Quận Thiên Cừ giữa mùa hè, ánh mặt trời chói chang, sóng nhiệt cuồn cuộn.
Sau khi mặt trời xuống núi, hơi nóng dần lui xuống, thôn dân kết thúc một ngày lao động vất vả, tụ tập bên giếng cổ hóng gió.
Gió thổi qua đồng cỏ khô, sao sáng dần phủ kín bầu trời. Lão nhân thì ngồi trên ván gỗ hút hơi thuốc, hài đồng thì kết bạn chạy nhảy khắp nơi, phụ nữ thì phe phẩy cây quạt vui cười.
Từ khi trong thôn được ăn cơm no, mỗi ngày mới có giây phút thư thái, hạnh phúc mà trước đây khó có như vậy.
Mọi người vây quanh một nhà Lưu thợ mộc, hỏi Tư nông mới đủ thứ, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cảm thán kinh ngạc.
“Tiên quan không thể thi triển tiên pháp giáng mưa sao? Vì sao vẫn phải chờ?”
Trước đây chỉ có đại biểu của hương thân quý tộc là thường ở bên cạnh tiên quan, nay có Lưu thợ mộc là người có giao tình nhiều nhất với những ‘tiên sư tiên tử’ trong phủ tiên quan nên có thông tin gì mọi người thường hay tới hỏi Lưu thợ mộc.
Lưu Nhị cân nhắc:
“Tiên quan cũng không phải không gì không làm được, thật ra pháp lực của tu sĩ có hạn, cũng có cái không thể làm được. Nếu như linh lực bị cạn kiệt thì bọn họ cũng không khác gì chúng ta, có người thân hình còn gầy gò hơn cả chúng ta nữa”
Cách nói này, khiến phàm nhân vốn luôn sợ hãi tu sĩ cảm thấy mới lạ lại khiếp sợ.
Trưởng thôn lo âu:
“Tống tiên quan có phải đã dùng cạn pháp lực để dẫn nước tới cho chúng ta rồi không? Vậy ngài ấy về sau phải sống thế nào đây? Ngươi mới nói ngài ấy còn trẻ lắm mà”
Tiểu Hổ sợ hãi:
“Tiên quan dùng hết pháp lực rồi là phải quay về trời sao?”
Lưu Nhị sờ sờ đầu nó, an ủi nói:
“Tiên quan sẽ không đi đâu cả, cũng giống như khí lực dùng hết nghỉ ngơi là sẽ hồi, pháp lực cũng thế, chỉ cần chờ một thời gian là được”
Chờ, lại là chờ.
Nhảy dây cầu thần, quỳ đất dập đầu gọi là ‘cầu’.
(‘Nhảy dây’ là một hoạt động mê tín dị đoan của người dân nông thôn phía Bắc TQ nhằm mục đích xua đuổi tà ma, tai ương, bệnh tật)
Có hẹn ước trước, đối phương nhất định sẽ tới. Chuyện có mong ngóng có hy vọng mới gọi là ‘chờ’.
Lưu thợ mộc nhìn lên trời, biểu tình hoang mang:
“Việc Tống tiên quan chờ mưa, ta mặc dù không hiểu ra sao nhưng ngài ấy làm như vậy nhất định là có đạo lí”
“Vậy chúng ta cũng chờ cùng ngài ấy”
Trưởng thôn cao giọng.
“Về sau giờ Tỵ mỗi tối, không còn việc gì khác thì đều ra đây cùng nhau chờ!”
“Được!”
Không chỉ thôn Tiểu Lam, từ nam chí bắc, từ biên giới rừng độc tới ngoài vùng đất hoang, ngàn nhà vạn hộ toàn Thiên Cừ mỗi tối đều trẻ đỡ già ra cửa, kết thành nhóm chờ ở ngoài trời.
Màn đêm nặng nề, khi thì mây đen giăng đầy, khi thì sao đầy trời, nếu trong vòng một canh giờ không mưa, vậy thì ai về nhà nấy, đêm thứ hai lại tiếp tục như cũ.
Thiên Thành không ngừng truyền ra tin tức:
“Đêm nay Tống tiên quan vẫn đang chờ, ngài ấy còn chưa từ bỏ”
……..
Ban ngày, bụi mù bay đầy hai bên bờ sông, mọi người vẫn đang làm việc khí thế ngất trời nhằm đẩy nhanh tiến độ.
Từ khi có mấy kênh mương thành công tiếp nước, những nông phu của các thôn phía sau đều tự nguyện tới giúp đỡ.
Trời nóng như muốn bốc hơi, mặt trời chói chang đến nỗi chẳng ai dám nhìn thẳng, phàm nhân không có linh khí hộ thể, mồ hôi tuôn ra như tắm, tấm lưng trần bị hun đến mức đỏ bừng rồi bong tróc.
Mặc dù có ngoại môn đệ tử tu luyện công pháp hệ băng vận công giúp đỡ làm giảm nhiệt, nhưng bởi tu vi còn thấp nên công hiệu có hạn. Thấy hắn cũng vất vả nên mọi người an ủi:
“Tiên trưởng, đừng cố sức quá, trước đây lúc nóng nhất bọn ta cũng vẫn cắt lúa dưới đồng, các ngài tiết kiệm chút pháp lực đi!”
Kỷ Thần mấy ngày nay cưỡng ép lôi Mạnh Hà Trạch theo, đến bên bờ sông xem muội muội Kỷ Tinh.
Lần đầu tiên hắn được thấy hiện trường thi công quy mô lớn như vậy, mắt không kịp nhìn, thấy gì cũng tò mò.
“Nắng càng ngày càng gắt, cho dù có ăn ngon uống đủ, có lương thảo có thịt lợn, nhiều người chắc cũng sắp không còn sức mà làm nổi nữa đâu nhỉ”
Kỷ Thần híp mắt nhìn về phía mặt trời.
Kỷ Tinh nói:
“Không đâu, muội thấy mọi người vẫn còn sung sức lắm”
“Chỗ này sớm một ngày hoàn công thì Hồng Phúc bên kia sớm một ngày mở nước”
Từ Khán Sơn giải thích.
Kỷ Thần vẫn lắc đầu, hắn có cảm giác học được điều gì đó từ cơ chế giải thưởng của ‘Đăng Văn nhã hội’.
“Việc nào cũng thế, chỉ có tiền thôi là không đủ, danh dự mới có thể thực sự đoàn kết lòng người, từ khi ta giành được vị trí đứng đầu Thư Hoạ Thí, bất đồng rất lớn so với trước đây”
Hắn kéo Mạnh Hà Trạch qua, vươn tay đáp lên vai đối phương.
“Mạnh huynh là người đứng đầu Võ Thí, ngươi nói xem ta nói có đúng không, tiền thì có ý nghĩa gì? Rất không có ý nghĩa đúng không? Chi bằng lấy vị trí đứng đầu”
Hừ, lại lôi trò này ra với ta?
Mạnh Hà Trạch lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, quay đầu lại quát:
“Đội săn bắn đi theo ta, chúng ta cũng đi làm việc!”
Một tốp ngoại môn đệ tử xắn tay áo lên, chỉnh tề bước đi.
Kỷ Thần không chịu bỏ cuộc, hét lớn sau lưng hắn:
“Ai săn bắn lợi hại nhất, ta cũng sẽ phát thưởng ——”
Mạnh Hà Trạch quay đầu lại, tay làm ra dấu hiệu rất không văn minh, âm thầm mắng chửi.
Thời gian Kỷ Thần tiếp xúc với tu sĩ cấp thấp không dài nên nhìn mà chẳng hiểu gì, đành ôm quyền đáp lại hắn.
Mạnh Hà Trạch lần này triệt để chẳng tức giận nổi nữa.
Chủ ý làm thiết bài có khắc chữ để khen thưởng là do Kỷ Thần nghĩ ra, nhưng chữ hắn quá xấu, chỉ có thể nhờ Tống Tiềm Cơ viết cho.
Tống Tiềm Cơ luôn bao dung với những ý tưởng mới lạ của bọn hắn, đúng lúc đang vẽ Tụ Quang Phù dự phòng cho đội săn bắn, giữa lúc vẽ phù liền nhấc bút lưu lại tám ký tự, Kỷ Thần thấy vậy liền liên tục đa tạ hắn.
Tống Tiềm Cơ cười cười:
“Chút chuyện nhỏ thôi, không cần đa tạ. Đúng rồi, Lưu Hồng Sơn cho mười xe tơ lụa, ngươi lấy mà dùng’
“Cảm tạ Lưu đạo hữu”
Kỷ Thần ca ngợi từ tận đáy lòng.
“Hắn đúng là người tốt!”
Lúc này, hắn đã không còn ghét bỏ Lưu Hồng Sơn dùng ‘trà thô liệt hoả’ đãi khách nữa. Dù sao pháp khí của tu sĩ có tốt thế nào đi nữa thì thưởng cho phàm nhân cũng vô dụng.