Dông tố ngày hạ không liên miên rả rích như mùa xuân. Hoặc là không mưa, hoặc là nếu đã mưa thì sẽ mưa to ngập trời, như muốn thay trời đổi đất.
Tiên Âm Môn một đêm mưa to, khắp nơi đều là cánh hoa rụng rơi, cành lá đua nhau sinh trưởng
Đối với Hà Thanh Thanh mà nói thì một đêm mưa này sinh tử hoán đổi, bỏ cũ đổi mới.
Cũng là buổi đêm, nhưng ở Quận Thiên Cừ trời còn chưa mưa, đội săn bắn đã thu dọn, quây quần bên đống lửa uống rượu, nướng thịt.
Thôn dân bên ngoài rừng độc sau khi phân chia thi thể của yêu thú xong liền chọn ra phần ngon nhất, dùng gia vị tẩm ướp tặng cho đội săn bắn để bày tỏ lòng biết ơn.
Ánh lửa đỏ chiếu rọi từng khuôn mặt trẻ tuổi, lập đội chiến đấu cùng nhau khiến những người trẻ tuổi lại càng đoàn kết, ăn ý hơn, đàm tiếu chẳng chút cố kỵ, ngày càng hào phóng hơn.
“Đúng là so với những tháng ngày ở trên núi sung sướng hơn nhiều”
“Vứt mẹ nó cái Hoa Vi Tông đi, tới nào, làm thêm một bát nữa!’
Kỷ Thần tính tình dễ thân quen, ban đầu còn khuyên mọi người không nên nói bậy, nửa đêm về sau nghe dần thành quen, học được mấy từ mới như “mẹ nó”, “cha nó”, thế là cứ mở mồm là nói.
Trên vỉ nướng là một con yêu thú cấp thấp. Con lợn rừng này mập mạp, nướng lên xong da thịt bóng dầu thơm phức, lại phết thêm một lớp mật ong rừng, hương thơm mê người khiến tu sĩ đã tích cốc cũng phải chảy nước miếng.
Một ngụm cắn xuống, lớp da giòn rụm vang lên rôm rốp, đám ngoại môn đệ tử ăn đến mức cả miệng đầy dầu.
Kỷ Thần trước đây ăn uống vô cùng tinh tế, lúc này tuy đang ngồi ngoài trời nướng thịt, tư thế cũng vẫn ưu nhã hơn người bên cạnh. Không chỉ ưu nhã mà còn có tâm tình nói chuyện.
“Lúc Võ Thí, ở trên lôi đài, mỗi một trận của ngươi ‘ta muội nó’ đều đi xem, còn đi phát giấy hoa tiên lôi kéo người khác tới ủng hộ cho ngươi. Tiếc là hoa ngươi quăng xuống đài con bé chẳng giật nổi, chỉ có thể quay về tìm ta khóc lóc, có thể thấy nó thật sự thích ngươi…”
Bên tai Mạnh Hà Trạch như có hàng vạn con vịt đang kêu.
Hắn nghĩ, nếu ta có sai, Tống sư huynh sẽ trách phạt ta chứ không phải để một tên mới học nói bậy sứt mẻ chả xong đến giày vò ta.
Mạnh Hà Trạch ôm lấy kiếm chẳng nói một lời, từ bên cạnh nhìn sang chỉ thấy nét mặt hắn lạnh lùng, uy áp tràn ra ngoài, ý muốn khiến đối phương bị doạ sợ mà bỏ đi.
Điều này không dọa được Kỷ Thần tránh xa mà lại doạ cho các đệ tử khác không dám đến gần, cuối cùng chỉ còn lại một mình Kỷ Thần bên người, còn đang kể chuyện của em gái cho hắn nghe, từ tính cách đến sở thích, kể cả những chuyện vui hồi nhỏ.
Từ xa nhìn lại, giống như hai người có mối quan hệ thân cận, như huynh đệ tình thâm.
Kỷ Thần nháy nháy đôi mắt to tròn:
“Mạnh huynh có đang nghe không đấy? Mạnh huynh đang nghĩ gì vậy?”
“Ta muốn ngươi câm miệng”
“Vậy rốt cuộc ngươi có muốn suy xét một chút đến ‘ta muội nó’ không?”
“Ta suy xét cái…”
Còn chưa nói xong, sắc mặt Mạnh Hà Trạch đã chợt thay đổi, hắn đột nhiên đứng dậy.
Kỷ Thần bị doạ cho nhảy dựng cả lên, lập tức cảnh giác:
“Có yêu thú sao?! Ở đâu?”
Mạnh Hà Trạch nhìn trời, nhẹ giọng nói:
“Nổi gió rồi”
Gió thổi tới từ hướng Thiên Thành.
Lửa trại bị dập tắt, khói xanh bốc lên, tro tàn bay khắp nơi, thổi đến mức hương thơm của thịt nướng tràn ngập tứ phía.
“Đùng!”
Tiếng sấm chợt vang.
Tiếng thú gầm nơi xa truyền đến, tựa như đáp lại tiếng sấm trên trời.
Chúng đệ tử nhất loạt nhìn trời, phong vân tụ rồi lại tan, trăng chẳng còn sáng nữa.
Sau khi Kỷ Thần tu luyện trận pháp, hắn trở nên nhay bén hơn với sự biến hoá của khí tức đất trời.
Lúc này hắn đang tự lẩm bẩm:
“Tống huynh con mẹ nó rốt cuộc luyện thứ thần thông gì vậy”
………..
Tiết đại thử sắp tới, ban ngày mặt trời nóng như lửa thiêu nên sự mát mẻ lúc về đêm lại càng trân quý.
(Tiết đại thử: một trong 24 tiết, khoảng 22, 23, 24 tháng 7, là khoảng thời gian nóng nhất ở Trung Quốc.)
Thôn Tiểu Lam đêm nay phá lệ u ám, bầu trời đêm tựa như bị người ta đậy lên một cái nắp sắt, khiến nhân gian bị bao phủ kín đến mức không còn kẽ hở.
Chiếc quạt hương bồ trong tay Lưu thợ mộc bị quạt đến mức vang cả tiếng, nhưng lại chẳng quạt nổi ra tí hơi mát nào.
Hoán nương cười lau mồ hôi cho hắn:
“Đừng quạt cho ta nữa”
Trai trẻ thì cởi trần, hài tử thì cởi chuồng. Ai nấy đều mồ hôi vã vượi, quần áo dính nhơm nhớp lên người.
Thôn trưởng nhấc quải trượng lên:
“Mọi người đều giải tán đi”
Oi nóng đến khác thường, đêm nay tựa hồ như sẽ không mưa.
Phụ nữ ôm hài tử, đàn ông thì dìu người già, cười nói đứng dậy, lại chẳng có chút thần sắc thất vọng nào.
Thiên Cừ đại hạn ba năm nay, khô nóng mới là trạng thái thường nhật của ngày hè. So với chuyện mưa rơi, việc ‘cùng chờ mưa với Tống tiên quan” đã trở thành một loại nghi thức, thay thế chuyện dập đầu thờ phụng trong thần miếu.
Mỗi đêm chờ mưa đều khiến người ta tin rằng dù cách phủ tiên quan nơi Thiên Thành xa cả ngàn dặm, cũng có thể cảm nhận được ý chí và sức mạnh của tiên quan.
Có người đào mương bên bờ ruộng, có người đặt một cái lu lớn nơi cửa thôn, tựa như đang nói với ông trời, bọn họ bất cứ lúc nào đều chuẩn bị đón mưa, tích nước.
Không chỉ ở thôn Tiểu Lam mà mười vạn người Thiên Cừ ai nấy đều như vậy.
Hoán Nương gọi Triệu Hổ còn đang chạy loạn khắp nơi quay về:
“Còn chưa chơi đủ sao? Về nhà ngủ thôi”
Từ khi được ăn no, đám hài tử tràn đầy năng lượng, vui chơi tựa như không biết mệt.
Tiẻu Hổ không nỡ mà tạm biệt bạn bè, quay đầu lại làm nũng:
“Nương, ôm con”
“Đừng nghịch ngợm nữa, trong bụng nương con còn một đứa nữa đấy!’