Tu chân giới ai nấy đều biết, theo linh khí dần mỏng đi thì trên đời này đã chẳng còn rồng nữa.
Nghe nói ở sâu trong Tử Hải, có một đại giao năm nghìn năm tuổi, là linh vật gần với rồng nhất.
Nhưng theo lời người dân Thiên Cừ kể lại, thời điểm mở nước, không chỉ có ngân long giáng thế mà còn có mây tía đầy trời, cánh hoa tung bay, tiên nhạc vang dội.
Ký ức sẽ nói dối, đại sự mong ngóng đã lâu nay trở thành hiện thực, mọi người đều vô thức mà điểm tô, mãi cho đến khi đem tưởng tượng trong đầu mình biến thành hiện thực.
Tam nhân thành hổ, huống chi hôm đó có cả trăm người thề son sắt, tuyên bố chính mắt mình thấy thần tích, bọn họ mô tả từng vảy rồng, từng cọng râu sinh động như thật.
(Tam nhân thành hổ: Ba người nói có cọp, thiên hạ cũng tin có cọp thật.. ý chỉ một việc, dù cho sai lầm, nếu nhiều người cùng tin là như vậy thì cũng dễ khiến người ta đem bụng tin mà cho là phải)
Thực ra ngày đó mở nước chỉ mất nửa ngày, thế nước cũng vừa phải chứ thanh thế chẳng hề to lớn, kinh thiên động địa như người ta kể lại.
Thiên Cừ đất rộng người ít, đường dẫn nước chỉ đào một phần ba, miễn cưỡng có thể rót đầy ba con kênh, khiến mười hai thôn xóm có đủ nước dùng.
Nước sông phản chiếu ánh mặt trời gay gắt của ngày hè, tỏa ra ánh bạc lấp lánh, tương phản hoàn toàn với giếng cổ tối om.
Sau bao nhiêu năm, người Thiên Cừ cuối cùng lại một lần nữa thấy dòng nước chảy róc rách, xuôi theo ngọn gió.
Nhóm thứ ba đợi đến lượt hưu mộc chọn thịt, ngũ cốc đem theo về nhà, thê tử nổi lửa đốt lò, hầm canh thịt thơm phức, hàng xóm hai bên cạnh nhà mở toang cửa, hâm mộ mà nhìn khói bếp.
Người trong nhà ban đầu lo âu, lại thấy trượng phu nhi tử lúc quay về ai nấy sắc mặt đều hồng nhuận, thần thái sáng láng, hình như còn béo hơn chút so với trước đây.
Lại hỏi kĩ chuyện xây kênh mương, không khỏi mừng quá mà khóc.
Trong niềm kích động, mọi người vây lấy Tư nông áo gấm về làng:
“Có thể có thần tích như vậy, chúng ta nên tới thần miếu mà bái tượng vàng của Tống tiên quan”
Lưu thợ mộc xụ mặt:
“Các ngươi đều biết mà, cách này không được đâu. Thần miếu đã bị khoá chết lại rồi, Tống tiên quan còn chẳng có tượng vàng, cũng không cho phép người khác quỳ bái ngài ấy”
Đồng hương không sợ hắn, vẫn cười nói:
“Tư nông đại thái gia, ngươi liền châm chước chút đi. Ngươi khắc một cái tượng gỗ của Tống tiên quan, sau đó chúng ta đem đặt trong thôn, lập bài vị trường sinh, chỉ lén lút bái thôi, không để ai biết đâu”
Lưu Nhị ho nhẹ hai tiếng, đè thấp thanh âm:
“Vậy cũng được, nhưng không được nói là ta khắc đâu đấy”
Lưu thợ mộc điêu khắc sinh động như thật, độc đáo có một.
Những người dù chưa từng gặp qua Tống Tiềm Cơ nhưng vừa nhìn bức tượng một cái cũng cảm thấy đây chính là dáng vẻ của tiên quan trong tưởng tượng.
Ung dung trầm tĩnh, khoan dung độ lượng, ôn hoà mà lại không mất đi vẻ uy nghiêm.
Làng trên xóm dưới tranh nhau học theo, tượng gỗ, tượng đá, tượng sáp, đủ loại tượng của Tống Tiềm Cơ đều được chuyển vào từ đường của mỗi thôn, đặt lên bàn thờ của từng nhà.
Khói xanh bay vào mây, gió mây tụ lại trên bầu trời Thiên Cừ, tựa như một con thú khổng lồ đang hít mây nhả khói.
Khí vận chẳng thể thấy tựa như dòng nước chầm chậm chảy, hội tụ từ bốn phương tám hướng, chảy vào trong phủ tiên quan.
Mà Tống Tiềm Cơ giả bộ tinh thông ‘Vọng Khí Thuật’ và ‘Khai Thiên Nhãn’ lại chẳng chút hay biết nguy hiểm đang kề cận.
Hắn đang cúi đầu, nhè nhẹ thổi đoá sen mới chớm nở.
Tóc đen như mực buông xoã, rơi trên lá sen xanh biếc.
Từ sau khi chuyển tới Tống Viện mới, đám củ sen nhỏ bé của hắn không cần phải chịu tủi thân chen chúc dưới mái hiên nữa, cũng không cần Tụ Quang Phù để chiếu sáng thủ công nữa.
Trải qua mấy ngày hè nắng ấm, từng lớp lá xanh mướt phủ kín mặt nước, những giọt nước như pha lê đọng trên phiến lá trượt xuống theo gió. Nụ hoa trên đài sen nặng trĩu, cánh hoa vừa dày vừa rộng, nền trắng viền hồng, tựa như một quả đào to căng mọng.
Những cánh hoa khép chặt từ từ mở ra, lộ ra đài sen xanh non dịu dàng ẩn mình bên trong.
Tống Tiềm Cơ không khỏi mỉm cười.
Nếu có thể đào được ao sen, chuyên để trồng các loại sen có màu sắc khác nhau, làm mấy món củ sen xào, canh hạt sen, canh hoa quế chắc chắn ngon hơn nhiều so với ngày nào cũng ăn mì.
Chỉ cần hồ sen rộng bằng một nửa Hồ Dao Quang đã đủ để ta trồng cả hè này rồi, Tống Tiềm Cơ thầm nghĩ.
Đêm đó Kỷ Thần tới học cờ như thường lệ, sau khi thua liên tiếp ba ván khiến hắn chỉ có thể nhận mệnh thu lại quân cờ, chợt nghe thấy Tống Tiềm Cơ nói:
“Sắp đến lúc rồi”
Kỷ Thần ngạc nhiên, cứ tưởng là đêm nay hắn chơi kém quá khiến Tống Tiềm Cơ thất vọng:
“Đừng mà, Tống huynh, ta cách xuất sư còn xa lắm, ta vẫn còn cứu được mà!”
“Không phải ngươi”
Tống Tiềm Cơ đứng dậy, kéo theo ghế dựa, tìm một vị trí thích hợp dưới giàn hoa, hắn nhìn lên ánh trăng mông lung.
“Đi đi”
Từ đó về sau, Tống Tiềm Cơ ban ngày vẫn bận việc trồng trọt.
Ban đêm thì kể từ giờ Tý, không gặp khách, không nghị sự, không nghỉ ngơi, không đả toạ, chỉ dựa vào ghế, nhè nhẹ hô hấp, âm thầm thúc đấy công pháp ‘Xuân Dạ Hỉ Vũ’
Người khác nhìn vào, thấy hắn chỉ là đang bất động, tựa như đi vào cõi tiên.
Bất luận là ai tới hỏi hắn đang làm gì, hắn đều chỉ nói hai chữ:
“Chờ mưa”
Mọi người vừa ngạc nhiên lại vừa khó hiểu.
Kỷ Thần thử thăm dò:
“Tống huynh, Thiên Cừ đã ba năm chưa mưa. Chi bằng ta chi tiền mời mấy đại trận sư tới, lập Vân Vũ Trận ở trên trời, thử xem có vắt ra được giọt nước nào không? Rơi xuống đất cũng được tính là mưa chứ?”
Tống Tiềm Cơ mỉm cười từ chối:
“Không cần”
“Thế, thật sự cứ chờ như vậy sao?”
“Chờ”
Kỷ Thần lẩm bẩm:
“Mưa chứ có phải Triệu đạo hữu đâu, ngươi chờ hắn hắn liền tới. Aiz, cũng không biết đến lúc nào mới chờ được một Triệu đạo hữu tiếp theo”
Sau khi thả Triệu Nhân đi, Kỷ Thần vẫn thường nhớ tới hắn. Nói cho chính xác là nhớ cảm giác thử trận trên người người sống.
Mỗi khi hắn hạ cờ, học kỳ phổ, luyện tập trận pháp đều cảm thấy lý luận suông trên giấy thiếu chút ý tứ.
Kỷ Thần tìm thấy Mạnh Hà Trạch đang luyện kiếm, hai người lại bắt đầu ‘Thiên Cừ Nhị Nhân Chuyển’.
“Tống huynh tối nào cũng như vậy, ngươi không khuyên huynh ấy sao?”
Mạnh Hà Trạch lắc đầu:
“Không”
Kỷ Thần kinh ngạc:
“Vì sao?”
Mạnh Hà Trạch nhìn trời:
“Bởi trước đây huynh ấy từng thật sự chờ được một cơn mưa”
Tin tức Tống tiên quan đang chờ mưa truyền khỏi tiên quan phủ, truyền tới từng thôn từng xóm.