Trên ngân hà xa xôi, một vầng trăng sáng dần dâng lên, treo trên đầu góc mái hiên, treo ngay trước mắt Mạnh Hà Trạch cùng Kỷ Thần.
Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống làm nổi bật lên từng sợi lông mịn nhỏ trên gương mặt Mạnh Hà Trạch. Chỉ có lúc này, trông hắn mới giống như một thiếu niên mười mấy tuổi.
Trong đêm hè yên tĩnh, đắm mình dưới ánh trăng, thật sự thích hợp để tâm sự trò chuyện.
Kỷ Thần có thể cảm nhận được tâm tư nóng nảy, khí tức không được ổn định của người bên cạnh mình, vì thế chủ động mở miệng nói trước:
“Ngươi cùng Tống huynh quen nhau được bao lâu rồi? Trông hai người giống như thân huynh đệ vậy”
Mạnh Hà Trạch trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Tính ra cũng đã được hai năm rồi. Nhưng ta cảm thấy, mùa xuân năm nay mới chân chính nhận thức huynh ấy. Lúc trước ta thật ngốc, hiểu lầm huynh ấy rất nhiều. Huynh ấy vậy mà không so đo những hiềm khích trước đây, còn liều mình nhảy xuống vực sâu để cứu ta…”
Thiếu niên ôm kiếm, tựa mình vào cột trụ màu son ngắm nhìn ánh trăng:
“Sau khi gặp được huynh ấy, cuộc sống của ta đã hoàn toàn thay đổi. Lúc này ta mới biết, sinh hoạt trước kia của ta thật sự là quá sai lầm rồi”
“Ta cũng không muốn nghĩ tới cuộc sống trước đây của mình”. Kỷ Thần cười nói:
“Ta luôn tự nói với bản thân, ‘Biết thỏa mãn thì mới thấy hạnh phúc, ta đã có đủ nhiều rồi’, nhưng sự thật là ta cam tâm sao? Lạc quan đều là để cho người khác xem thôi. Sống ở một nơi không có tương lai, cho dù có nhiều tiền đến đâu thì cũng không ai có thể chấp nhận được”
Mạnh Hà Trạch ngẩn người, thấp giọng nói:
“Những lời này ngàn vạn lần đừng nói với người ngoài. Đặc biệt là với tên họ Lưu kia. Ngươi hiểu không?”
Kỷ Thần chớp chớp mắt, ánh mắt hắn giống như sóng nước lóng lánh trong hồ dưới ánh trăng:
“Ngươi sợ ta sẽ bị người khác chê cười sao?”
Thổ lộ tâm tình dưới ánh trăng thật sự là hữu dụng. Mạnh huynh cũng đã coi hắn như người một nhà.
Trên thế giới này, hắn lại có thêm một người huynh đệ. Tuy cùng huynh đệ trong nhà đã quyết liệt chia cách, nhưng ai bảo huynh đệ chân chính nhất định phải cùng huyết thống.
Mạnh Hà Trạch không hề để ý, trợn mắt với hắn:
“Đây là ta sợ ngươi bị người đánh chết”
Kỷ Thần khoác vai hắn:
“Ngươi chính là khôi thủ Võ thí, nếu người khác muốn đánh chết ta thì ngươi có giúp ta không?”
“Ai dám đánh ngươi? Ta tất nhiên…”. Mạnh Hà Trạch bỗng nhiên không nói tiếp, hất tay Kỷ Thần ra, đi sang cột trụ bên kia hành lang, đưa lưng về phía hắn:
“Ngươi có nhiều tiền, nhiều pháp khí tốt như vậy, làm gì cần tới ta chứ?”
Kỷ Thần lại vòng ra trước mặt hắn:
“Mạnh huynh, chúng ta trò chuyện một chút đi”
Mạnh Hà Trạch cười nhạt:
“Ta không dám, ta chỉ là một đệ tử ngoại môn chân lấm tay bùn, cùng với thiếu gia đại gia tộc tu tiên như ngươi không có điểm gì chung để mà nói cả”
Kỷ Thần vấp phải cản trở nhưng vẫn cười hắc hắc.
Từ trước đến giờ hắn đều được gọi là ‘Kẻ ngốc, nhiều tiền, nhiều lời’ cho nên cơ hội nói chuyện phiếm như thế này hắn đâu thể buông tha dễ dàng được.
“Mạnh huynh thích nữ tử như thế nào? Ngươi cảm thấy xá muội nhà ta có được không? Tuy xá muội ngày thường có hơi điên điên khùng khùng, không giống một vị nữ tử bình thường, lại thích gây rắc rối, không nói đạo lý, thậm chí còn ẩn giấu khuynh hướng bạo lực, nhưng nàng là một cô nương tốt”
“Ở trong lòng ta, nàng so với Diệu Yên tiên tử còn đáng yêu gấp mười, không, gấp trăm lần. Ngươi có muốn ở chung với nàng một thời gian xem thế nào không?”
Mạnh Hà Trạch lưng tựa vào cột trụ hành lang, chân vừa di chuyển né tránh, Kỷ Thần cũng liền đuổi theo.
Hai người giống như đang vòng quanh trụ biểu diễn ‘Hồng Phúc nhị nhân chuyển’ vậy.
(Nhị nhân chuyển là một thể loại múa và hát dân gian địa phương từ Đông Bắc Trung Quốc, thường gồm hai người biểu diễn. Họ hát và nhảy, sử dụng quạt gấp hoặc khăn tay màu đỏ hình vuông, xoay theo các bài hát được trình diễn)
“Kẽo kẹt”
Cửa điện đóng chặt bỗng nhiên được mở ra.
Sắc mặt hai người liền nghiêm túc, đồng thời quay đầu lại.
Người đẩy cửa ra chính là Lưu Hồng Sơn. Hắn nắm lấy tay Tống Tiềm Cơ, hơi khom người, giống như đang đối mặt với ân nhân cứu mạng, với người cha tái sinh của hắn:
“Về sau chúng ta nên thường xuyên qua lại. Thiên Cừ Hồng Phúc vốn là một nhà, đã là người một nhà thì nên thân thiết với nhau”
Mạnh Hà Trạch cùng Kỷ Thần ăn ý liếc nhau, đều thấy nét mờ mịt trong mắt nhau.
Như thế nào đã thành người một nhà rồi? Ai cùng một nhà với ngươi chứ.
Tống Tiềm Cơ dè dặt cười:
“Không dám, không dám”
Lưu Hồng Sơn lắp bắp:
“Vậy cái phương pháp hóa giải kiếp nạn kia….”
“Tối nay ta sẽ bắt đầu suy tính”. Tống Tiềm Cơ nói.
“Lão đệ đã từng vì người khác mà mở qua thiên nhãn, sử dụng qua vọng khí thuật chưa?”
Tống Tiềm Cơ lắc đầu:
“Chưa từng”
Đây là ta chuẩn bị riêng cho ngươi, chuyên môn dùng để lừa dối ngươi, ngươi có phải hay không thật cảm động.
Lưu Hồng Sơn cảm thấy may mắn:
“Thật không dám giấu giếm, từ sau lần bế quan trước, vi huynh luôn nghĩ tới việc mình sẽ đột phá Nguyên Anh. Liệu đệ có thể đem cơ hội mở Thiên Nhân để lại cho ta được không?”
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, cái ngươi nghĩ đến còn xa vời lắm.
Trên mặt thể hiện nét khó xử, nói:
“Liên tiếp thi pháp như vậy, ta chỉ sợ không cách nào giải thích với Kỳ Quỷ lão nhân gia”
“Ta hiểu, một con sông nhỏ làm sao đủ được? Tình nghĩa của ta cùng Tống huynh đệ chẳng lẽ không đáng bằng một cái Đại Vận Hà sao? Tương lai hai quận sẽ thông thương, thuyền bè qua lại thoải mái. Ngươi lần này trở về Thiên Cừ nhớ cầm theo vải lụa Hồng Phúc về làm quà nhé”
Tống Tiềm Cơ nói:
“Các loại vải vóc thông thường ta cầm về cũng không có tác dụng gì”
Lưu Hồng Sơn hiểu lầm ý hắn:
“Lão đệ đây là đang quá coi thường ta rồi, ta sao lại có thể đưa ngươi hàng bình thường được. Truyền khẩu dụ của ta, tất cả gia tộc quyền thế, mở kho dâng vật báu”
“Không cần khách khí như vậy”. Tống Tiềm Cơ nói:
“Cùng đến lúc nói lời cáo từ rồi”
Lưu Hồng Sơn không chịu:
“Hiện giờ sắc trời đã tối, cũng đừng vội đi như vậy. Người đâu, mở tiệc”
……
Chỗ tiếp giáp giữa hai quận nguyên bản hoang vu không có dấu chân người, lúc này lại người xe đông đúc, lọng che tụ tập, giống như muốn tái hiện lại cảnh chợ náo nhiệt năm xưa.
Đoàn người này ai nấy đều mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, mang theo khí chất kiêu căng, cùng những nông phu thương nhân bình thường khác biệt một trời một vực.
Xuyên qua gió cát vô tận liền thấy tường thành Quận Hồng Phúc nguy nga, sừng sững bất động, vô hình ám chỉ vị tiên quan cường đại đứng đằng sau nó.
Có người không kiên nhẫn nói:
“Sao đến giờ còn không thấy người đưa tin trở về?”
Có người trầm trồ khen ngợi:
“Lưu tiên quan sắp là Nguyên Anh, bề ngoài hiền từ nhưng bên trong lại tàn nhẫn, sao có thể dễ dàng buông tha cho hắn được”
Có người lại cười lạnh:
“Muốn chúng ta phải xuống đất đào mương rạch, cùng làm công, cùng một chỗ ăn uống với đám nông phu quê mùa kia, chuyện như thế mà hắn cũng nghĩ ra được”
Thất tuyệt bảo thuyền thấp thoáng xuất hiện sau lớp cát bụi, các loại âm thanh bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Thần sắc mọi người khẽ biến, khẩn trương xuống ngựa, trên mặt biến đổi thành nét kính cẩn, eo thẳng tắp, giống như có vật vô hình gì đó chống lưng vậy.
Hôm này bọn họ tụ lại ở chỗ này, tự xưng là đến ‘Tiếp đón tiên quan’ nhưng thật ra là muốn ‘Ra oai phủ đầu’.
“Hồi âm từ Hồng Phúc”. Người báo tin từ sau lớp bụi mù chạy tới:
“Hồi âm từ Hồng Phúc”