Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 155 - Chương 155. Phá Mê Chướng (3)

Chương 155. Phá mê chướng (3)
Chương 155. Phá mê chướng (3)

Khuôn mặt thiếu nữ đỏ bừng, uy áp quanh người bạo phát, xông thẳng tới trước, lại như đâm phải tường, khiến chính mình ngã xuống mặt đất.

Nàng sợ hãi lại kinh ngạc, trên người Hà Thanh Thanh có mang dị bảo!

Không biết Giáng Vân cho nàng chí bảo phòng thân hộ mệnh gì mà có thể khiến uy áp của nàng hơn cả Kim Đan.

Chúng nữ tu nhanh chóng trao đổi ánh mắt, chỉ muốn kéo dài thời gian, đợi Vọng Thư tiên tử tới cứu.

Thiếu nữ đổi thành thần sắc uỷ khuất:

“Đại sư tỷ, ta không có, tỷ không cẩn thận ngã xuống động, mọi người đều đi khắp nơi tìm tỷ, sốt ruột vô cùng…”

“Bốp!”

Lại là một cái tát tàn nhẫn, khiến máu tràn ra từ khoé miệng nàng, nước mắt lăn dài.

“Còn dám nói dối”

Hà Thanh Thanh lạnh giọng:

“Bạch Ngạc, ta nhớ khuôn mặt của ngươi”

Đợi đến khi nàng giơ tay lên lần nữa, Bạch Ngạc hét lên vì sợ:

“Là Liễu Hoa sư tỷ, Liễu Hoa sư tỷ bảo ta đẩy!”

“Câm miệng!”

Liễu Hoa quát.

Nàng thấy Hà Thanh Thanh xoay người đi về phía nàng, sắc mặt không khỏi trắng bệch, run như cầy sấy, mạnh miệng kêu to;

“Đến cả ta ngươi cũng dám đánh? Ngươi biết biểu cô mẫu của ta là ai không?”

Đúng vào lúc này, thị nữ cao giọng thông truyền:

“Diệu Yên tiên tử tới ——”

Chúng nữ tu nháy mắt thở phào, ai mà ngờ Hà Thanh Thanh coi như không thấy, cái tát này vẫn hung hăng hạ xuống.

Thân mình Liễu Hoa bay ra ngoài, ngã xuống đất không dậy nổi.

Ánh mắt Diệu Yên đảo qua cung điện hỗn độn, liền biết mình đến đúng lúc, Hà Thanh Thanh hẳn là đã xả giận xong.

Khí thuận rồi thì sự tình không còn khó giải quyết nữa.

Nàng trước tiên hành lễ với Hà Thanh Thanh, tư thái khéo léo, thái độ khiêm tốn:

“Ta ngày thường lơ là việc dạy dỗ, không biết các sư muội đắc tội đại sư tỷ, ta thay các nàng bồi tội với sư tỷ. Nay ta đưa các nàng về, nhất định sẽ quản giáo nghiêm khắc. Nếu còn tái phạm, nghiêm trị không tha”

Chúng nữ tu ánh mắt chợt sáng, có thể tưởng tượng nay mà được cứu ra, bọn họ tất sẽ vô cùng cảm kích Diệu Yên.

Diệu Yên lúc này tư thái so với bọn họ càng thấp hơn, về sau lòng trung thành của bọn họ đối với nàng sẽ càng vững chắc hơn.

Diệu Yên biết, Hà Thanh Thanh ăn mềm không ăn cứng, không phải là thay đổi khuôn mặt thì tính tình cũng sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất chứ?

Nàng mỉm cười:

“Thỉnh đại sư tỷ niệm tình các nàng trẻ người non dạ, cũng coi như nể mặt sư muội mà tha cho bọn họ một lần”

Nàng không nói tiếp nhưng mọi người đều biết nàng muốn nói gì.

“Ngươi muốn ta nể mặt ngươi?”

Hà Thanh Thanh nhìn nàng,

Diệu Yên chỉ cười mà không nói,

Diệu Yên có một khuôn mặt đẹp nhất thiên hạ, không ai là không thích nhìn mặt nàng.

Nhưng lúc này Hà Thanh Thanh nhìn khuôn mặt này chỉ thấy nhạt nhẽo vô vị đến cực điểm, tựa như một chén canh quên không cho muối.

Nàng thậm chí có chút nghi hoặc, bản thân mình trước đây, sao lại bị bộ dạng này làm cho mê hoặc, đi may áo cưới cho người khác?

(May áo cưới cho người khác ý chỉ những gì đã làm không giúp ích gì cho bản thân mà chỉ có lợi cho người khác.)

Hà Thanh Thanh bình tĩnh đáp:

“Ta dạy ngươi toàn thiên ‘Phong tuyết nhập trận khúc’, đã là nể mặt ngươi, ngươi không biết sao?”

Diệu Yên thấy nàng nhắc đến khúc này, nụ cười chợt cứng đờ.

“Sau Cầm Thí, ngươi nếu thật lòng muốn thỉnh giáo, đáng lẽ nên tự mình tới cửa tìm ta, vì sao lại mời ta tới trúc lâu của ngươi? Ngươi nếu thật tâm muốn mời ta, thì chỉ nên mời một mình ta, vì sao lại mời một đám người tới trợ trận? Bởi ngươi biết dưới ánh nhìn chăm chú của bao người, ta không thể gạt đi mặt mũi mà từ chối ngươi”

Nụ cười của Diệu Yên triệt để biến mất, nhưng nàng lại không phải cảm thấy xấu hổ mà là kinh ngạc.

Bỗng nhiên có người nói toạc ra mọi thứ như vậy, sao có thể không kinh ngạc được chứ.

Diệu Yên lại cười, nhẹ giọng nói:

“Đại sư tỷ hiểu lầm rồi, ta chỉ nghĩ rằng tỷ mới nhập môn, nên cần giao lưu nhiều hơn với mọi người….”

Hà Thanh Thanh ngắt lời:

“Ngươi có được toàn thiên xong liền nói thất huyền cầm độc tấu quá cô độc, tự ý cải biên thành hợp tấu, nhưng lại vẫn chỉ dùng tàn phổ để cải biên mà không phải là dùng toàn thiên. Đối với khúc này, ngươi dám nói thật sự không thẹn với lương tâm không?”

“Diệu Yên tiên tử, ngươi không phải là người xấu, nhưng ngươi cũng không phải người chân thật. Trước đây ta đã nể mặt ngươi nhiều lần rồi, từ giờ trở đi ta không muốn lại như vậy nữa”

Nàng ta điên rồi sao? Sao dám nói những lời này với Diệu Yên sư tỷ?

Thị nữ của Diệu Yên phẫn nộ nhìn Hà Thanh Thanh nhưng lại bị uy áp của nàng trấn áp đến mức không mở miệng nổi.

Chúng nữ tu thấy tình thế không đúng, hoảng loạn khóc kêu:

“Diệu Yên sư tỷ cứu ta!”

Diệu Yên mắt điếc tai ngơ, chỉ ngây ra nhìn, tựa như bị người ta hung hăng tát một cái.

Lại có ngươi dám trở mặt với dung nhan đẹp nhất thiên hạ sao?

Hà Thanh Thanh vậy mà đã làm rồi.

Diệu Yên hốt hoảng rời đi trong thất bại.

Nàng đã nhiều năm qua chưa từng rời đi một cách chật vật như vậy.

“Tiên tử, sao người lại rời đi như vậy?”

Thị nữ có chút không cam tâm.

“Nàng ta nói không sai. Chuyện tàn khúc này, ta quả thực thẹn với lòng”

Diệu Yên nhàn nhạt đáp.

“Nhưng ta truyền ra tàn khúc, không phải sợ người khác gảy hay hơn ta. Chỉ là không muốn để người khác biết thiên cuối của cầm phổ”

‘Phong tuyết nhập trận khúc’ tựa như một câu chuyện, Diệu Yên muốn mọi người đều nghe được câu chuyện này, nhưng lại không muốn kể kết cục cho người khác.

Đây là tư tâm của nàng.

Diệu Yên không biết vì sao lại dừng bước, nàng chợt quay đầu nhìn.

Cảnh tượng trong điện tựa như chẳng thể nhìn rõ nữa.

Thiếu nữ kia sau khi khôi phục dung mạo, thân hình vẫn mảnh khảng, vòng eo chỉ cần dùng một tay có thể ôm hết.

Nhưng bây giờ nàng ta lại giống như trở thành một con đao sắc bén, muốn chặt đứt mọi vẩn đục trên đời, muốn nhất đao lưỡng đoạn với nàng ta của ngày trước.

Diệu Yên lẩm bẩm:

“Ta có chỗ nào không bằng nàng ta, vì sao nàng ta lại có được khúc này trước? Vì sao nàng ta biết được kết cục sớm nhất?”

“Tiên tử, người mạnh hơn cả ngàn vạn lần ác quỷ kia. Nàng ta——”

Thị nữ vốn muốn mắng đối phương xấu xí, nhưng lại không thể trái với lương tâm, chỉ có thể sửa lời:

“Nàng ta mặt tựa phù dung, nhưng tâm như rắn rết”

Diệu Yên không để tâm, chỉ ngơ ngẩn nói:

“Mỗi một lần ta gảy khúc này liền không nhịn được mà nghĩ, trên đời này sao lại có khúc nhạc như vậy, có thể viết ra khúc này sẽ là người như thế nào? Không biết có dáng vẻ ra sao, là nam hay là nữ, thích mặc y phục gì, bình thường luyện công pháp nào, lại đọc sách gì”

“Tiên tử, người…”

Thị nữ muốn nói lại thôi.

Diệu Yên nhìn mây trôi trên trời:

“Nay xem ra khúc này đã trở thành tâm chướng của ta, ta nhất định phải gặp được người soạn nên khúc này, hoàn thành tâm nguyện, phá mê chướng này”

Hết chương 155.
Bình Luận (0)
Comment