Cả Nhà Đều Là Dân Xuyên Không, Mỗi Tôi Dân Bản Xứ

Chương 12

Mấy chuyện như bắt cá, thì không thể nào làm khó được đám trẻ trong thôn được.

Nhưng, cá dưới sông, đã ít lại càng thêm ít.

Một đám con nít loay hoay dưới sông hồi lâu, cũng chỉ bắt được vài con cá nhỏ. Mấy cậu nhóc đều có chút chán nản thất vọng, Tiểu Đào Tử vẫn nắm tay động viên mọi người: “Có thể có thể, chúng ta làm được!”

Cô nhóc cố sức lật một tảng đá ra: “Có lẽ cá trốn dưới khe đá…Á!”

Cô nhóc rụt cổ một cái, nói: “Mẹ ơi, con đỉa.”

Cô nhóc nhỏ muốn biến đi ngay lập tức, Tiểu Hứa Lãng nhìn cô nhóc muốn buông tay, thì gọi ngay: “Mậu Lâm, lại đây!”

Mấy đứa nhóc luôn đi cùng nhau, nên rất ăn ý. Mậu Lâm nhanh chóng chui lên trước: “Em họ, anh đến đây.”

Cậu tiếp lấy, Tiểu Đào Tử lập tức lùi ra mấy bước, tái mặt. Bất quá vẫn cố gan dạ, đưa mắt nhìn xem.

Cô nhóc vô cùng nghiêm túc: “Cẩn thận đó anh, nó hút máu đấy.”

Tiểu Hứa Lãng: “Không sao, chúng ta đường đường là thiếu niên anh dũng của thôn Hứa gia, sao lại sợ mấy thứ bé xíu này chứ! Mọi người quên rồi sao, thứ này phơi khô bán được tiền đấy.”

Cậu nhanh chóng tìm hai cành cây nhỏ, như đang cầm đũa gắp con đĩa ra, là ba con đĩa đen bóng. Tiểu Đào Tử hít vào một hơi, cảm thán từ tận đáy lòng, ba con quỷ này còn kinh tởm hơn cả đám dế nhũi nữa. Bất quá, nghĩ đến mấy con này có thể đổi tiền, Tiểu Đào Tử liền kiên trì, cố sức nhìn chằm chằm vào mấy con đĩa kinh tởm đó.

Đây là con đĩa sao?

Không phải.

Đây là tiền, đây là kẹo, đây là bánh quy, đây là mạch nhũ tinh, đây là… Tóm lại đây không phải là con đĩa!

Tiểu Hứa Lãng đắc ý khoe khoang cùng đồng bọn: “Mình thông minh không? Trí nhớ mình tốt lắm đúng không? Anh Lâm từng nói, con này có thể đổi tiền được, hì hì.”

Mấy đứa nhóc cũng nhớ ra, một đám xoa xoa tay, Tiểu Đào Tử hưng phấn lắc lư hai bím tóc, cô nhóc nói: “Nếu đã không có cá, vậy chúng ta đi bắt con đĩa đi. Bắt nhiều bắt nhiều nhiều vào.”

Tiểu Hứa Lãng liếc nhìn cô nhóc: “Em không sợ nữa à?”

Hứa Đào Đào ra vẻ hiển nhiên đáp lại: “Sợ chứ, nhưng nghĩ đến có thể kiếm được tiền, em vẫn có thể nhìn được một chút.”

Mấy cậu nhóc đều im lặng nhìn cô, đồng thanh nói: “Em thật tham tiền.”

Nói như vậy, Hứa Đào Đào không đồng ý đâu, cô nhóc chống nạnh, cãi lại: “Vậy các anh không muốn có tiền mua kẹo sao hả?”

… Chuyện này, muốn chứ, không muốn mới là đồ ngốc đó.

Mấy đứa nhìn nhau, vô cùng ăn ý: “Bắt!”

Mậu Lâm lớn hơn Tiểu Đào Tử một tuổi, nên rất biết chăm sóc cô em họ nhỏ, cậu nói: “Đào Tử đừng xuống nước, em giúp anh thôi, chúng ta cùng hợp tác.”

Hứa Đào Đào ngoan ngoãn gật đầu, dạ một tiếng, nói: “Dạ được.”

Cô nhóc nuốt nước miếng, nói: “Có tiền rồi, chúng ta có thể mua kẹo ăn.”

Con nít đối với mấy thứ ngọt ngào, là tuyệt đối không thể chống cự. Mấy cô cậu nhóc như có một củ cà rốt lớn treo ngay trước mặt (*), một đám đều hăng hái vô cùng.

(*) Muốn con lừa đi nhanh, người ta thường treo trước mặt nó một củ cà rốt.

Haiz dzô, haiz dzô.

Mặc dù con sông này không có mấy con cá, nhưng mà, đĩa lại có không ít đâu. Cứ giở từng tảng đá lên, thì dưới đó đều có đĩa. Nên chẳng mấy chốc, đã gom được một đống nhỏ. Mấy cô bé đang giặt quần áo, thấy bọn họ quậy nước lung tung, thì gọi: “Tiểu Đào Tử, bọn em đi chỗ khác chơi đi, mấy đứa quậy đục nước hết rồi này, sao mà bọn chị giặt quần áo được nữa.”

Mấy đứa nhóc hơi ngại một chút, rồi ngoan ngoãn đem đám đĩa để lên mấy cái lá, chạy xuống hạ nguồn.

Tiểu Đào Tử chạy cuối cùng, ríu rít nói lại: “Xin lỗi mấy chị nhé.”

Mấy đứa nhóc nhỏ chạy xuống hạ nguồn, nói là thượng nguồn hạ nguồn, thực ra độ dốc cũng không đáng bao nhiêu. Cả con sông, cũng chỉ có vài sườn dốc. Lên cao một chút là một cái sườn núi, xuống một chút thì không còn nữa. Nhóm con nít cũng chạy không xa.

Mấy cô bé thấy bọn nhóc lật đá bắt đĩa, cả đám đều nổi hết da gà.

“Trời mẹ kiếp, đám nhóc đó làm gì vậy, nhìn rợn hết cả người.” Các cô giặt quần áo ngoài bờ sông, đều ngại thứ này nhất.

“Tôi sợ nhất mấy thứ ngọ nguậy như thế, như rắn, còn thứ này nữa… Thật là, nghịch kinh thật đấy.”

“Dù sao tôi cũng còn mỗi một bộ đồ, giặt cho nhanh còn về…”

Các bạn nhỏ đang nghiêm túc vì sự nghiệp kiếm tiền, lại bị các chị chê bai đủ kiểu, chẳng mấy chốc, bờ sông đã chẳng còn ai, chỉ còn mấy người bọn họ. Mặc dù trẻ con trong thôn đều gan lớn, nhưng mấy con này lại không ăn được, nên không ai hứng thú gì.

Mà lại, mấy con này buồn nôn thế mà.

Buồn nôn sao?

Ai không biết bọn nó trông buồn nôn chứ.

Tiểu Đào Tử bẹp miệng, động viên bản thân: “Một viên kẹo! Hai viên kẹo! Ba viên kẹo! Mình có thể, Hứa Đào Đào, cậu là tiên nữ nhỏ siêu cấp vô địch, không gì không làm được, cậu có thể!”

Mậu Lâm cảm thấy mấy lời này còn khiến người ta nổi da gà hơn cả đám con đĩa nữa.

Em họ của cậu thật biết thổi phồng!

Còn tiên nữ nữa cơ!

Tiên nữ là phải xinh đẹp như mấy chị thanh niên trí thức kìa! Không phải béo lùn múp míp thế này đâu.

Nhưng mà, em họ cậu đếm kẹo, đúng nha!

Cậu cũng học theo: “Một viên kẹo hai viên kẹo…”

Không bao lâu, Hải Phong Hải Lãng cũng học theo, năm cô cậu nhóc, khí thế ngất trời. Nhìn cả đám nghiêm túc bận việc, ai không biết, còn tưởng bọn họ là đang mò vàng nữa cơ.

Đám con nít không có khái niệm thời gian, mà xung quanh lại không có người lớn, nên không biết là làm bao lâu rồi.

“Ùng ục ùng ục.” Bụng Tiểu Đào Tử bắt đầu nổi trống.

Hứa Đào Đào xoa xoa bụng nhỏ, nói: “Sao em lại đói bụng rồi.”

Vừa nói xong, đã nghe một tiếng hô.

“Đào Tử ơi, về ăn cơm…”

Tiểu Đào Tử quay lại, liền thấy chị mình ra tìm, Tiểu Đào Tử lạch bạch chân ngắn chạy qua, ngoan ngoãn nói: “Chị ơi, bọn em đang bắt cá.”

Hứa Nhu Nhu nhìn từng đứa một, nói: “Bắt cá à? Vậy cá đâu?”

Vẻ mặt đám nhóc đều mất mác: “…Chưa bắt được ạ.”

Hứa Nhu Nhu hơi nghiêm mặt: “Các em nói xem, đi bắt cá, cá lại không bắt được. Đến giờ còn không biết về nhà ăn cơm, muốn ăn đòn đúng không?”

Tiểu Đào Tử lập tức xin lỗi, nũng nịu cọ cọ vào người Hứa Nhu Nhu: “Chị, em biết lỗi rồi.”

Tiểu Đào Tử là một cô bé biết dũng cảm nhận lỗi, nhưng nhận rồi vẫn sẽ tái phạm thôi.

Làm chị, sao lại không biết em mình là kiểu thế nào?

Cô bé đưa tay vò đầu em gái, nói: “Được rồi, về nhà ăn cơm thôi.”

Tiểu Đào Tử vui vẻ kéo tay Hứa Nhu Nhu đi về nhà, nhưng mới đi một bước, đã dừng lại. Vỗ đầu một cái, ảo não nói: “Sao em lại quên mấy con đĩa rồi! Chị ơi, chúng ta còn quên cất con đĩa.”

Mấy đứa nhóc đem chiến lợi phẩm từ sáng tới trưa cất kỹ, Tiểu Đào Tử ngẩng đầu ưỡn ngực kiêu ngạo khoe: “Chị ơi, mặc dù bọn em không bắt được cá, nhưng bọn em bắt được nhiều đĩa nhé.”

Cô nhóc còn bổ sung thêm: “Là con đĩa đổi tiền được ấy.”

Hứa Nhu Nhu kinh ngạc nhìn qua, con gái thôi, bất kể tuổi lớn hay nhỏ, gan dạ hay không cũng đều không ưa mấy thứ này, vừa đen vừa nhũn lại còn hút máu, ai mà từng trúng chiêu của nó, thì không thể không ghét được.

Cô bé khẽ mắng: “Mấy đứa thật là…”

Nghĩ đến thứ này có thể đổi tiền, mấy lời còn lại vẫn là không nói ra, chỉ nói: “Gom góp đổi tiền đi.”

Tiểu Đào Tử lập tức nở nụ cười ngọt ngào, nói vang dội: “Dạ!”

Lập tức, cô nhóc nhỏ ngọt ngào đáng yêu lại tri kỷ quan tâm: “Chị ơi, chị làm việc cả buổi sáng có mệt lắm không?”

“Nếu em muốn chị không mệt, thì đúng giờ về nhà ăn cơm, đừng để chị phải ra ngoài tìm em thế này.”

Tiểu Đào Tử lập tức nghiêm túc, đáp dứt khoát: “Em cam đoan.”

Hứa Nhu Nhu bật cười, dẫn đầu đám nhóc con trở về, lại nhắc: “Lần này còn gọi em về, lần sau mà về trễ nữa, cả nhà sẽ ăn trước mặc kệ em luôn đó.”

Nói xong, lại nhìn về phía mấy bạn nhỏ khác, nói: “Các em cũng vậy nữa.”

Cả đám lập tức ngoan ngoãn gật đầu.

Thực ra Hứa Nhu Nhu cũng không hung dữ mấy, nhưng nhờ vào vũ lực siêu cấp của mình, vượt lên trở thành “Chị Nhu” trong lòng bọn nhỏ, mấy đứa to con cũng không dám cãi lời, ngoan ngoãn như mấy bé mèo con. Mấy con mèo con này chịu ngoan ngoãn, Hứa Nhu Nhu cảm thấy khá là vui vẻ.

Trên đường về nhà, vừa vặn gặp lúc mọi người tan làm, nhóm thanh niên trí thức thì về chỗ ở của mình, gặp phải bọn họ. Trong đó có một cậu trai mặt tròn nhìn thấy chị em nhà họ Hứa, lên tiếng gọi: “Hứa Nhu Nhu.”

Hứa Nhu Nhu dừng bước: “Có chuyện gì?”

Cậu thanh niên trí thức mặt tròn: “Em giúp tôi nói với Tiểu Lâm Tử một tiếng, là chiều tôi qua tìm cậu ấy.”

Hứa Nhu Nhu gật đầu, trả lời được.

Cô cũng không nhiều lời, nói xong thì đi ngay. Đừng thấy em trai của cô ít ra khỏi nhà, vậy chứ bạn bè ở khắp thiên hạ đấy, già có trẻ có, đều có qua lại cả. Cho nên dù là ai tìm em trai mình, cô cũng không lấy làm gì lạ. Cô không có phản ứng gì, thế nhưng Tiểu Đào Tử lại nghẹo đầu tò mò nhìn cậu thanh niên trí thức mặt tròn, giọng điệu non nớt hỏi: “Anh ơi, anh tên gì vậy ạ?”

Cậu thanh niên trí thức mặt tròn bật cười, đùa cô nhóc: “Sao em lại hỏi tên anh? Anh không có kẹo để cho em đâu!”

Tiểu Đào Tử nghi hoặc nhìn cậu ta, vẻ mặt như đang nói: Anh ngốc à.

Cô nhóc nghiêm túc: “Vậy nếu anh em hỏi là ai tìm, bọn em phải trả lời thế nào?”

Cô nhóc xòe ngón tay ra, ngay thẳng nói: “Không lẽ bọn em lại bảo là một anh thanh niên trí thức mặt to như cái đĩa, tròn như cái bánh sao?”

… Mặt to như cái đĩa, tròn như cái bánh, thanh niên trí thức.

Nhóm thanh niên trí thức đi cùng bỗng chốc lặng ngắt như tờ, hồi lâu sau, đồng loạt quay lại nhìn về phía cậu thanh niên trí thức mặt tròn, đối diện với gương mặt như cái đĩa của cậu ta, cảm khái sâu sắc rằng cô bé này hình dung vô cùng chính xác!

Phốc một tiếng, tất cả đều cười phá lên, cười to ra.

Lại nhìn đồng chí bạn của bọn họ, đúng thế thật!

Quả nhiên trẻ con không nói dối, thành thật thế mà.

Cậu thanh niên trí thức mặt tròn cũng rất vui vẻ, cậu ta không nhịn được cười, nhưng vẫn cố làm ra vẻ nghiêm túc: “Em nói vậy, anh sẽ tức giận đấy nhé. Rõ ràng anh đẹp trai thế mà.”

Tiểu Đào Tử nghi hoặc nhìn anh thanh niên trí thức, mặc dù vẫn rất hoài nghi thẩm mỹ của anh ta, nhưng cô nhóc nhỏ vẫn muốn nhanh về nhà ăn cơm, nên mỉm cười lấy lệ, gật đầu: “Dạ dạ dạ, anh rất đẹp trai.”

Cậu thanh niên trí thức mặt tròn: “…” Không hiểu sao, cảm thấy em chả thật lòng gì cả.

Tiểu Đào Tử: “Anh à, bọn em muốn về nhà ăn cơm nữa.”

Cậu thanh niên trí thức mặt tròn lập tức nói: “Nói với anh trai em, chiều nay thanh niên trí thức Viên đến tìm cậu ấy.”

Tiểu Đào Tử: “…Tròn ạ?” (Viên 圆, đọc là yuán nghĩa là tròn, còn họ của anh này là 袁, cũng đọc là yuán, hai từ đồng âm với nhau.)

Ừm, đúng là mặt tròn thật.

“…Không phải!” Đang muốn giải thích, Tiểu Đào Tử đã phất tay, không để ý nữa.

Cậu thanh niên trí thức mặt tròn: “Anh…”

Hứa Nhu Nhu: “Gặp sau nhé.”

Phân đội của những người bạn nhỏ, lại hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang lên đường.

Cậu thanh niên trí thức mặt tròn khổ sở quay đầu, hỏi người bạn đi cùng: “Hai cô nhóc này, có biết họ Viên của tôi không phải nghĩa là tròn không nhỉ?”

Nhóm thanh niên trí thức nhìn nhau, lại cười.

Đúng lúc này, một tiếng chuông xe đạp thanh thúy vang lên, xe đạp là vật hiếm có, cả thôn không có được mấy chiếc, bất kể là đã đi xa hay vẫn còn đứng đó, tất cả đều đồng loạt nhìn qua.

Trên xe đạp, là Nhị Cẩu Tử – người về thôn xây nhà, đang chở một cậu bé, đạp nhanh qua nhóm thanh niên trí thức, đuổi kịp đám trẻ đằng trước, két một tiếng, dừng lại.

“Này mấy đứa, chờ một chút.”
Bình Luận (0)
Comment