Cả Nhà Đều Là Dân Xuyên Không, Mỗi Tôi Dân Bản Xứ

Chương 11

Gia đình Nhị Cẩu Tử muốn xây nhà.

Nhị Cẩu Tử là ai? Chính là người nổi tiếng trong thôn đấy.

Nhất thời, nhà nào cũng đến giúp đỡ. Dù sao hiện tại cũng không phải lúc bận rộn, lúc nông nhàn mà, nên việc cũng không nhiều. Đến đây hỗ trợ, còn được bao cơm. Bất kể nhà ai dựng nhà bao cơm, đều như vậy cả.

Nhà Nhị Cẩu tử lại giàu có, nên được ưu tiên.

Quan trọng nhất là, nhà anh ta mời Thường Hỉ nấu cơm. Mặc dù mọi người đều chướng mắt Hứa Lão Tam, nhưng lại rất có thiện cảm với vợ anh ta là Thường Hỉ. Người ít nói, nấu cơm lại ngon vô cùng, ai ăn qua đều phải khen tấm tắc.

Nhà chị chịu trách nhiệm nấu ăn, vậy thì nhất định không thể kém được.

Nhà mẹ đẻ thím Thúy Hoa, cách bên này tận mười dặm đường, xa đến vậy, mà còn mời Thường Hỉ đến nấu tiệc đấy. Vậy cũng đủ biết danh tiếng của chị vang xa đến mức nào. Thời này giúp nhau làm việc không được thu tiền, nên Thường Hỉ lấy công là hai cân bột mì và mười quả trứng gà, có nhà đưa thêm một túi kẹo hỉ, trong lòng đều rất vui vẻ.

Bột mì và trứng gà là tiền công giao hẹn trước, Thường Hỉ không lấy đồ ăn trong tiệc nhà người ta, cũng không dẫn con cái theo ăn cùng. Trong mắt nhiều người, thì việc dẫn theo con là vô cùng bình thường, nhưng trước nay chị đều rất rõ ràng, đừng nói là chỉ ngoài thôn, ngay cả chính thôn mình, có thể không dẫn chị đều không dẫn. Tình nghĩa qua lại thì không nói, nhưng đã làm việc lấy công, thì chị vô cùng rạch ròi.

Tuy nói nhà quê thường không quá để ý mấy chuyện này, nhưng cách làm của chị được rất nhiều người thích. Mọi người càng thích mời chị nấu tiệc, nấu ăn ngon, lại không tham mấy thứ nhỏ nhặt. Chị lấy công không ít, nhưng trong bếp lại rất giỏi giang! Không mời chị thì còn mời ai nữa? Lại nói, con người đều vậy cả, luôn luôn cảm thấy người khác tham của nhà mình. Có người dù lấy công ít hơn Thường Hỉ, nhưng ở trong bếp lúc lấy cái này một chút, lúc lại lấy cái kia một chút, tính ra còn mất nhiều hơn! Thường Hỉ thì luôn cõng một cái gùi không về nhà. Bọn họ lại thấy như vậy là tốt nhất. Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là Thường Hỉ nấu ăn ngon. Giống như là Nhị Cẩu Tử, nhà bọn họ chọn Thường Hỉ nấu cơm trưa cơm tối, không chỉ là vì nhà gần. Thực ra hoàn toàn là vì tài nấu nướng của chị. Dù sao cũng phải tốn tiền, vậy thì phải tìm người nấu ngon nhất.

Hiển nhiên, Thường Hỉ cũng không cảm thấy ngại ngùng gì khi lấy tiền công của hàng xóm láng giềng, nhà bọn họ chính là nhờ vào mấy việc thế này để có thêm thu nhập.

Nhà Nhị Cẩu Tử giàu có, đồ vật đều chuẩn bị đầy đủ, nên công trường nhanh chóng được khởi công. Trong thôn đến tầm khoảng ba mươi người đàn ông, nếu không phải do Đại đội trưởng bắt mọi người ra đồng làm việc, sợ là còn đến nhiều người hơn nữa.

Nhiều người đến như vậy, nên Thường Hỉ dứt khoát xin nghỉ.

Thời tiết quang đãng, nhóm người lớn bắt đầu làm việc lu bù, vất vả vì kế sinh nhai. Nhưng nhóm trẻ con thì không phải lo lắng những việc này. Sau trận mưa to, rất nhiều trẻ con bị người lớn trong nhà sai đi hái nấm.

Nấm chính là thứ tốt.

Không ai muốn bỏ qua.

Bất quá hôm nay cũng đã sau trận mưa mấy ngày rồi, nấm cũng không còn mấy nữa.

Tiểu Đào Tử vóc dáng bé xíu, cõng chiếc gùi nhỏ đi theo nhóm bạn cùng lên núi, bước chân nặng nề.

Tiểu Đào Tử: “Hôm nay chúng ta thu hoạch thật là ít.”

Cô nhóc lắc vai, gùi trúc trên vai cũng lắc lư theo, cô nhóc than thở: “Anh xem, được ít quá này.”

Hứa Lãng thấu hiểu, cậu nói: “Bởi vì đã bị mọi người hái sạch cả rồi, nếu chúng ta muốn có, thì phải đi sâu lên núi cơ.”

Hứa Đào Đào lập tức nghiêm túc: “Mẹ em nói không thể đi sâu lên núi, nguy hiểm lắm.”

Cô nhóc hiểu cả đấy.

Hai anh em Hải Phong Hải Lãng cũng gật đầu: “Mẹ mình cũng nói, bà mà biết bọn mình đi vào trong núi, sẽ đánh gãy chân bọn mình đấy.”

“Mẹ anh hung dữ thật đấy!” Tiểu Đào Tử chớp chớp đôi mắt, cảm thấy thím Vương thật đáng sợ.

Cậu anh họ Mậu Lâm: “Mẹ mình cũng nói, nếu mà biết mình đi, cũng sẽ đem roi tre ra hầm thịt đó.”

Mấy đứa trẻ bọn họ, cũng chỉ đi quanh quẩn dưới chân núi, nói là lên núi, thật ra cũng chỉ mới đi được chừng một phần năm mà thôi. Đương nhiên rồi, bọ họ cũng không dám đi hơn nữa. Nếu dám lên núi, thì có thể không đến mức bị đánh gãy chân, nhưng roi tre hầm thịt là chắc chắn không thiếu.

Tiểu Đào Tử xoa xoa mông nhỏ, cảm thấy nếu mình dám nghịch ngợm, nhất định sẽ không thiếu roi ăn.

Cô nhóc than thở, nói: “Rõ ràng chúng ta đều là trẻ lớn! Cũng đâu phải bọn trẻ con hai ba tuổi đâu, sao cứ bị đối xử như trẻ con ấy nhỉ? Ghét quá đi mất!”

“Đúng rồi đấy!”

“Đúng rồi! Chúng ta có phải hai ba tuổi đâu.”

Một đám củ cải nhỏ lại nhìn lên núi, chẳng qua là, không đứa nào dám to gan đi lên.

Tiểu Hứa Lãng: “Nếu chúng ta khỏe được như chị Nhu thì tốt rồi.”

Mậu Lâm: “Chị họ mình siêu lợi hại.”

Tiểu Đào Tử nhìn chằm chằm Mậu Lâm, hất mặt lên, chất vấn: “Vậy em họ anh không lợi hại à?”

Cô nhóc chỉ chỉ vào mũi mình.

Mậu Lâm: “…”

Cậu im lặng một chút, sau đó đưa tay vò đầu cô nhóc, nói: “Đồ con nít ranh.”

Hứa Đào Đào: “!”

Cô nhóc phồng má, tức giận nói: “Anh mà vò đầu em, em sẽ mách chị đánh anh đấy.”

Mậu Lâm: “…”

Cậu trách: “Sao em còn mách người lớn chứ, không có đạo nghĩa giang hồ gì cả.”

Hứa Đào Đào còn làm ra vẻ hiển nhiên: “Không có, em là con nít ranh, không cần có đạo nghĩa giang hồ.”

Uầy, mới bảo người ta, giờ bị nói lại thấy chưa?

Cô nhóc còn hùng hổ: “Em còn có anh trai nữa đấy, anh trai em cũng rất ghê gớm nhé.”

Mấy đứa nhóc nhỏ hít vào như bị đau răng, Tiểu Mậu Lâm càng đau hơn, cậu nhóc năn nỉ: “Em họ, anh sai rồi, anh xuống sông bắt cá cho em, có được không?”

Tiểu Đào Tử nháy nháy đôi mắt to tròn, nói: “Nói phải giữ lời nhé?”

Mậu Lâm: “Giữ lời, giữ lời!”

Cậu nhóc phấn khởi, hỏi: “Dù sao cũng không có bao nhiêu nấm, hay chúng ta ra bờ sông đi? Chúng ta đi bắt cá!”

Mấy cô cậu nhóc nhỏ òa lên, toàn bộ đồng ý.

Dù bọn họ không được lên núi, nhưng bọn họ có thể xuống sông!

“Xếp hàng, đi đều bước … đi!”

Mọi người lập tức tập hợp thành hàng, từ lớn đến nhỏ, Hứa Lãng dẫn đầu, Tiểu Đào Tử đi ở cuối cùng. Nhóm mấy đứa nhóc hùng dũng oai vệ hiên ngang cõng gùi trúc nhỏ, ngay ngay ngắn ngắn bước đi. Một hàng mấy đứa nhóc đi qua đồng ruộng, xa xa còn nghe được tiếng hô khẩu hiệu của thanh niên trí thức.

“Không sợ khổ, không sợ mệt, kiến thiết nông thôn mới, cố lên cố lên cố lên!!!”

“Không sợ khổ, không sợ mệt, kiến thiết nông thôn mới, cố lên cố lên cố lên!!!”

Lặp đi lặp lại, hào khí ngất trời, tiếng hô cũng phấn chấn mạnh mẽ rung trời.

Nhóm nhóc nhỏ nghe hai lần, cũng học thuộc được.

Tiểu Đào Tử giọng điệu giòn giã, lại chứa mấy phần non nớt: “Cố lên cố lên cố lên!”

Học theo là học theo, biết cũng biết cả, nhưng nhóm nhóc nhỏ chỉ cảm thấy mỗi câu này là khí thế nhất.

“Một hai một, cố lên! Một hai một, cố lên!”

Nhóm nhóc nhỏ bắt chước học theo, đám thanh niên trí thức đang làm việc, nghe thấy tiếng hô giòn giã nhưng không đủ lớn, thì nhao nhao nhìn sang, xong lập tức sinh lực dồi dào, càng hô lớn hơn nữa.

Đại đội trưởng đi ra kiểm tra, xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy bản thân nghe đám này kêu thôi mà nhức hết cả đầu.

Đây là song tấu? (nguyên văn: 二重奏 (nhị trọng tấu) là thuật ngữ âm nhạc, mình tra trên Baidu thì giải thích của từ này phù hợp với “song tấu” của Tiếng Việt nhất)

Đại đội trưởng nhìn về phía đám thanh niên trí thức, đến cả trẻ con cũng song tấu được, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Được thôi, nhịn!

Dù sao, anh cũng không thể cấm bọn họ hô khẩu hiệu được!

Đây không phải là … ừm … không được phép sao?

Kệ bọn họ thôi.

Cũng may, đám nhóc con hô thì hô, nhưng cũng nhanh chóng đi qua đồng, anh đứng ở xa xa nhìn qua, thầm nghĩ vậy cũng được, bọn họ cũng … Ối, không đúng!!!

Anh lập tức gọi: “Hứa Lãng!”

Hứa Lãng đi ở tít đằng trước dường như nghe được tiếng gì, quay đầu nhìn lại, thì thấy ba mình.

Cậu ngửa đầu, hô: “Dạ ba?”

Đại đội trưởng nhíu mày, hỏi: “Các con định đi đâu vậy? Ba nói cho mà biết nhá, không được ra khỏi thôn đấy, có nghe hay không! Bên ngoài có người bắt cóc trẻ con, còn có kẻ lừa đảo. Mấy đứa mà bị bắt mất thì khỏi biết đường về nhà đấy! Sẽ phải làm nhiều việc nhất, mà cho ăn ít cơm nhất.”

Tiểu Hứa Lãng cảm thấy ba mình đúng thật như mẹ mình nói, y như bà thím.

Cậu khoát tay, ra vẻ khí phách: “Ba yên tâm đi, bọn con không ra khỏi thôn đâu.”

Đại đội trưởng tiếp tục hỏi: “Vậy bọn con đi đâu đó?”

Tiểu Hứa Lãng: “Bọn con đi hướng này thì còn đi đâu nữa? Đương nhiên là đi ra bờ sông rồi!”

Cậu làm ra vẻ “sao ba ngốc quá vậy”, mà mấy đứa nhóc nhỏ sau đuôi cậu cũng cùng biểu lộ như thế. Đại đội trưởng: “…”

Tiểu Đào Tử vẫy vẫy tay, nói: “Bác ơi, bọn con đi bắt cá đấy!”

Sông của thôn cũng không lớn, bình thường mùa hè nếu mưa ít, nước cũng không nhiều, trẻ con sáu tuổi tầm Tiểu Đào Tử có bơi xuống, thì cũng không vấn đề gì, chỗ sâu nhất cũng mới qua khỏi đầu gối mà thôi. Phải lúc mưa to nước dâng cao hơn, thì như Tiểu Đào Tử lại không thể xuống được. Nhưng trẻ con tầm mười tuổi thì không có gì phải lo. Nhiều hơn nữa, là lúc đập ở thượng lưu xả nước, lúc này thì chỉ có người lớn mới được xuống.

Con sông này của họ, khác với những con sông có thủy vực dồi dào ở nơi khác, chỉ được xem là một dòng sông nhỏ mà thôi. Hai ba mươi năm qua, cũng chưa từng nghe nói ai xảy ra chuyện gì dưới sông, nên cũng không có gì không yên tâm. Nhưng cần căn dặn, thì vẫn phải căn dặn.

Đại đội trưởng bật cười, nói: “Được rồi, đi đi, nhưng phải cẩn thận đấy nhé.”

Tiểu Đào Tử cong ngón tay, làm thành hình “OK”, lập tức vỗ ngực, nói: “Bác yên tâm đi ạ.”

Đại đội trưởng: “… Nhìn đám nhóc các con, thật là không thể nào yên tâm được.”

Anh căn dặn liên tục: “Chơi xong thì tranh thủ về nhà đấy.”

Nhóm bạn nhỏ đồng thanh hô: “Dạ!”

Bọn nhóc nhốn nháo bước đi, lạch bạch đi ra bờ sông, mấy ngày trước nhờ có trận mưa to, mà nước sông nhiều hơn bình thường không ít. Mấy cô nhóc choai choai tuổi tranh thủ chiếm chỗ, ngồi giặt quần áo.

Phải biết, chỉ cần nước sông có thể dùng được, thì người trong thôn đều ra đây giặt đồ, gặp phải lúc đông đúc, thì còn không giành được chỗ đâu! Mỗi năm, vì tranh chỗ ngồi giặt đồ lý tưởng, mà không ít lần xảy ra xung đột.

Dù hôm nay còn đỡ, nhưng nhóm Tiểu Đào Tử nhìn bọn họ đang giặt quần áo bẩn, lại nhìn nước sông, chỉ biết mấp máy miệng.

Tiểu Đào Tử nhìn trái, rồi lại nhìn phải, nói: “Chúng ta bắt cá thế nào được đây?”

Dừng một chút, lại tự sửa cho đúng: “Chúng ta còn muốn bắt cá sao? Nhìn có vẻ….”

Cô nhóc chọc chọc ngón tay, nói khẽ: “Nhìn không sạch lắm đâu.”

Có chút xíu, chút xíu dơ đấy.

Mấy đứa nhóc, đều nhao nhao không biết làm sao.

Lúc bọn họ quyết định còn hào khí ngất trời, nhưng hiện thực lại quá trêu ngươi.

Bẽ mặt thật sự!

Đám con nít đồng loạt nhìn nhau.

Ngay lúc các bạn nhỏ không biết thế nào, thì một cô bé đang giặt quần áo cất tiếng hỏi: “Sao bọn em lại ra đây chơi vậy?”

Rồi lại hỏi Hứa Đào Đào: “Chị em đâu rồi? Mấy nay không nhìn thấy chị em đâu cả.”

Cô bé này là bạn của Hứa Nhu Nhu.

Lớn tuổi hơn bọn họ, thì không còn là người bạn nhỏ nữa.

Hứa Đào Đào: “Chị phải ở nhà giúp mẹ.”

Cô nhóc kia hiểu được, gật đầu nói: “Ừ nhỉ, nghe nói, bọn họ xây nhà, ăn cơm ở nhà em. Nhà em may mắn thật đấy!”

Nhà mình mà có việc như thế, thì có đồ ngon để ăn rồi.

Rồi ngẫm nghĩ, xong hâm mộ liếc nhìn Tiểu Đào Tử.

“Sao em không ở nhà giúp đỡ vậy? Con gái thì phải ở nhà làm việc nhà.”

Hứa Đào Đào vừa muốn trả lời, thì Tiểu Hứa Lãng đã lớn tiếng nói: “Tiểu Đào Tử còn nhỏ mà! Trẻ con không biết nấu cơm đâu!”

Mậu Lâm gật đầu: “Đúng đúng đúng, chúng ta là trẻ nhỏ, trẻ lớn thì mới phải nấu cơm thôi.”

Mới vừa rồi, còn tự tin nói mình là trẻ lớn nữa đấy.

Tiểu Hứa Lãng nắm tay Hứa Đào Đào: “Đi thôi, chúng ta lên thượng nguồn xem có cá không nhé.”

Hứa Đào Đào ngọt ngào đáp: “Được ạ!”

Nhóm nhóc nhỏ, tay cầm tay, đứa này cầm tay đứa kia, thùng thùng thùng chạy đi.

Tiểu Hứa Lãng nói khẽ: “Đào Đào còn nhỏ, không cần phải làm việc nhà. Nếu có việc, em nói cho bọn anh, bọn anh sẽ giúp em! Mẹ anh nói, còn nhỏ mà làm việc, sẽ bị cong lưng, không cao được đâu! Tiểu Đào Tử không thể thành người lùn được!”

Khóe miệng Tiểu Đào Tử cong cao, nghiêm túc đáp: “Đào Tử không phải người lùn, Đào Tử phải thật cao lớn cơ!”

Cô nhóc còn nói: “Chúng ta phải giúp đỡ nhau, đều phải cao lớn!”

“Được!”

Mấy đứa nhóc nhỏ cùng nắm tay nhau: “Quyết định!”
Bình Luận (0)
Comment