Lưu thợ mộc một phen kéo nhi tử qua, bước được hai bước bỗng nhiên sửng sốt.
Trong ruộng truyền đến tiếng xào xạc, những cây kê uốn lượn tạo nên từng đợt sóng rì rào.
Là tiếng gió lớn thổi qua ruộng đuồng, thổi lay cây kê.
“Sao thế?”
Hoán nương níu góc áo hắn.
Lưu thợ mộc hai mắt sáng ngời:
“Nổi gió rồi!”
Cơn gió lớn mát lạnh!
Mọi người không khỏi đồng loạt dừng bước.
Tựa như có một bàn tay khổng lồ đang xốc lên cái nắp bằng sắt che trời, gió mát cuộn lên, khí nóng bị đánh bay.
Mồ hôi dính dớp trên mặt trong nháy mắt được gió thổi khô, quần áo nhớp nháp dán lên người bị thổi bay lên, khiến người ta thoải mái mà híp mắt.
Tiếng sấm rền vang, vang vọng cả cánh đồng.
Trưởng thôn già chợt ném quải trượng xuống, giang hai tay ra hướng về phía Thiên Thành, thân hình lắc lư.
Nhi tử vội vàng đỡ lấy:
“Cha, người làm gì vậy!”
Hắn rất nhanh đã không cần hỏi nữa, hắn sờ mặt, kinh ngạc trợn tròn mắt.
Trong gió ngoài mùi thơm của hạt kê ra còn thổi tới một thứ mát lạnh, ẩm ướt.
Một đạo sấm sét kinh thiên động địa giáng xuống.
Nam nữ già trẻ toàn thôn đều ngẩng đầu nhìn trời, từ kinh ngạc chuyển thành kích động, có người khoé môi khẽ động nhưng lại chẳng có ai phát ra âm thanh.
Tựa như chỉ cần thốt ra một lời là sẽ doạ sợ thứ đồ kia.
……….
Tống Tiềm Cơ vẫn ngồi trong Tống Viện.
Gió lớn nổi lên, hoa lá bay đầy trời, chỉ có mình hắn ngồi yên bất động, nhắm mắt hít thở.
Đêm nay hắn không đốt nến, mây trên trời che lấp ánh trăng, Tống Viện một mảnh tối đen.
Nhưng lúc này nếu có tu sĩ tinh thông ‘Vọng Khí Thuật’ ‘mở thiên nhãn’, chỉ sợ liếc mắt nhìn Tống Tiềm Cơ thôi thì hai mắt cũng sẽ đau đớn kịch liệt, chảy nước mắt không ngừng.
Khí vận từ bốn phương tám hướng không ngừng cuồn cuộn đổ tới, vây quanh người Tống Tiềm Cơ, trải qua một hồi tích luỹ, cuối cùng phát ra ánh sáng chói loà.
Toàn bộ tinh huyết của mười vạn người Thiên Cừ hội tụ, tạo thành kim quang ngút trời, khiến đêm đen sáng như ban ngày.
Khí vận vô hình, Tống Tiềm Cơ không hề có cảm giác, chỉ thấy công pháp ‘Xuân Dạ Hỉ Vũ’ càng ngày càng thông thuận, đạt đến một trình độ không thể tưởng tượng.
“Đến lúc rồi”
Hắn nghĩ.
Chính là đêm nay, chính là thời khắc này.
Mỗi một kinh mạch, mỗi một khối xương, mỗi một lỗ chân lông trong cơ thể đều giãn ra trong gió, ngập tràn linh khí.
“Đùng!’
Một tiếng sấm rền.
Khí tức của Tống Tiềm Cơ đạt đến đỉnh điểm nhưng sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ.
Tia chớp cắt ngang bầu trời đêm, chiếu sáng thân hình gầy gò của thiếu niên.
Những tu sĩ khác đả toạ đột phá, phải giao lưu với trời đất, hấp thu linh khí từ bên ngoài vào trong.
Nhưng trên người Tống Tiềm Cơ lại mang theo dị bảo, tịnh bình trong tử phủ ong một tiếng, chầm chậm tự xoay, dòng nước Bất Tử Tuyền bay ra khỏi miệng bình.
Kim quang khí vận không thể thấy bằng mắt thường, tựa như thác đổ mà tràn xuống, xối qua đỉnh đầu, rót vào toàn thân hắn.
“Đùng!’
Lại một tiếng sấm nữa vang lên.
“Lộp bộp”
Giọt nước đầu tiên rơi xuống từ trên trời, làm ướt hoa khoai tây.
“Rào rào!”
Trận mưa to này cuối cùng cũng rơi xuống.
Từ một giọt thành vạn giọt, từ rả tích đến xối xả.
Tựa như ngàn vạn tinh linh nhảy nhót giữa đất trời. Dãy núi, đồng ruộng, đất hoang đều được bao phủ bởi một tầng lụa trắng.
Bùn đất bắn tung toé, mang theo mùi thơm và hơi nước đặc biệt.
Tiểu Hổ ngơ ngẩn nhìn trời, cảm giác xa lạ quá lớn lao khiến nó chui tọt vào lòng mẹ.
Hoán nương hai mắt đẫm lệ:
“Đừng sợ, hài tử ngốc, đây là mưa!”
Mọi người còn đang ngây ngốc bị nước mưa làm cho kích động:
“Mưa rồi! Mưa thật rồi!”
“Tống tiên quan chờ được mưa rồi!”
Lưu thợ mộc hai gối khom xuống, quỳ trên mặt đất
Mọi người chạy như điên giữa màn mưa, há lớn miệng uống nước mưa, đạp lên nước mà cười vui, vừa chạy vừa kêu to.
Không chỉ con người, mỗi một hạt kê trong ruộng, mỗi một cây non trên núi đều vươn rễ, rung lá, tham lam uống no nước.
Nước mưa trút đầy kênh mương, tràn ra cả bên ngoài lu nước.
Trưởng thôn nước mắt giàn giụa:
“Ba năm! Ba năm rồi!”
Toàn bộ Thiên Cừ lúc khóc lúc cười, âm thanh hoà cùng tiếng mưa.
Đại hạn ba năm, cuối cùng cũng chờ được một đêm mưa to.
Mưa lớn trong Tống Viện, kinh mạch trong thân thể Tống Tiềm Cơ được Bất Tử Tuyền gột rửa, linh khi bạo trướng theo tiếng mưa.
Xông qua Luyện Khí, đột phá Trúc Cơ.
Một đường đột phá hai cảnh giới, như chém dưa xắt rau mà nửa bước tới Kim Đan.
Tống Tiềm Cơ thầm nói không tốt, mạnh mẽ áp chế Bất Tử Tuyền, điều động thần thức, dẫn Bất Tử Tuyền quay lại tịnh bình mới không dẫn tới thiên địa dị tượng.
“Nguy hiểm thật”
Hắn thở dài một hơi.
Xuân Dạ Hỉ Vũ, nên là một công pháp ôn hoà, lặng thầm tưới mát muôn vật. Tuần tự tăng tiến, dung nhập với thiên nhiên, thầm lặng mà nước chảy thành sông.
Sao có thể để tu vi bạo trướng, suýt nữa mất khống chế như vậy được.
Đạt được kỳ ngộ, đột phá liên tiếp hai cảnh giới, việc như vậy chỉ nên phát sinh trên người Chúa Cứu Thế.
Tống Tiềm Cơ có chút bất đắc dĩ, đời trước hắn khổ cực luồn cúi, nằm mơ cũng nghĩ đến tăng lên tu vi.
Đời này ăn mì ngủ nướng, tu vi lại cứ thế mà tăng.
……….
Cách xa Quận Thiên Cừ.
Đêm nay Vệ Bình ngủ ở Minh Nguyệt Lâu.
Cuộc sống kiểu này hắn đã sớm quen, có tiền ngủ hoa lâu, không có tiền ngủ cống rãnh, chẳng có nơi nào mà hắn không ngủ được cả.
Nửa đêm tỉnh mộng, chợt nghe thấy tiếng mưa gõ vào ngói cửa sổ, rả rích rả rích, tựa như hạt châu rơi xuống mặt đất.
Vệ Bình bỗng nhiên mở mắt.
Mở cửa sổ ra, luồng không khí ẩm ướt xộc thẳng vào mặt, trong nháy mắt thổi tan hương rượu mãnh liệt cùng hương vị phấn son.
Cách một màn mưa nhìn qua, ca lâu đối diện đèn đóm lờ mờ.
“Mưa phủ lầu hồng lạnh lẽo thay, rèm châu đèn tắt….”
Hắn uống một ngụm rượu lạnh, hàm hồ hát nửa câu ca.
Ánh mắt xuyên qua mái hiên ca lâu nhìn về phía xa.
Với hắn mà nói, đây chỉ là một đêm mưa bình thường.
Nhưng lại chẳng biết vì sao mà chợt thấy tâm phiền ý loạn.