Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 151 - Chương 151. Kình Thiên Thụ

Chương 151. Kình Thiên Thụ
Chương 151. Kình Thiên Thụ

Đêm đến, Kỷ Thần không tới chơi cờ, Tống Tiềm Cơ vẫn tĩnh toạ chờ mưa như cũ.

Bóng đêm yên tĩnh, một nửa đệ tử ở ngoài rừng độc nướng thịt, nửa còn lại ngồi nói chuyện bên bờ sông.

Phủ tiên quan to lớn giờ lại trống rỗng, chỉ còn có một mình hắn.

Tống Tiềm Cơ thong thả hô hấp, tựa hồ mang theo một loại tiết tấu đặc thù. Khí tức của hắn cùng tiểu viện, thậm khí cả toà tiên phủ đều hoà làm một thể.

Gió nam nổi lên, tường vy đỏ thắm leo đầy giàn trúc, cây anh thảo mới trồng nở hoa vàng ươm, dưới ánh trăng đung đưa theo gió.

Bọn chúng cũng đang chờ.

Gió thổi lá rơi, khắp cả mặt đất đều là cánh hoa, nổi lên một tầng hương thơm, bao quanh Tống Tiềm Cơ, tràn vào ống tay áo đang rũ xuống của hắn.

Hắn lẳng lặng nhìn ánh trăng mông lung.

Cùng một vầng trăng soi khắp ngàn sông núi.

Ngoài vạn dặm, minh nguyệt như vén lên màn che, trong suốt mà sáng ngời, Hà Thanh Thanh thậm chí có thể nhìn thấy bóng đen nông sâu khác nhau trong minh nguyệt kia

“Đại sư tỷ, chúng ta đi thôi”

Có người nói.

“Được”

Hà Thanh Thanh khẽ nâng làn váy, đi ngang qua hồ sen đang nở rộ, mặt nước ánh lên thân hình mảnh khảnh yểu điệu của nàng.

Bảy tám vị nữ tu ăn mặc diễm lệ, tóc mây buộc cao đồng hành cùng nàng. Nàng đi ở chính giữa, tựa như được hoan nghênh nhất, không thể thiếu nhất, những người khác đều như bách điểu triều phụng.

Nhưng người hai bên lại đi cách nàng một khoảng mà cười nói, ngữ khí thân thuộc, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Nàng không giỏi giao tiếp, không xen vào nổi cuộc nói chuyện của bọn họ nên liền im lặng, cúi đầu mà đi.

“Tới rồi, chúng ta chơi ở đây đi”

Hà Thanh Thanh đánh giá tứ phía.

Nơi này là quặng linh thạch của Tiên Âm Môn, ban ngày có đám ngoại môn đệ tử đào quặng, bây giờ đã sớm quay về nghỉ ngơi.

Lúc này rừng núi hoang vắng, đến một chiếc đèn lồng cũng chẳng có. Động mỏ tối om tựa như một cái miệng khổng lồ há ra đang chọn người để cắn nuốt.

Gió không thổi vào nổi, ánh trăng cũng chẳng thể chiếu vào.

Nàng đột nhiên có chút hoảng hốt, khẽ kéo ống tay áo của người bên cạnh:

“Bạch Ngạc sư muội, chúng ta tới nơi này chơi cái gì”

Nữ tu mặc y sam màu xanh ngọc kia che miệng cười, chỉ về hướng một nữ tu mặc váy trắng ở phía đối diện:

“Đại sư tỷ, tỷ lại gọi nhầm rồi! Ta là Liễu Hoa, nàng ấy mới là Bạch Ngạc”

Chúng nữ tử đồng loạt cười:

“Ta là Thanh mai, nàng ấy là Tử Trúc, đại sư tỷ có nhận ra không?”

“Bên kia là Cẩn Vân và Quế Tử, đại sư tỷ lần này nhớ kỹ chưa?”

Hà Thanh Thanh có chút ngượng ngùng mà sửa lời.

Trí nhớ của nàng thực ra rất tốt. Khúc nhạc có phức tạp thế nào, nàng chỉ cần nghe một lần liền nhớ hết. Công pháp có thâm sâu thế nào, nàng chỉ cần xem một lần là có thể thuộc làu làu.

Trước đây ai nói xấu nàng, ức hiếp nàng, vũ nhục nàng, khuôn mặt của người kia nhất định sẽ được khắc sâu vào đầu nàng, trong mộng có đốt thành tro nàng cũng không quên.

Nhưng ở Tiên Âm Môn, mỗi người nàng gặp đều cười với nàng, đều nói ‘vì muốn tốt cho nàng’, muốn ‘làm bạn’ với nàng.

Tỉ như những người trước mắt này, kiểu tóc trang điểm của bọn họ tương đồng, đều phỏng theo Diệu Yên tiên tử, nụ cười và cách thăm hỏi càng giống như được khắc ra từ một chỗ.

Có đôi khi, một vài ánh mắt sắc nhọn như kim giấu trong bông, bất động thanh sắc, chợt loé lên rồi biến mất, nhanh đến mức khiến nàng tưởng như mình đang ảo giác.

Bởi vậy nàng không biết nên ghi nhớ khuôn mặt của ai.

Nghĩ kĩ thì ngoại trừ dung mạo của sư phụ ra, nàng vậy mà chỉ nhớ được khuôn mặt không chút tì vết của Diệu Yên.

Đợi mọi người cười đủ rồi, Liễu Hoa rốt cuộc lên tiếng:

“Chúng ta chơi trốn tìm đi, ngày trước cũng thường hay chơi trò này, đại sư tỷ biết chơi không?”

Hà Thanh Thanh chỉ đành lắc đầu:

“Ta không biết”

Chưa từng có ai chơi với nàng.

Nữ tu mặc y phục màu xanh ngọc thân thiết kéo tay nàng:

“Không sao, bọn ta dạy tỷ, học cái là biết thôi! Chơi cái này trước tiên phải phong ấn linh khí, mọi người đều không được dùng pháp khí, nếu không ngũ cảm của tu sĩ nhạy bén, ban đêm tìm người há chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”

Hà Thanh Thanh gật đầu:

“Ta biết rồi”

Liễu Hoa nhắm mắt, bị người dẫn đi lòng vòng mấy vòng, đi được vài bước, vừa đi vừa lớn tiếng đếm.

Bạch Ngạc lôi kéo tay Hà Thanh Thanh ẩn nấp, làm ra thủ thế suỵt, nhẹ giọng nói:

“Trốn kĩ rồi liền không được động đậy”

Liễu Hoa đếm đến năm mươi liền mở mắt ra. Nàng hiển nhiên rất có kinh nghiệm, chẳng phí chút sức lực nào đã lần lượt bắt được bọn họ.

Nhóm nữ tu tụ lại cười đùa.

Nghe thấy tiếng cười như chuông bạc, Hà Thanh Thanh nghĩ thầm, nữ hài tử bình thường đều chơi những trò này sao? Giờ ta cũng được chơi qua rồi.

Cảm giác mới mẻ khi được chơi trò trẻ con cùng nữ tử bằng tuổi khiến hai mắt nàng ánh lên ý cười.

“Đại sư tỷ, đến lượt tỷ rồi”

Hà Thanh Thanh nghe lời mà phong ấn linh khí, hai mắt bị che lại, không biết là ai dẫn nàng đi loang quanh, nàng vừa đếm vừa để người ta dẫn đi về phía trước.

Chợt ánh trăng ảm đạm, mây tụ lại dày đặc, tiếng gió rít gào nổi lên giữa khoảng đất hoang vu.

Đêm hè nổi gió, tựa như sắp mưa.

Màn che mặt của Hà Thanh Thanh bị gió cuốn lên:

“Mười tám, mười chín, hai mươi…”

Nàng bị dẫn về hướng động mỏ hoang phế, không khỏi có chút hoảng hốt, bởi vậy nàng dừng bước nhưng vẫn cứ đếm.

Mãi cho đến khi có một bàn tay hung hăng đẩy nàng.

“A——”

Tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn theo gió, mãi mà không tan.

Mọi người vây quanh động khẩu, cúi đầu thăm dò:

“Động này nông thật đấy chứ, ngươi chắc không?”

“Nông sâu thì có quan trọng gì, là do nàng ta tự mình không cẩn thận nên mới ngã xuống, liên quan gì đến chúng ta?”

“Nhưng…”

“Nàng ta muốn kiện, vậy có chứng cứ không? Đến cả sư phụ của nàng ta cũng chẳng thèm quay về xem”

Liễu Hoa cười nhạt.

“Dựa vào vận khí mà được làm đại sư tỷ, cứ tưởng mình thật sự là nhân vật lớn sao? Cúi đầu với Diệu Yên tiên tử, ta cam tâm tình nguyện, dựa vào cái gì mà ta phải cúi đầu trước nàng ta?”

Quặng mỏ ngoằn ngoèo, phảng phất như không có điểm cuối. Hà Thanh Thanh rơi nhanh xuống, nhất thời không kịp mở ra kinh mạch bị phong ấn của bản thân. Nàng vươn tay ra ý muốn bám lên vách đá nào ngờ đầu lại bị va vào đến mức chảy cả máu, cuối cùng chỉ có thể cuộn tròn người, bảo vệ phần gáy mà một đường lăn xuống dưới.

Quặng mỏ tựa như vực sâu cuối cùng cũng thấy đáy.

Hà Thanh Thanh dùng khuỷu tay chống đất ngồi dậy, lúc này mới phát giác ra móng tay để gảy cầm đã gãy, mười ngón máu tay đều thịt mơ hồ

Búi tóc tán loạn, váy trắng nhiễm máu, dáng vẻ vô cùng chật vật. Nhưng nàng không phải chịu nội thương, dù sao tu sĩ gân cốt cũng cường ngạnh, tất cả phảng phất như chỉ là một trò đùa ác giữa các nữ tu.

Mũ che đã sớm rớt xuống, lộ ra khuôn mặt xấu xị bị tàn phá của nàng.

Ngoài dự liệu, nàng lại không hề rơi một giọt nước mắt, ánh mắt chỉ mang theo nét lạnh lùng.

Nàng cuối cùng cũng nhớ rõ khuôn mặt những người kia rồi.

“Thình thịch, thình thịch, thình thịch”

Tai Hà Thanh Thanh khẽ động, chợt cảnh giác.

Trong bóng tối, mọi thanh âm đều được khuếch đại, ngoại trừ tiếng hít thở của chính mình, nàng nghe thấy thanh âm tựa như tim đập, mạch đập vang lên.

Quay đầu lại, chợt thấy giữa khe hở của nham thạch hiện lên một bóng xanh bóng loáng đang loé ánh huỳnh quang.

Hà Thanh Thanh giật mình nhưng không hoảng sợ, nàng vỗ túi trữ vật, lấy ra một thanh chuỷ thủ, hung hăng ném qua.

‘Cự mãng’ chẳng hề rên lấy một tiếng, trầm mặc chịu thương.

Hà Thanh Thanh tới gần, thở phào nhẹ nhỡm.

“Không phải rắn”

Khi chạm vào có cảm giác mịn màng ôn nhuận như ngọc, ánh lên một tầng huỳnh quang nhàn nhạt.

Nàng cố gắng rút chuỷ thủ ra, chất lỏng phun ra theo miệng vết thương.

Bắn lên mặt, vậy mà lại ấm áp, dưới ánh huỳnh quanh là sắc đỏ tươi như máu, nhưng lại không có vị tanh của máu, chỉ toả ra vị ngọt kỳ dị.

Hà Thanh Thanh lúc này mới nhớ tới sách cổ có ghi lại: Tận cùng đại lục, thần thụ Kình Thiên. Rễ đâm sâu vào lòng đất, trải rộng khắp lục địa.

Đây vậy mà là một cái rễ của Kình Thiên Thụ!

“Hương vị thật thơm”

Nàng hít sâu một hơi, ánh mắt lộ vẻ say mê, ngón tay dính thứ nước ấm nóng đưa vào trong miệng.

Theo đó, vị thơm ngào ngạt xộc thẳng lên đầu, khiến nàng tựa như đói khát mà nhấm nuốt.

Linh dịch vào miệng hoá thành dòng nước ấm, ở trong tử phủ tụ thành lốc xoáy, một đường xông về phía kinh mạch bị phong ấn.

Tu vi bình cảnh buông lỏng, có dấu hiệu đột phá Trúc Cơ.

Hà Thanh Thanh chợt ngây ngốc, kinh mạch toàn thân căng chặt, tựa hồ như bị linh khí bạo trướng trong phút chốc làm cho nứt vỡ.

Nàng từ trạng thái mê muội thanh tỉnh trở lại, không dám uống nữa, vội vàng lấy ra bình ngọc rỗng bình thường hay dùng để chứa đan dược.

Đợi rót đầy ba bình xong, vết thương của Kình Thiên Thụ đã lành lại, nơi từng bị chuỷ thủ đâm sâu vào chỉ lưu lại một dấu vết nhàn nhạt.

“Đối với đại vật khổng lồ đỉnh thiên lập địa, chống đỡ cả thế giới như ngươi mà nói, vết thương này còn chẳng được tính la trầy da đâu nhỉ, cũng chỉ coi như đang gãi ngứa thôi đúng không”

Hà Thanh Thanh nhẹ nhàng vuốt ve rễ cây của Kình Thiên Thụ, ngẩn ngơ nói:

“Ngươi thật lợi hại, đao cắm trên người mà cũng không thể đả thương ngươi, chỉ cần đủ mạnh….”

“Thình thịch, thình thịch, thình thịch”

Mạch đập của Kình Thiên Thụ vẫn nảy lên như cũ.

Màn đêm nặng nề, chẳng thấy minh nguyệt.

Cuồng phong nổi lên, gió mưa sắp tới.

Bụi mù bị cuốn lên, đổ ập lên mặt, đánh lên người.

“Cái nơi quỷ quái này, bẩn chết đi được! Chúng ta đến sau núi ngâm suối nước nóng đi, xong rồi quay lại kéo nàng ta lên sau?”

“Còn muốn quay lại sao? Theo ta thấy, cứ để nàng ta ở đó, sáng mai tới tìm cũng không muộn”

Vừa dứt lời, tiếng nói đã bị cuồng phong thổi đi, khiến mọi người bay hết hứng thú.

“Thôi bỏ đi, bỏ đi, đều giải tán đi”

Thị nữ báo tin chạy ngược gió mà tới:

“Không ổn rồi, Liễu Hoa sư tỷ, đại sự không ổn!”

Liễu Hoa không kiên nhẫn mà trách mắng:

“Hoảng loạn cái gì?”

Thị nữ khuôn mặt hoảng sợ:

“Giáng, Giáng Vân sư bá quay lại rồi!”

Hết chương 151.
Bình Luận (0)
Comment