Tinh thần mọi người chấn động, Lý thái gia tiếp nhận lấy, ung dung thong thả mở ra xem.
Mọi người đã mấy ngày liền lo lắng đến mức ăn không ngon ngủ không yên, chỉ để chờ một cái tin tức tốt, nhìn hắn ổn trọng như vậy rất tức giận:
“Làm sao rồi? Tống Tiềm Cơ bị giáo huấn như thế nào?”
Lý thái gia đọc được một nữa, thần sắc trầm ổn chợt biến mất, môi run rẩy, quay đầu chạy về phía xe ngựa:
“Đi, đi mau. Rời khỏi nơi này. Rời khỏi Thiên Cừ”
Hậu bối gia tộc đều cảm thấy khó hiểu, chưa chịu lên ngựa mà muốn biết nguyên do.
“Địa chủ lớn nhất Hồng Phúc là ai?”
“Đương nhiên là Bạch gia”
Lý thái gia ném tin tức ra:
“Chỗ heo và dê được nuôi trong thôn trang Bạch gia sáng nay từng con một bị kéo ra ngoài, sáu tòa đại bảo khố trong nhà bị lấy đi hơn một nửa. Lưu tiên quan tự mình thi triển tiên pháp, ngày đêm không nghỉ, đê điều cùng đập nước Hồng Phúc đã nhanh chóng hoàn thành”
Mọi người kinh ngạc, cảm thấy một nỗi kinh hoàng tột cùng như hồn phi phách tán, lá gan như muốn nứt ra.
Nếu Tống Tiềm Cơ không xảy ra chuyện gì thì người xui xẻo chính là bọn họ.
Tống Tiềm Cơ là tiên quan Quận Thiên Cừ, hắn đánh địa chủ trong quận hắn thì không nói làm gì, nhưng hắn còn có thể đánh sang cả Quận Hồng Phúc cách vách sao?
Đến cả Lưu tiên quan sắp đột phá Nguyên Anh cũng đều không làm được gì hắn, đây còn là người sao, còn giảng đạo lý nữa hay không đây?
Bảo thuyền hạ xuống gây nên một tiếng ầm ầm giống như tiếng sấm sét, khiến cho mọi người sợ tới mức phải bỏ chạy khắp nơi.
Từ xa xa, Tống Tiềm Cơ trông thấy người quen, vừa định xuống thuyền chào hỏi một câu, muốn hỏi xem tiến triển thi công bên Thiên Cừ ra sao.
Lại thấy một trận hỗn loạn, những người bên dưới vừa lăn vừa bò lên ngựa, bỏ cả xe mà chạy, nháy mắt liền biến mất không thấy tăm tích.
“Bọn họ sao lại phải chạy vậy? Chạy đến rơi cả giày rồi”. Tống Tiềm Cơ khó hiểu.
Sau này hắn được nghe nói, các đại lão gia Quận Thiên Cừ đều rời đi, có người cống nạp cho tán tu quản lý Hắc thuyền, suốt đêm mua vé đứng tiến vào Đại Hoang Trạch.
Còn có một vài người tình nguyện đi Tân thế giới nơi cửu tử nhất sinh, cũng không muốn sống một cuộc sống lam lũ vất vả, đào sông trồng trọt qua ngày giống như một người bình thường.
Đối với bọn họ, dùng đôi tay để vất vả cần cù lao động còn khó chịu hơn so với chết.
……..
Phía trên cánh đồng hoang, bầu trời sôi sục, bụi đất bay mù.
Tiếng kèn vang tận trời, hai bên bờ mương đang có hơn ngàn người cởi trần, khom lưng vùi đầu lao động. Âm thanh leng keng của búa và xẻng nối thành một mảng, vang vọng không dứt khắp cánh đồng bát ngát.
Từ ngoài nhìn vào thì thấy có vẻ như hỗn loạn, nhưng bên trong lại được chỉ huy đâu vào đấy, xe đẩy tay của người này không bị húc vào sọt của người khác, cào của người này không bị va vào xẻng của người khác.
Thiên Cừ có cơ sở là cũng từng được bao quanh bởi sông nước cho nên giờ khô cạn vẫn còn sót lại lòng sông, bờ mương. Lần dẫn nước vào kênh này thật ra khối lượng công việc cần làm cũng không tính là lớn lắm.
Dưới cái nắng như thiêu đốt, nhóm công trình trị thủy tráng kiện ai nấy đều mặt đầy bụi đất. Mồ hôi từ trên trán và cổ chảy xuống, uốn lượn rửa sạch lớp bụi đất dính trên người, giống như những con kênh trong lòng họ vậy.
“Quận Hồng Phúc bên kia thật sự nguyện ý mở nước cho chúng ta sao?”
“Chuyến này có Tống tiên quan trực tiếp đi, chờ ngài ấy trở về khẳng định có thể thành công”
Một tiếng chiêng trống đột nhiên vang lên, Từ Khán Sơn vận đủ linh lực hô to:
“Ăn cơm, ăn cơm”
Người đang gánh sọt đất liền buông sọt, người đang vác đòn gánh liền buông đòn gánh, người đang dùng xẻng cũng liền buông tay, mọi người như ong vỡ tổ hướng về phía lều tranh.
Mùi hương đồ ăn theo gió bay vào mũi khiến cho ai nấy cũng đều phải nuốt nước miếng.
Phía trước bảy tám gian lều tranh nhanh chóng có những hàng dài xếp hàng.
Vị công trình trị thủy lớn tuổi vỗ người bên cạnh nói:
“Các người thật là có phúc. Năm đó thời điểm bọn ta tu sửa lại thần miếu, các ngươi có biết bọn ta được ăn gì không?”
“Được ăn gì vậy? Cháo đậu sao?”. Hán tử trẻ tuổi hỏi lại.
“Mơ à, ai cho ngươi nấu cháo đậu. Đều là bánh mì đen khô cứng cùng với cục đá”
“Nấu cục đá sao?”. Đội ngũ công trình trị thủy trẻ tuổi ở trước và sau đều quay đầu lại nhìn hắn, chờ hắn giải thích.
Vị lớn tuổi mang theo biểu tình của một người từng trải, chậm rãi nói:
“Do trời quá nóng, mọi người ăn đều không cảm thấy ngon, đã vậy bánh mì đen còn quá cứng, cứng hơn đá, không ai nuốt nổi, mà không ăn thì sẽ không có sức làm việc, không làm việc thì sẽ bị đánh. Có một vị đầu bếp đã nghĩ ra sáng kiến, đó là nấu một nồi đá cùng với những nguyên liệu chua cay nóng hổi. Mọi người vừa ăn bánh vừa ngửi mùi thơm, vị chua cay trên cục đá….”
Sau lưng có người ngắt lời:
“Trong miếu vẫn còn để lại những cục đá đó, lúc chúng ta tu sửa tiên phủ, bánh mì đen cũng không được để ý tới”.
Những người lớn tuổi lộ ra ánh mắt tang thương, những người trẻ tuổi thì đều thở dài.
Đội ngũ tiếp tục tiến về phía trước, một chén canh rau hầm phá tan bầu không khí nhớ khổ nghĩ ngọt của bọn họ.
Khoai tây, củ cải và ngó sen được hầm cùng thịt trong một cái nồi nước dùng to, viên thịt săn chắc và dai. Những chiếc bánh hấp to, mềm, tỏa mùi thơm phức.
Lại nghe thấy một vị tiên trưởng hô to:
“Hương dân của đội ba, ai muốn uống nước mận chua thì tự đi lều chữ Bính mà uống, sau khi cơm nước xong xuôi thì tới lều chữ Giáp lãnh lương cùng thịt, rồi về nhà tắm rửa nghỉ ngơi đi thôi”
Trong lúc đang ăn, mọi người nghe thấy vậy đều ngẩng đầu nhìn đội ba với ánh mắt đầy ghen tị.
“Lần trước ta trở về, thôn trưởng còn mở tiệc mừng cho ta, con dâu ta cũng vui mừng cả đêm không ngủ”
“Những ai làm việc ở đây, khi trở về đều là anh hùng”
Đúng vào lúc này, đại địa hơi chấn động.
Mọi người đều quay đầu lại, ở cuối tầm nhìn của họ, phía chân trời, một đường vạch trắng lao tới.
Vạch trắng phản chiếu ánh sáng đỏ rực của mặt trời trên cao, khiến cho nó càng trở nên chói lọi.
Mọi người lúc này đang cầm bát, há miệng, ngây ngốc bất động.
Có người lẩm bẩm:
“Đó là cái gì vậy?”
Cảnh tượng kỳ diệu đó giống như có ma lực.Mọi người ai nấy đều si ngốc, ngẩn ngơ nhìn về phía chân trời, đến mức cả bát canh hầm thơm phức trong tay cũng quên mất.
Có người nhẹ giọng nói:
“Là một đầu bạch long với những chiếc vảy sáng bóng”
Địa chấn dần dần ngừng lại. Bạch long bị một lực lượng vô hình khống chế kéo lại, làm chậm dần thế lao tới không thể đỡ trước đó, trở nên ôn hòa uyển chuyển nhẹ nhàng lướt về phía bọn họ.
Không biết từ nơi nào vang lên tiếng hét đầu tiên:
“Nước tới, là nước của chúng ta tới----”
“Hống Phúc mở nước rồi”
Tiếng hoan hô bỗng nhiên bùng nổ, vang vọng cả trời đất.
Phía trên cánh đồng hoang, vô số người xưa nay chưa từng quen biết nhưng giờ lại ôm nhau khóc ròng.
Trong truyền thuyết mà đời sau ghi lại, Thiên Cừ lần đầu dẫn nước, thần vương cưỡi ngân long tới.