Cả Nhà Vai Ác Cưng Chiều Tôi

Chương 209

Tối hôm đó Tinh Nặc nằm mơ một giấc rất dài, rất dài.

 

Trong mơ, bé được bà viện trưởng và các bạn nhỏ khuyên nhủ rồi được đôi vợ chồng kia nhận nuôi thành công.

 

Tinh Nặc sống một cuộc sống em bé hạnh phúc hai ba năm.

 

Ba mẹ nuôi rất tốt với bé, Tinh Nặc còn được đi nhà trẻ, bắt đầu một cuộc sống mới.

 

Nhưng rất nhanh, người mẹ trong mơ của bé có thai.

 

Chế độ đãi ngộ của Tinh Nặc xuống dốc không phanh. Trong mơ không có màu sắc, bé nhìn chính mình nhỏ bé co ro ở góc tường bị phạt đứng dưới góc nhìn thượng đế.

 

Cách một cánh cửa, tiếng trò chuyện của đôi vợ chồng truyền đến: "Đáng lẽ không nên nhận nuôi nó!"

 

"Ai biết em lại có thể mang thai thật chứ, nuôi hai đứa trẻ áp lực lớn quá, phòng ngủ cũng không thể chia được."

 

"Bảo nó dọn phòng ngủ đi, dù sao vẫn là con ruột quan trọng hơn. Để anh nghĩ cách, tốt nhất là cho nó về viện mồ côi đi."

 

Tinh Nặc ngơ ngác đứng ở góc tường, bé còn nhỏ tuổi nhưng đã hiểu rất nhiều chuyện.

 

Ba mẹ nuôi không còn thích bé nữa.

 

Tinh Nặc tỉnh dậy, ngực tràn đầy cảm giác buồn bực, khó chịu. Bé mở to đôi mắt đen láy, long lanh, nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn ngơ một lúc.

 

Dì tình nguyện viên đến giúp các bạn nhỏ mặc quần áo.

 

Tinh Nặc khẽ thở dài, chậm rãi ngồi dậy khỏi giường, ngoan ngoãn không quấy rầy, thay bộ đồ ngủ đã bạc màu của mình rồi theo các bạn nhỏ khác xếp hàng đi ăn cơm.

 

Viện mồ côi rất ít khi có các bạn nhỏ khóc lóc, không khí nặng nề, bữa sáng cũng yên tĩnh lạ thường.

 

Tinh Nặc chưa biết dùng đũa lắm, bé giơ chiếc thìa nhỏ của mình, từng chút múc canh uống.

 

Cô bé lớn hơn một chút bên cạnh thấy bé tự chăm sóc mình khá tốt, xoa xoa mái tóc mềm mại của Tinh Nặc, vui vẻ nói: "Tinh Nặc bây giờ tự ăn cơm đã rất thành thạo rồi."

 

Tinh Nặc gật đầu, cười lên đôi mắt cong cong, trông ngoan vô cùng. "Đúng rồi, rất thành thạo."

 

Bé vừa nói xong thì nghe thấy tiếng bà viện trưởng bước vào, bà cười khúc khích thông báo một chuyện cho các bạn nhỏ: "Doanh nghiệp đã quyên góp tổ chức một hoạt đ ộng tình nguyện, lát nữa các bạn nhỏ sẽ ngồi xe buýt đi sở thú chơi."

 

Các bạn nhỏ "oa" một tiếng, như một giọt nước rơi vào chảo dầu, lập tức nổ tung.

 

Mắt Tinh Nặc cũng sáng rực, còn chưa kịp nghĩ đi sở thú cần mang theo gì, đã nghe thấy cô bé bên cạnh nói: "Mang theo bình nước nhỏ và cặp sách! Chị đã đi một lần rồi!"

 

Tinh Nặc phấn khích tung tăng theo sau cô bé, nhìn thấy cô bé ấy đựng gì thì bé cũng vội vàng nhét vào chiếc cặp sách nhỏ của mình.

 

Thậm chí còn nhét đầy hai ngăn, sợ không đủ dùng.

 

Chiếc cặp sách nhỏ này cũng là vật phẩm quyên tặng từ hoạt đ ộng tình nguyện trước đây, trên đó có một trái tim màu hồng rất lớn, còn treo một tấm thẻ nhỏ, viết tên viện mồ côi và tên Tinh Nặc.

 

Tinh Nặc không chê cặp sách xấu xí, sau khi đựng xong đồ vào cặp, dưới sự giúp đỡ của cô bé, bé thành công đeo lên lưng.

 

Vừa đeo cặp sách lên, Tinh Nặc đã bị nặng đến mức ngã khuỵu xuống.

 

Đầu bé bị buộc phải ngẩng lên, hai cánh tay ngắn ngủi quơ quào trong không trung một lát rồi bị cô bé kéo dậy trong tiếng cười của một đám bạn nhỏ.

 

"Tinh Nặc còn nhỏ, đừng mang nhiều đồ quá."

 

Tinh Nặc như nhóc rùa nhỏ, chậm rì rì gật đầu, nghiêng đầu hỏi: "Mang gì ạ?"

 

Cô bé bị sự đáng yêu của Tinh Nặc làm cho mềm lòng, xoa xoa khuôn mặt mềm mại của bé, giúp bé lấy ra mấy quyển sách vẽ không dùng đến, lập tức giảm bớt áp lực.

 

Mười mấy bạn nhỏ chờ xuất phát, ngồi trên xe buýt, đi đến sở thú.

 

Tinh Nặc vẫn là lần đầu tiên tham gia hoạt động như thế này. Bà viện trưởng nói bé trước đây lúc một tuổi luôn nằm viện, sức khỏe yếu, còn nhỏ tuổi, chưa từng ra ngoài chơi.

 

Tinh Nặc ngồi ở ghế gần cửa sổ xe buýt, hai chân không chạm đất, đành phải đung đưa đôi chân ngắn nhỏ, ghé vào cửa sổ mắt trông mong nhìn ra ngoài.

 

Cô bé bên cạnh đã từng đi qua một lần phấn khích nói: "Lát nữa chúng ta sẽ đến nơi rồi, sở thú có voi! Mũi dài lắm, Tinh Nặc, em đã thấy voi bao giờ chưa?"

 

Tinh Nặc quay đầu lại, ngoan ngoãn lắc đầu. 

 

"Chưa ạ."

 

Bé là một bé con chưa có kiến thức.

 

Nghe cô bé bên cạnh nói voi lớn đến mức nào, một chân có thể giẫm cho một Tinh Nặc nằm bẹp dí, Tinh Nặc không khỏi run run bờ vai, ôm chặt chiếc cặp sách nhỏ của mình.

 

Không sao đâu.

 

Đợi lát nữa sẽ nói chuyện tử tế với voi, bảo nó đừng giẫm lên bé.

 

Trong sự mong đợi xen lẫn hồi hộp, Tinh Nặc cùng các bạn nhỏ xếp hàng, theo chị tình nguyện viên bước vào sở thú.

 

Vừa vào sở thú, đội hình ban đầu lập tức tan rã.

 

Tinh Nặc vốn thấp bé, đứng ở phía trước, thoáng một cái lơ đễnh thì đã thấy các bạn nhỏ khác tung tăng chạy đi đằng trước.

 

Chiếc cặp sách đối với Tinh Nặc mà nói thì như một cái mai rùa đen khổng lồ, đè nặng tốc độ của bé, khiến đôi chân ngắn cũn của bé bước đi rất vất vả.

 

Tinh Nặc cúi đầu chạy về phía trước, thở hổn hển đuổi theo đoàn lớn.

 

Chị tình nguyện viên giơ chiếc cờ nhỏ màu đỏ, dẫn các bạn nhỏ vào khu vực hươu cao cổ đầu tiên, giải thích tỉ mỉ về tập tính của hươu cao cổ.

 

Tinh Nặc chạy chậm, khi bé đến nơi thì chị ấy đã nói được một nửa rồi.

 

Bé nghe được câu được câu chăng, vừa ngẩng đầu lên, phát hiện một con hươu cao cổ đang cúi thấp cổ, cắn vào chiếc cặp sách sau lưng mình.

 

Tinh Nặc: !!!

 

Bị chiếc cặp sách giữ chặt, Tinh Nặc vùng vẫy đôi chân ngắn cũn, cơ thể quá nhẹ, suýt chút nữa bị hươu cao cổ nhấc bổng lên.

 

Vẫy tay, Tinh Nặc sợ đến hốc mắt đỏ hoe ngay lập tức, ướt đẫm.

 

"Cứu mạng! Cứu bé với!"

 

Những du khách đứng xem bên cạnh thấy vậy, không nhịn được cười phá lên, ba chân bốn cẳng kéo đứa bé xuống, đưa bé rời khỏi hươu cao cổ.

 

"Con hươu cao cổ này bắt nạt trẻ con kìa!"

 

"Thật thú vị, chắc là thấy tóc đứa bé màu vàng nên bị hấp dẫn?"

 

Tinh Nặc sợ đến mức trái tim nhỏ đập thình thịch, còn chưa kịp nói lời cảm ơn đã bị một dì tốt bụng đưa đến bên cạnh một người khác.

 

"Con của anh sao lại không trông coi cẩn thận thế? Suýt nữa bị hươu cao cổ ngậm đi rồi!"

 

Dì lớn tuổi, giận dữ nhìn người đàn ông tóc vàng đeo kính râm, nhét Tinh Nặc vào lòng y.

 

"Nhanh ôm chặt vào, đứa bé nhỏ xíu thế này, đi không vững đâu!"

 

Tinh Nặc và người đàn ông tóc vàng đều ngây người.

 

Người đàn ông tóc vàng gỡ kính râm xuống, lộ ra đôi mắt màu nhạt, trong đáy mắt như chứa đựng làn nước xanh biếc tĩnh lặng, trong veo.

 

Y khó hiểu ôm lấy một đứa bé nhỏ xíu, ngưng mắt đánh giá đối phương.

 

"Con là ai?"

 

Tinh Nặc vẫn ngơ ngác, thấy dì tốt bụng đã đi rồi, chị tình nguyện viên dẫn các bạn nhỏ khác ở viện mồ côi cũng đi rồi, vội đến mức dậm dậm đôi chân ngắn cũn, lời nói cũng không nói năng lưu loát.

 

"Đi! Đi rồi!"

 

Tinh Nặc chỉ vào hướng mà đoàn lớn biến mất, rồi lại nhìn người đàn ông có màu tóc cực kỳ giống mình, bĩu môi, nước mắt "tí tách" rơi xuống.

 

"Thả, thả bé xuống."

 

Người đàn ông tóc vàng cũng sững sờ, thấy đứa bé nhỏ xíu nói khóc là khóc, những giọt nước mắt to như hạt đậu "tí tách" rơi xuống mu bàn tay mình, như bị bỏng, y vội vàng đặt bé xuống.

 

"Đừng khóc."

 

Y không có kinh nghiệm dỗ trẻ con, trong túi thậm chí còn không moi ra được một tờ giấy.

 

Mãi đến khi một cô gái bên cạnh thấy vậy, thở dài đưa cho y một tờ khăn giấy.

 

"Vừa nhìn là biết anh không thường xuyên đưa con ra ngoài rồi, trước đây có phải đều vứt cho mẹ đứa bé không? Anh xem kìa, gặp chuyện là chỉ biết sốt ruột."

 

Thẩm Ôn - người đàn ông tóc vàng, khó lòng giãi bày, ấm ức vô cùng, y nửa ngồi xổm xuống, lau nước mắt cho bé con.

 

Mặt Tinh Nặc bị một lớp nước mắt che phủ, khóc một lát, thấy người này lau nước mắt cho mình, cũng vội vàng vươn tay nhỏ dụi dụi mắt.

 

"Không khóc, bé đi tìm, tìm người."

 

Thẩm Ôn thấy bé con nói chuyện còn lắp bắp không lưu loát, còn chưa cao bằng đầu gối mình, không nhịn được nhíu mày.

 

"Con tên gì? Có phải đi lạc với người nhà không?"

 

Tinh Nặc hít sâu, khóc một lúc nên đầu óc thiếu oxy, khuôn mặt nhỏ nhuộm một tầng hồng nhạt, suy nghĩ nửa ngày, đầu óc mới xoay chuyển lại.

 

"Bé tên Tinh Nặc, bé đi tìm, tìm bà."

 

Tinh Nặc không muốn đi sở thú, muốn quay về tìm bà viện trưởng quen thuộc.

 

Thẩm Ôn thấy đứa bé nhỏ xíu run rẩy, nước mắt lưng tròng, những người xung quanh còn nhìn họ với vẻ mặt kỳ lạ, chỉ có thể bế bé lên trước, ngồi vào ghế dài bên cạnh.

 

"Đừng sợ, lát nữa chú đưa con đi tìm."

 

Thẩm Ôn nhìn mái tóc mềm mại, xù xù của đứa bé nhỏ, cũng coi như là hiểu vì sao người khác lại nhầm y là ba của bé.

 

Người có tóc vàng nhạt bẩm sinh thực sự rất hiếm.

 

Thẩm Ôn tự mình cũng thấy lạ, y lấy một sợi tóc dài của mình ra, đặt bên cạnh so sánh với tóc của bé con.

 

Màu tóc của bé con nhạt hơn một chút, thiên về màu cây đay, xù xù, cảm giác chạm vào cũng mềm hơn.

 

Còn Thẩm Ôn thì có mái tóc vàng óng, tổ tiên y có huyết thống nước ngoài, đến đời y thì gen biểu hiện rất rõ ràng, tóc vàng mắt nhạt.

 

Tinh Nặc cũng thấy đối phương giơ tóc lên, bàn tay nhỏ đang dụi mắt không khỏi dừng lại một chút.

 

Sự tò mò nổi lên, Tinh Nặc nghiêng đầu nhìn y, trong ánh mắt ướt đẫm dường như toàn là sự khó hiểu.

 

Sao người này lại có màu tóc giống bé vậy nhỉ?

Bình Luận (0)
Comment