“Thiên đạo vạn quả, quả đúng đáng giá!”
Thanh âm của Giáng Vân tiên tử vang lên sau lưng nàng.
Hà Thanh Thanh bỗng quay đầu lại.
“A di đà phật”
Vô Tương lão tăng lên tiếng:
“Hà tiên tử tâm tính kiên nhẫn, có tuệ căn. Đại nạn không chết, về sau tất hưởng phúc”
Giáng Vân mỉm cười gật đầu.
Lão Tăng ôn hoà nói:
“Bần tăng có hai câu, muốn được nói riêng với Hà tiên tử”
“Mời Đại sư”
Giáng Vân không phản đối.
Hà Thanh Thanh đối diện với ‘Diệu Thủ Thần Tăng’ Vô Tương hoà thượng, một lần nữa hành lễ:
“Đa tạ ngài”
“Tiên tử và bần tăng có duyên, không cần cảm tạ. Vật này tặng cho tiên tử, chúc tiên tử có một cuộc đời mới”
Hà Thanh Thanh vươn tay nhận lấy, cúi đầu nhĩn kỹ.
Là một chuỗi tràng hạt bằng linh ngọc màu đỏ, bao gồm mười tám hạt châu màu đỏ sẫm tinh xảo, trong suốt.
Mặt trời vừa chiếu đến, toả sáng lấp lánh, đường vân bên trong hạt tựa như máu chảy.
Hà Thanh thanh xoay chuỗi hạt, hai viên chính giữa theo thứ tự hiện lên chữ khắc rõ ràng.
Đôi môi đỏ mọng khẽ mở, nhẹ giọng đọc:
“Thanh, Thanh”
Đây không chỉ là một pháp khí thượng đẳng mà còn là một món quà được chuẩn bị tỉ mỉ, Hà Thanh Thanh cảm thấy kinh hỉ:
“Là tên của ta!”
Lão tăng mỉm cười gật đầu.
“Hà tiên tử nếu nguyện ý, bần tăng lại truyền một bộ công pháp cho ngươi, có thể khiến vật này uy lực tăng gấp bội”
Hà Thanh Thanh chần chờ:
“Nhận đại ân của ngài, lại chẳng có gì để báo đáp”
Lão tăng chậm rãi nói:
“Ta ngươi không tính là sư đồ, chỉ là kết một đoạn trần duyên. Bần tăng vốn đã tìm được người có duyên, nhưng vị thí chủ kia mệnh đồ đã đổi, duyên phận với bần tăng đã đoạn. Ngươi học công pháp của ta, tâm nguyện ta đã thoả, chính là báo ơn chữa trị”
Lão tăng nói chuyện vô cùng thẳng thắn.
Bởi phần thẳng thắn này mà Hà Thanh Thanh không chối từ nữa, hào phóng mỉm cười:
“Đa tạ đại sư!”
Hai mắt lão tăng sâu thẳm như hồ, một ngón tay vươn ra dưới tay áo cà sa, nhẹ điểm lên mi tâm của thiếu nữ.
Một khắc này, Hà Thanh Thanh dựng thẳng sống lưng, hơi ngẩng đầu.
Nàng cho rằng, là nàng khổ tận cam lai, là cơ duyên trời ban.
………
“Giáng Vân sư tỷ, sao lại nói vậy?”
Trong Mẫu Đơn Điện, Vọng Thư tiên tử nhẹ cười nói. Dung mạo nàng vẫn diễm lệ như cũ, nhưng nụ cười lại có chút gượng gạo.
“Chính là ý trên mặt chữ”
Giáng Vân mặt không biểu tình:
“Trước đây ta không có đệ tử thân truyền, nhiều việc phải tạm thời giao cho người khác. Nay ta đã thu nhận thân truyền, chiếu theo truyền thống của sư môn, đệ tử của ta là Đại sư tỷ, về lý nên chấp chưởng Truyền Công Đường, dạy dỗ chúng sư muội sư đệ, giám sát việc khai thác của quặng linh thạch, bảo quản chìa khoá tầng trên cùng của Vạn Âm Các”
Vọng Thư hít một hơi, áp chế sự không vui:
“Sư tỷ, Thanh Thanh hài tử kia tuổi còn nhỏ, nhập môn chưa lâu, còn chưa quen thuộc với quy tắc của phái ta. Huống hồ nàng mới khôi phục dung mạo, cần an tâm tĩnh dưỡng chút thời gian. Trước đây việc kinh thư ở Truyền Công Đường do Liễu Hoa xử lý, chi bằng ta trước để nàng…”
Giáng Vân tiên tử ngắt lời:
“Liễu Hoa vi phạm môn quy, ban nãy bị Thanh Thanh gọi tới Lưu Ly Điện, không tới được”
Vọng Thư tiên tử hơi chau mày, rất nhanh đã giãn ra, bất động thanh sắc mà nhìn về phía sau lưng.
Sau lưng nàng là Diệu Yên.
Hôm nay, Diệu Yên mặc váy dài màu xanh ngọc bích, tóc búi cao, càng tôn lên làn da như tuyết, dung mạo như hoa, lả lướt xuất trần.
Từ sau Cầm Thí ở Đăng Văn nhã hội, sắc mặt Vọng Thư nhìn nàng chẳng có nửa phần tốt đẹp.
Nhưng Diệu Yên vẫn là đệ tử thân truyền đắc ý nhất của nàng.
Chuyện của đệ tử hậu bối thì để hậu bối tự giải quyết, tiền bối nhúng tay không hợp thân phận.
Hơn nữa Diệu Yên có thể chế trụ Hà Thanh Thanh kia, nàng quả thực chẳng hề lo lắng.
Diệu Yên tiếp nhận ánh mắt của sư phụ, biết ý mà đi.
Vọng Thư hài lòng mỉm cười.
Giáng Vân tới không mang theo ý tốt, nàng cần nâng lên mười hai phần tinh thần để ứng phó.
……….
Trong Lưu Ly Điện.
Chúng ngoại môn đệ tử đứng hai bên điện, Hà Thanh Thanh ngồi một mình trên đài cao, dưới điện có bảy tám vị nữ tu đang đứng đó.
Một vị nữ tử thanh âm vang dội lại bén nhọn, đang cao giọng giải thích:
“Đại sư tỷ không có chứng cớ, sao có thể oan uổng người khác như vậy, chẳng lẽ ngài muốn ức hiếp những tiểu đệ tử như chúng ta sao?”
Tu vi, thiên phú của bọn họ không tính là xuất sắc nhưng xuất thân lại cao, giỏi kéo bè kéo cánh, tự xưng ‘tiểu đệ tử’ thật quá miễn cưỡng.
Ngoại môn ngoài sườn điện nghe vậy muốn cười lại không dám cười.
Bọn họ không biết vì sao Hà Thanh Thanh lại sắp xếp bọn họ cho gọi mấy khối u ác tính ngang ngược này tới đây, chỉ hy vọng vị ‘Đại sư tỷ’ này thật sự có thể chống đỡ được, không thì qua hôm nay chỉ sợ người gặp xui xẻo lại là bọn họ.
Hà Thanh Thanh bước nhanh xuống bậc cao.
“Bốp!”
Tiếng tát thanh thuý vang vọng khắp đại điện.
Thiếu nữ kinh ngạc ôm mặt, một ngón tay chỉ vào Hà Thanh Thanh:
“Ngươi, ngươi!”
Mọi người đều khiếp sợ.
“Nói thật”
Hà Thanh Thanh bình tĩnh nói.
“Sao ngươi có thể đánh ta? Sư phụ ta còn chưa bao giờ đánh ta!”
“Đại sư tỷ có quyền thay sư phụ quản giáo toàn bộ đệ tử”
Hà Thanh Thanh đáp:
“Quy tắc này là các ngươi dạy cho ta, quên rồi sao?”