Tơ lụa được chuyển đến, bốn người đội phát gà lập tức tổ chức đại hội biểu dương, chọn ra người làm việc nghiêm túc nhất, nhanh nhất, tốt nhất để phát thưởng.
Chu Tiểu Vân mỗi khi phát một khối thiết bài, Kỷ Tinh liền nói một câu:
“Cảm tạ ngươi đã cống hiến cho Thiên Cừ, mọi người đều ghi nhớ công sức của ngươi”
Tơ lụa như mây, phản chiếu ánh mặt trời, toả sáng rực rỡ.
Tiếng hoan hô nhiệt liệt mỗi lúc một to hơn. Bất luận là có được thưởng hay không đều rơm rớm nước mắt.
“Lụa Hồng Phúc tốt như vậy, trước nay đều cho lão thái gia dùng nhỉ”
“Đời này có khó khăn có mệt nhọc đi chăng nữa cũng là vì mệnh khổ, nào đã từng được ai cảm ơn”
Sau đại hội biểu dương, nhóm thứ tư đến lượt hưu mộc, đội trưởng Lý Hổ nhận xong thịt và ngũ cốc chất đầy đòn gánh, ngồi trên xe lừa, nhằm lúc hoàng hôn mà quay về nhà.
Thê tử vui mừng ra đón:
“Chàng về rồi đấy à? Có đói không? Mau rửa ráy rồi vào ăn cơm thôi”
Nàng nhận lấy đòn gánh, bị doạ cho nhảy dựng:
“Sao chàng mang về nhiều thịt thế?”
“Không chỉ có thịt lợn thôi đâu, đừng ăn cơm vội, trước cho nàng xem một thứ đồ tốt!”
Nam nhân thần bí lấy xuống tay nải sau lưng, hai tay khẽ run mà mở ra.
Bề mặt tơ lụa được ánh chiều tà ngoài cửa số chiếu lên tỏa ra ánh sáng chói mắt, cả căn phòng bỗng trở nên rực rỡ hẳn.
Người phụ nữ cả người chấn động, vô thức nuốt nước bọt:
“Đây là cái gì? Như thể phát sáng ấy”
“Lụa Hồng Phúc!”
Người phụ nữ lẩm bẩm:
“Cái này, cái này là lụa Hồng Phúc? Đúng là còn trơn bóng hơn nước, tay ta thô ráp, sợ sờ hỏng mất. Chàng nói xem phải lão thái gia giàu có thế nào mới có thể mặc loại vải này”
Nam nhân cầm tay nàng sờ sờ:
“Lão gia cái gì, không còn lão gia nữa đâu! Ngày khác mời Trương thợ may thôn bên cạnh may cho một bộ chăn, cũng may cho nàng và con một bộ đồ mới”
Nữ tử có ai mà không yêu thích sắc đẹp, người phụ nữ cứ ngồi đó vuốt ve tấm lụa mãi, biểu tình thảng thốt.
Sắc mặt nàng chợt thay đổi:
“Thứ đồ tốt như vậy, chàng tìm đâu ra thế?”
Lý Hổ dựng thẳng sống lưng, đắc ý đáp:
“Đương nhiên là tiên quan thưởng đấy!”
Người phụ nữ nửa tin nửa ngờ:
“Sao lại có chuyện tốt như thế? Đều đi làm công cả, người khác chẳng ai có, chỉ một mình chàng lại có là sao?’
Nàng sốt ruột:
“Mau trả lại cho người ta! Tiên trưởng đều là người tốt, sao có thể lấy đồ của họ chứ!”
“Thật sự là thưởng cho ta mà!”
Nam nhân cũng cuống cả lên, lấy một khối thiết bài từ trong lòng ra:
“Nàng nhìn xem!”
“Ta không biết chữ”
Người phụ nữ ghét bỏ:
“Đen thùi lùi lại còn rõ nặng, ai mà biết trên đó viết gì?”
Nam nhân bưng giá nến qua, chỉ cho nàng xem:
“Cái này gọi là thiết bài, chỉ phát hai trăm khối, là vật quý hiếm chân chính đấy. Tám chữ trên đó là do đích thân Tống tiên quan tự tay viết, Mặt trước là bốn chữ ‘Tiên phong mở sông’, mặt sau lại là bốn chữ ‘Rọi sáng Thiên Cừ’. Nhìn xem, phía trên góc còn có dấu của phủ tiên quan đây này”
“Ai da!”
Người phụ nữ một phen đoạt lấy, vui mừng nói:
“Tiên phong mở sông? Là phong thưởng công lao của chàng sao?!”
“Luận công mà thưởng, chỉ cho người làm tốt nhất! Ta nghĩ kĩ rồi, về sau truyền lại cho nhi tử, nhi tử lại truyền cho tôn tử, tôn tử lại truyền xuống tiếp. Đời đời đều biết tổ gia gia là người ‘Tiên phong mở sông - Rọi sáng Thiên Cừ’ ”
“Đây là chữ do tiên quan viết sao?”
Người phụ nữ cầm khối thiết bài lật qua lật lại nhìn kĩ, lau đi lau lại:
“Đúng là thứ đồ tốt, có cho ta nhiều thịt nhiều lụa thế nào đi nữa ta cũng không đổi”
Ngày thứ hai, thông cáo trên làng truyền đến trong thôn. Nửa tháng liền, nhà Lý Hổ ngày nào cũng có khách, người thôn bên nghe tiếng mà đến, đỏ mắt rời đi.
“Nghe nói thôn các ngươi có một người được ban thưởng ‘Tiên phong mở sông’, cho bọn ta xem với”
“Vẫn là người ta tài giỏi, có bản lĩnh”
“Thôn Hoa Nham cũng có một người được ban thưởng như vậy, hắn mới quay lại thôn xong, thiết bài vừa sáng lên, việc hôn sự liền xong xuôi. Ngày sau liền chọn gạo thóc cùng hai mảnh lụa đến nhà cô nương người ta cầu hôn. Mảnh lụa kia vừa trơn vừa sáng, cả thôn đều chạy ra vây xem!”
“Phủ tiên quan lần tới bao giờ thì tuyển người? Đợi sửa xong sông thì có xây cầu không? Có đào sơn đạo không?”
“Có Tiên phong mở sông cũng phải có Tiên phong đắp cầu chứ. Bao giờ tranh được thiết bài ‘Rọi sáng Thiên Cừ’ mang về mới đúng là làm rạng danh tổ tông”
Đội thi công nhiệt tình chưa từng thấy, tiến độ càng nhanh hơn so với trước đây, mỗi một người đều tựa như có khí lực và tinh thần dùng mãi không hết
Kỷ Thần được ủng hộ, vô cùng tự mãn mà cũng làm cho Mạnh Hà Trạch một khối thiết bài, đưa tới rừng độc.
Mạnh Hà Trạch vừa giết xong một con Xích diễm đại xà cấp một, cả người toàn là máu. Hắn dựa lưng vào đại thụ, vừa lười biếng lau kiếm vừa ghét bỏ:
“Kỷ thiếu gia, đầu ngươi có phải bị yêu thú đá không? Thứ này không phải pháp khí, lại còn nặng trình trịch, ta đem trên người thì có tác dụng gì? Gia tăng phụ trọng, làm giảm tốc độ sao?”
“Đây là vinh dự, vinh dự là vô giá, tu sĩ thì sợ gì chút trọng lượng này”
“ ‘Cao thủ săn bắn’? Chữ này quá, quá….”
Một lời khó nói hết.
Đôi lông mày xinh đẹp của Mạnh Hà Trạch nhăn cả lại.
Kỷ Thần sờ đầu.
“Cái này của ngươi là đặc chế đấy, chút việc nhỏ này ngại phiền Tống huynh nên ta tự viết, ngươi xem tạm đi ha”
Mạnh Hà Trạch vỗ trán hắn, dán lên một tấm phù tránh chướng khí:
“Tạm cái đầu ngươi, rừng độc không phải nơi để ngươi chơi, biến!”
Hắn ngoài miệng thì mắng chứ vẫn cất khối thiết bài vào lồng ngực.
Kỷ Thần:
“Xá muội ngươi cũng gặp rồi, lần trước ta nói với ngươi, chuyện của xá muội… Này, Mạnh huynh đừng đi, nói chuyện tí đã”
Hai người một chạy một đuổi, chim chóc thú vật trong rừng nghe thấy tiếng đều bỏ chạy.