Hà Thanh Thanh cuối cùng cũng trèo ra khỏi động mỏ, váy trắng rách nát, cả người dơ bẩn.
Nàng ngẩng đầu lên, chợt thấy mặt trăng lúc sáng lúc tối.
Thiếu đi lụa che mặt, nàng nhìn mọi thứ càng rõ ràng hơn.
Trời đêm phong vân hội tụ, vầng trăng lúc thì trốn vào mây đen, khi thì toả sáng tứ phía khiến nơi hoang vu này lúc sáng lúc tối.
Một trận mưa lớn lại chưa rơi xuống.
Nữ tu lúc trước chơi ‘trốn tìm’ đều như chim muông mà tản đi. Hà Thanh Thanh sờ sờ túi trữ vật, bình ổn lại nhịp tim.
—— Nơi đó cất bình ngọc chứa đầy chất lỏng của Kình Thiên Thụ.
Nửa đêm canh ba, xung quanh không chút tiếng người.
Dọc đường đi vậy mà chẳng có ai tuần tra, đến một ngọn đèn cũng không thấy đâu, yên lặng đến mức khác thường.
Hà Thanh Thánh đón gió mà chạy về hướng Liên Hoa Phong, chợt thấy một bóng người đứng ngoài Lưu Ly Cung.
Bên hồ sen, mái tóc trắng cùng với tay áo bay phần phật trong gió.
Khuôn mặt của Giáng Vân tiên tử tang thương, so với tiên tử có Chú Nhan Thuật, càng hiện lên vẻ nghiêm nghị uy nghi.
Đặc biệt là thời khắc này, gió bụi đầy trời, lông mày hiện vẻ cô đơn.
“Sư phụ, người quay lại rồi!”
Hà Thanh Thanh kinh hỉ không thôi.
“Con đáng lẽ nên tới sơn môn đón người”
Nàng bước nhanh về phía trước, tựa như hài tử chịu uỷ khuất lúc này mới tìm thấy mẫu thân. Nhiều ngày không gặp, nàng rất thương nhớ đối phương.
Giáng Vân không đáp lời, chỉ nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo, tựa như đang đánh giá một người xa lạ.
Nụ cười của Hà Thanh Thanh dần biến mất, nhất thời lúng túng chẳng biết làm sao.
Sư phụ vạn dặm đi xa trở về, nhất định rất mệt mỏi.
Nàng quyết định nói tin tức tốt trước:
“Sư phụ, con sắp Trúc Cơ rồi”
Chất lỏng của Kình Thiên Thụ không phải là thần vật, vào tử phủ sinh linh khí, gột rửa kinh mạch loại bỏ tạp chất, hiệu quả kỳ diệu tăng tiến tu vi vượt qua bất cứ linh đan diệu dược nào.
Thời gian Hà Thanh Thanh nhập môn ngắn, nền tảng kém, lại xuất phát muộn, có thể có được tạo hoá như vậy, có sư phụ nào nghe thấy mà không vui mừng.
Nhưng Giáng Vân lại tựa như không nghe thấy.
“Vi sư hỏi con, con tu tiên vì cái gì?”
Thanh âm nàng nghiêm khắc, thần sắc trang nghiêm.
Hà Thanh Thanh nghiêm mặt, cẩn thận hành lễ đáp:
“Tu sĩ chúng ta, vì cầu chân lý, cầu phi thăng”
Khoé miệng Giáng Vân cuối cùng cũng gợi lên nét cười, nhưng lại là cười lạnh, châm chọc, tựa như nghe thấy chuyện cười.
Nàng cao giọng:
“Con bái ta làm sư, tới Tiên Âm Môn làm đại sư tỷ, con muốn gì?!”
Hà Thanh Thanh không biết nàng làm sai ở đâu, sư phụ trước nay luôn thân thiện đột nhiên lên tiếng gay gắt.
Nàng ở trong gió rùng mình một cái, nhấc váy quỳ xuống:
“Đệ tử chỉ cầu cần cù tu hành, lấy mình làm gương, tương lai làm rạng danh tông môn, vì Tiên Âm Môn…”
“Bốp!”
Thanh âm giòn giã vang lên.
Hà Thanh Thanh ngã xuống đất, kinh ngạc ôm mặt.
Tiên Âm Môn ai cũng có thể đánh nàng, nhưng trước nay nàng chưa từng nghĩ rằng Giáng Vân vậy mà cũng đánh nàng.
Gió đêm thê lương, phía chân trời vang lên tiếng sấm rền, hoa sen trong hồ co rúm lại.
Giáng Vân tiên tử ép đến gần, lớn tiếng quát:
“Nói thật!”
Thanh âm của nàng tựa như một cây roi, lửa giận của nàng thiêu đốt cả Liên Hoa Phong.
Hà Thanh Thanh đầu óc ngây ngốc, như rơi vào động băng, thân hình gầy yếu không khỏi run rẩy:
“Con, con, đệ tử chỉ cầu tu luyện thành công, ngày sau phụng dưỡng sư phụ…”
“Còn dám nói dối?!”
Giáng Vân gầm lên, giơ tay lên cao.
“Bốp!”
Khoé miệng Hà Thanh Thanh tràn ra vệt máu, hai má sưng vù, khuôn mặt bị hủy dung lại càng dữ tợn.
Hoa khô lá úa bay đầy trời, một tia sét xé rách màn trời đêm.
Sư đồ hai người giằng co trong tiếng sấm sét, tựa như hai con thú bị vây trong tuyệt cảnh.
Hàng ngàn hàng vạn ánh bạc từ trên trời giáng xuống, trận mưa to tầm tã cuối cùng cũng trút xuống.
Hà Thanh Thanh ngã ngồi dưới nền đất ướt lạnh mưa đêm.
Mưa như trút nước, hung hăng đánh lên người nàng, tựa như ngàn vạn ngân châm không thể trốn thoát, xuyên qua máu thịt chui vào xương tuỷ.
Tia chớp soi sáng mặt nước, ánh lên dung mạo đã bị huỷ hoại của nàng. Từ Thanh Nhai Thư Viện đến Tiên Âm Môn, hoá ra cuộc đời của nàng căn bản chẳng hề thay đổi.
Nàng chợt cười rộ lên.
Tiếng cười càng ngày càng lớn, khuấy động gió mưa.
Chiếc váy trắng rách bẩn của nàng ngâm trong nước bùn. Hạt mưa dưới linh khí hộ thể của Giáng Vân lập tức bốc hơi, bốc lên từng đạo sương trắng, khiến nàng càng có vẻ thanh tao cao ngạo.
Khuôn mặt cười lạnh của sư phụ chồng lên những khuôn mặt lạnh lùng chế nhạo, ghê tởm của đồng môn Thanh Nhai, chồng lên những khuôn mặt tươi cười mang thâm ý của nữ tu Tiên Âm Môn.
Vô số khuôn mặt cách màn mưa dày đặc, bay nhanh trước mặt nàng.
‘Tiểu nữ hài do Tử Dạ Văn Thù cứu về’, trở thành ‘Đệ tử phế vật do Giáng Vân thu về’, nàng rốt cuộc vẫn là Hà Thanh Thanh mặc người khinh nhục.
Một khúc ‘Phong tuyết nhập trận khúc’ có thể giúp nàng một đêm nổi danh, nhưng lại chẳng thể cứu nàng một đời.
“Khụ!”
Hà Thanh Thanh há miệng, phun ra máu loãng:
“Khụ!”
Nàng ngẩng cao mặt, hai mắt trừng to, tuỳ ý mưa lạnh đánh lên mặt:
“Ta muốn gì? Người nói xem ta muốn gì? Ta muốn một gương mặt đẹp nhất thiên hạ, ta muốn luyện công pháp mạnh nhất trên đời, ta muốn cùng với nam tử cử thế vô song kết thành đạo lữ. Ta muốn những người nhục mạ ta đều chết không có chỗ chôn!”
“Ta muốn quyền lực, địa vị, mĩ mạo, ái tình, ta muốn mọi thứ tốt nhất!”
“Ta không cần ai cũng yêu mến ta, ta muốn ai nấy đều phải kính sợ ta! Vứt hết quy tắc, vứt hết quy tắc, vứt bỏ Tiên Âm Môn!”
Hà Thành Thanh ngửa mặt lên trời mắng to, quần áo đầu tóc ướt sũng, tựa như một con ác thú cùng đường mạt lộ đâm trái đâm phải, rít gào rống lên:
“Rốt cuộc vì sao lại đối xử với ta như vậy! Dựa vào cái gì mà đều đối với ta như vậy!”
Trong tiếng mưa, nàng mắng những lời ác độc nhất, những câu cả đời đều chẳng dám thốt ra.
Sấm sét rền vang, Giáng Vân chợt lớn tiếng cười:
“Tốt, tốt!”
Nàng liên tục kêu tốt, tựa như cái đêm Cầm Thí thu nhận đồ đệ kia.
Giáng Vân cúi người, nhìn chằm chằm hai mắt đỏ lừ của Hà Thanh Thanh:
“Dám nói lời thật lòng, mới là đồ đệ của Giáng Vân ta. Ta thu con làm thân truyền, là vì thấy con hận tâm không chết, tất thành nghiệp lớn, không phải để con làm Diệu Yên thứ hai!”
Hà Thanh Thanh còn chưa hồi thần, kịch liệt thở dốc, cả người run rẩy.
Ngón tay hơi lạnh của Giáng Vân khẽ vuốt khoé môi sưng đỏ thấm máu của nàng:
“Muốn một khuôn mặt đẹp nhất thiên hạ, tất phải chịu nỗi thống khổ thiên đao vạn quả, sự đau đớn vạn nghị phệ tâm, con có sợ không!’
Hà Thanh Thanh ngẩng đầu hét lớn:
“Không sợ!”
“Nếu tâm trí không kiên định, đến mạng cũng không còn, con có sợ không?”
“Không sợ”
Giáng Vân dùng hai tay đỡ đồ đệ dậy, mỉm cười nói:
“Đại sư, thỉnh ngài thi thuật”
“A di đà phật”
Một thanh âm già nua niệm phật.
“Thiện tai thiện tai”
Hà Thanh Thanh kinh ngạc, theo đó quay đầu lại mới phát hiện ra nơi này vẫn luôn có người thứ ba.
Lão tăng bước ra từ dưới bóng cây, thân hình hắn cao lớn, gương mặt hiền từ.
Mưa rơi trên người hắn, không có sương trắng bốc lên, tựa như làm ướt sũng cả áo cà sa, nhưng lại chẳng lưu lại chút dấu vết.
“Vị này chính là ‘Diệu Thủ Thân Tăng’ Vô Tương đại sư”
Giáng Vân nói.
Hà Thanh Thanh ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt của lão tăng, một thân lệ khí chợt giảm đi nhiều.
Vô Tương thần tăng tu vi không tính là chí cường, nhưng y thuật siêu tuyệt, danh tiếng từ bi truyền xa. Nghe nói cho dù có là ma tu hung ác tàn nhẫn thế nào gặp hắn, cũng phải sinh ra chút Phật tâm.
Lão tăng nhìn thẳng vào hai mắt Hà Thanh Thanh:
“Cổ độc thấm qua da, làm biến dạng xương cốt, thuật này cạo xương trị độc, nhất định phải bảo trì thanh tỉnh, nhẫn nhịn đau đớn, bần tăng khuyên tiên tử nên nghĩ kĩ”
Hà Thanh Thanh hành lễ:
“Đại sư, lòng ta đã quyết”