Ngoài khung cửa hoa, mưa đêm rả rích.
Mưa bụi tung bay theo gió, gõ vào mái ngói lưu ly của lầu các, lúc nặng lúc nhẹ, thanh âm tựa như tiếng ngọc vỡ.
Hà Thanh Thanh nằm trên giường ngọc lạnh băng, Giáng Vân tiên tử nhẹ ấn lên mạch môn của nàng, đem linh khí cuồn cuồn không ngừng rót vào cơ thể nàng, khiến nàng duy trì thần trí thanh tỉnh, thần thức ngưng tụ.
Điều này cũng khiến cho ngũ quan của Hà Thanh Thanh càng nhạy bén hơn.
“Hoá ra đao chầm chậm cạo trên xương cốt sẽ phát ra thanh âm và có cảm giác như thế này”
Nàng nghĩ.
Toàn bộ cảm giác đau đớn đều bị phóng đại gấp nhiều lần.
Tuy trước mắt bị che phủ bởi một tầng huyết vụ, nhưng nàng vẫn mơ hồ nhìn thấy lão tăng kia đang đổi đao, đổi châm, rắc thuốc bột, mặc dù không thấy rõ ràng cho lắm.
Nàng hiện giờ có cảm giác khi thì ngứa ngáy vô cùng, phảng phất như có ngàn vàn con kiến đang gặm cắn da mặt nàng, hút lấy máu thịt của nàng. Nếu không phải bị trói đến mức không thể động đậy được, nàng có thể sẽ gãi đến mức lột da mặt xuống cũng nên.
Khi thì đau đớn vô ngần, phảng phất như có một cây kim sắc đang đâm vào xương cốt, xuyên qua xương mà đi tiếp. Nếu không phải Giáng Vân hạ cấm thanh chú cho nàng, nàng chỉ sợ phải lớn tiếng gào rống.
Đêm nay đối với nàng mà nói thật dài, thật tăm tối.
Bị đồng môn đẩy xuống động mỏ, bị sư phụ răn đe, bị thiên đao vạn quả, nhưng nàng chẳng hề rơi một giọt lệ.
“Xuống mười tám tầng địa ngục chịu hình, chắc rằng cũng chỉ đến thế này mà thôi”
Hà Thanh Thanh nghĩ.
“Ta chính là quỷ bò ra từ địa ngục. Quỷ bò lên được nhân gian, từ nay trở đi sẽ sống cuộc sống của con người!”
“Loảng xoảng!”
Cửa hoa bị gió thổi mở, gió lạnh cuốn theo mưa bụi tràn vào tẩm điện.
Giữa một mảnh huyết vụ mê mang, nàng chẳng còn sức lực mà nghĩ nữa.
Không biết trải qua bao lâu, phảng phất như còn dài hơn cả vạn năm. Một bàn tay lành lạnh lại mềm mại nắm lấy bàn tay nàng, một giọng nữ ôn nhu lại từ ái vang lên:
“Hoàn thành rồi, ngủ đi, ngủ đi”
Hà Thanh Thanh rốt cuộc cũng được giải thoát, ý thức dần chìm vào hắc ám.
Trong bóng tối dần hiện lên một đạo ánh sáng, chiếu sáng một nhà ba người.
Người phụ nữ có đôi mắt ôn nhu như nước, hương thơm nhàn nhạt. Người đàn ông có khuôn mặt kiên nghị, bờ vai dày rộng.
Nữ hài trên đầu buộc hai búi tóc trắng trẻo đáng yêu, thanh tú hoạt bát:
“Nương, con còn muốn ăn bánh gạo”
Người phụ nữ kéo tay nó:
“Về sau sinh nhật mỗi năm của con, chúng ta đều sẽ ăn bánh gạo có được không?”
Người đàn ông bế nó lên:
“Thanh Thanh, xem đèn cha mua cho con này! Chúng ta đi thả đèn trên sông nhé”
Chợt đèn hoa vỡ tan, toàn bộ ánh sáng rực rỡ đều vụt tắt.
Trong ma quật tối om, người phụ nữ chỉ còn lại nửa thân trên khàn giọng:
“Thanh Thanh, sống tiếp, phải sống tiếp!”
Tử Dạ Văn Thù toàn thân nhiễm máu, sau lưng cự thạch rơi xuống, ma vật rít gào.
Trong ánh lửa và máu tươi, toàn bộ thế giới đều rung chuyển.
Thanh niên mặc hắc y tựa như thần linh rũ mắt nhìn nàng, hờ hững đưa tay ra:
“Đi theo ta”
Bàn tay kia bị biển lửa bao phủ.
Ánh lửa tạo thành một mảnh đỏ chói mắt , hoá thành cửa nhỏ sơn son của Tống Viện.
Thân hình của Tống Tiềm Cơ được bao phủ bởi ánh trăng bạc, trong lòng ôm Lục Y Đài, đứng dưới cây hoa đào mỉm cười với nàng.
Thanh âm của thiếu niên tuấn mỹ nhẹ nhàng lại ôn hoà:
“Đàn này tặng ngươi, coi như tạ lỗi”
Gió thổi tan thanh âm của hắn, thổi qua mặt hồ lấp lánh đá xanh.
Giáng Vân tiên tử xuyên qua đám người, thần sắc nghiêm túc:
“Ngươi có nguyện ý làm đệ tử của ta không?”
Hà Thanh Thanh dùng hết sức lực toàn thân mà vươn tay ra ——
Ngón tay lại chỉ chạm đến mặt nước lạnh băng, những bóng hình phản chiếu kia cùng với cây hoa đều nhất loạt tan vỡ.
Nước hồ lạnh lẽo tràn vào miệng mũi nàng, nàng chìm xuống nơi càng sâu càng tăm tối hơn.
Nàng chẳng tóm được thứ gì.
Trên đời này chẳng có ai có thể cứu được người khác khỏi biển khổ, mỗi một người đều phải tự mình vượt qua.
Hà Thanh Thanh chợt mở mắt.
Bầu trời sáng trong, chim hót líu lo.
Nàng từ trên giường ngọc bước xuống đất, giật mình cảm giác thân thể nhanh nhẹn lạ thường, tựa như chỉ cần đi hai bước là có thể bay lên.
Hà Thanh Thanh sờ mặt mình, làn da trơn nhẵn mịn màng, nàng muốn nhìn gương mặt mới này của mình nhưng phòng nàng trước nay chẳng hề có gương, những thứ phản quang cũng rất ít.
Ngày hè nắng chiếu rực rỡ, cỏ cây rậm rì, chim đua nhau hót.
Hà Thanh Thanh chạy tới bên hồ sen với mái tóc tán loạn.
Hoa sen nở rộ, che khuất cả bầu trời, kiều diễm vô ngần.
Nàng chầm chậm đến gần, chầm chậm cúi đầu nhìn xuống, đàn cá bơi lội trong nước, mặt nước phản chiếu rõ ràng hình bóng một người.
—— Tóc đen dài mượt như thác nước, vầng trán đầy đặn, mắt phượng mày ngài hơi nhướng lên, sống mũi vềnh, đôi môi chẳng tô son mà đỏ hồng.
Nếu nói khuôn mặt của Diệu Yên như đám mây trên trời, như ngân sen trong nước, mang nét nhu hoà, không có tính công kích.
Vậy thì khuôn mặt này chính là nguyệt dạ đao quang sắc bén, như hồng mai trong tuyết, lạnh lùng lại cao ngạo.
Diễm lệ tựa đao.
Đao nào cũng đoạt mạng thấy máu, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Có dung mạo như vậy, không nên váy trắng bọc thân, tóc dài tán loạn.
Vốn nên mặc váy dài hoa phục sáu thước, uốn lượn trên đất, trên đầu phải là châu ngọc dị bảo, quang hoa chói mắt.
Hà Thanh Thanh mỉm cười, mĩ nhân diễm lệ trong nước cũng cười theo.
Nàng vươn tay khe khẽ chạm lên gương mặt, hốc mắt hơi chua xót, chóp mũi đỏ lên.