viết!
Hắn vừa ăn vừa không để tâm mà phụ hoạ, chợt hắn nhìu mày:
“Diệu Yên có phải đã lừa tiền ngươi không?!”
“Sao sư đệ có thể bất kính với tiên tử như vậy!”
Sắc mặt Lưu Hồng Sơn chợt thay đổi.
“Phía sau còn có một thiên nữa, thứ nàng cho ngươi chỉ là tàn phổ”
Tống Tiềm Cơ khuyên:
“Ngươi không nghe ra sao? Đệ tam thiên còn chưa gảy hết mà đã bắt đầu lặp lại đoạn giữa của đệ nhất thiên”
Lưu Hồng Sơn khiếp sợ đến không thốt nên lời, miệng khẽ há ra.
Tống Tiềm Cơ tưởng rằng hắn bị lừa mà thương tâm nên liền khuyên bảo:
“Lưu đạo hữu, nàng như vậy là không đúng rồi, ta kiến nghị ngươi có thể tìm nàng đòi trả lại tiền, ít nhất cũng phải trả lại một nửa số linh thạch”
Lưu Hồng Sơn nỗ lực động đậy miệng:
“Tống sư đệ nói đùa”
Diệu Yên cải biên khúc này, cố ý chọn phiên bản mà Hà Thanh Thanh còn chưa gảy xong, tiếp tục từ phần cuối của chương trước thay vì phần còn lại của bản gốc.
Việc này ít người biết đến, Tiên Âm Môn từng dặn dò không được tiết lộ, Tống Tiềm Cơ biết chuyện này từ đâu?!
Miếu thần thể hiện quyền lực, linh tửu phô trương tài phú, cầm phổ ám chỉ gia cảnh xuất thân.
Liên tiếp ba chiêu, chiêu nào cũng bị phá.
Không khí yến tiệc càng thêm trầm mặc, Lưu Hồng Sơn không cười nổi.
Kỷ Thần cẩn thận truyền âm hỏi:
“Tống huynh, ta mới nãy có phải nói sai gì không?”
Tống Tiềm Cơ truyền âm trả lời:
“….. Ăn nhiều vào”
Mạnh Hà Trạch một tay cầm đũa, tay còn lại thõng xuống gầm bàn, từ đầu đến cuối lúc nào cũng để gần chuôi kiếm bên eo.
Đồ ăn lên năm lượt, chén đĩa hỗn độn, Tống Tiềm Cơ cười nói:
“Lưu đạo hữu nhiệt tình khoản đãi, chúng ta tới làm khách đương nhiên phải báo đáp thịnh tình của chủ nhân”
Lưu Hồng Sơn lạnh mặt:
“Nói hay lắm”
“Khi ta và Kỳ Quỷ lão nhân chơi cờ, hắn truyền lại cho ta tuyệt học của Tử Vân Quan, đây là bí kỹ bất truyền, dặn dò ta không thể dễ dàng để lộ ra ngoài”
Lưu Hồng Sơn ngẩn ra, hai mắt phát sáng:
“Vọng khí thuật sao?!”
Tử Vân Quan song tuyệt, một là trận pháp, hai là Vọng Khí Thuật. Trận pháp người người có thể học, Vọng Khí Thuật lại cực hiếm thấy.
Tống Tiềm Cơ lắc đầu:
“Vọng Khí Thuật này của ta, so với Vọng Khí Thuật bình thường không giống, không chỉ có thể xem khí vận mà còn có thể xem đạo đồ, cơ duyên, cơ hội đột phá. Lưu đạo hữu có nguyện ý thử một lần không?”
Sắc mặt Lưu Hồng Sơn không thay đổi, ánh mắt lại ẩn giấu vẻ cảnh giác và hoài nghi.
Tin tức hắn sắp đột phá Nguyên Anh không phải là bí mật. Nếu Tống Tiềm Cơ muốn mượn thứ này để lừa gạt hắn thì tính toán sai rồi.
Tiểu tử, số muối lão tử từng ăn so với số Tích Cốc Đan ngươi từng ăn qua còn nhiều hơn, từng gặp qua thần côn giở trò lừa gạt, chẳng kém cạnh ‘Sổ tay chống lừa gạt cho tu sĩ hải ngoại khi lên bờ’.
“Nếu đã muốn thi triển Vọng Khí Thuật, nơi này đang quá nhiều người như vậy, cũng không quá thuận tiện đâu nhỉ?”
Lưu Hồng Sơn phất tay cười.
“Đều lui xuống đi!”
Lời hắn vừa dứt, yến tiệc liền ngưng, lễ nhạc ca vũ cũng nối đuôi nhau rời đi, đám người Tư lễ, Tư quân hành lễ cáo lui.
Tống Tiềm Cơ cũng cười:
“Đi đi”
Mạnh Hà Trạch, Kỷ Thần đứng dậy, lưu luyến không thôi.
Đại môn đóng chặt, chặn hết mọi âm thanh. Trận pháp khởi động, che chắn đi toàn bộ thần thức muốn nhìn trộm.
Hai người không chịu theo Tư lễ qua điện bên cạnh nghỉ ngơi mà trực tiếp đứng thẳng tắp ngoài điện, thần sắc khẩn trương.
Kỷ Thần thận trọng truyền âm:
“Tống huynh thật sự hiểu Vọng Khí Thuật sao?”
Mạnh Hà Trạch chần chờ trong thoáng chốc, dựa theo trí nhớ của mình mà châm chước nói:
“Huynh ấy có lẽ, hiểu một chút?”
Tống Tiềm Cơ vô cùng khinh thường khí vận. Đời trước hắn là ngoại môn tiểu đệ tử ‘giết người vượt ngục’ của Hoa Vi Tông, còn đối phương là tộc đệ của đại trưởng lão Giới Luật Đường Lưu Hồng Phong, cho nên không hề ngoài ý muốn phải chịu sự truy sát của đối phương.
Tống Tiềm Cơ liên tiếp trốn thoát, mãi cho đến khi thuận lợi phản sát, đối phương cũng vẫn chưa đột phá Nguyên Anh.
Đương nhiên đời này Tống Tiềm Cơ không muốn lại giết đối phương lần thứ hai.
Mặt trời dần chuyển hướng tây, kim quang của thần miếu ở phía xa từ sáng rực rỡ dần chuyển thành ảm đạm.
Chiều hôm bao phủ đại địa, đem bóng hai người kéo dài, đổ lên nền gạch xanh trơn bóng.
Mạnh Hà Trạch ba lần nhấc kiếm. Trong điện là một đại năng sắp đột phá Nguyên Anh không có ý tốt, Tống sư huynh cần hắn bảo hộ.
Kỷ Thần lại ba lần ấn hắn lại:
“Đừng làm hỏng đại sự của Tống huynh”
Mạnh Hà Trạch đi đi lại lại, như một con sư tử đang nôn nóng.
Cách một cánh cửa, Tống Tiềm Cơ đang mỉm cười đầy ôn hoà:
“Lưu đạo hữu, gần đây khi ngươi đả toạ, tâm tư trôi nổi, vô pháp tụ khí ngưng thần đúng không? Pháp khí bản mệnh của ngươi thuộc hành thuỷ trong ngũ hành, gần đây cũng vận chuyển có chút không linh phải không? Ngươi tu luyện Thái Cực Âm Dương Bí Pháp, hòng muốn phụ trợ đột phá, nhưng lại không kết hợp được với linh khí của chính mình đúng không? Ngươi mới có được một thanh phi kiếm thuộc hành kim, lúc luyện hoá gặp chút rắc rối phải không?”
Ngữ điệu hắn chậm rãi, từ từ kể ra.
Lưu Hồng Sơn từ cười lạnh chuyển thành khiếp sợ, rồi lại nôn nóng, thần sắc khinh thường lúc trước hoàn toàn tiêu tan.
“Tống huynh đệ thần nhân, Tống huynh đệ giúp ta với!”