Cùng những em bé mồ côi khác, Tinh Nặc mở to đôi mắt long lanh ướt sũng, tròn xoe như mắt mèo, không chớp mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Thẩm Ôn có mái tóc vàng óng ánh, gương mặt tinh xảo, làn da trắng lạnh. Khi khẽ mím môi, y toát lên vẻ lãnh đạm như không quan tâm đ ến mọi người.
Quần áo trên người y vừa nhìn đã thấy rất đắt tiền, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ sang trọng nhưng không phô trương. Mái tóc vàng càng làm y nổi bật, kiêu sa.
Nhưng có lẽ vì màu tóc giống nhau, Tinh Nặc chỉ dụi dụi đôi mắt không ngừng rơi lệ, cũng không quá sợ hãi.
"Chú ơi, bé đi lạc rồi."
Thẩm Ôn sững lại, thầm nghĩ bé con này cũng thông minh ghê, còn biết mình bị lạc.
"Không khóc nữa nhé? Lại đây nói cho chú nghe, con tên gì? Lát nữa chú đưa con đi tìm ba mẹ."
Tinh Nặc hít một hơi thật sâu, muốn ngừng khóc nức nở nhưng nhất thời lại không kiểm soát được mình, khụt khịt vài cái với biên độ nhỏ, mới miễn cưỡng ngừng rơi lệ.
"Bé, bé tên Tinh Nặc, bé không có ba mẹ."
Tay Thẩm Ôn đang lấy khăn giấy cho đứa bé khựng lại giữa không trung, sững sờ vài giây. Trong lòng y bỗng dâng lên một cảm xúc phức tạp khó tả.
Y cụp mắt xuống, lúc này mới chú ý đến chiếc cặp sách to sau lưng đứa bé, vẽ một trái tim màu đỏ rực rất rõ ràng.
Trên đó còn viết tên viện mồ côi.
Thẩm Ôn cảm thấy lòng mình nặng trĩu, nhìn đứa bé nhỏ xíu như vậy khóc lên như thể làm bằng nước, vậy mà đã không còn ba mẹ.
Động tác lau mặt cho bé con cũng không khỏi nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Thẩm Ôn lộ ra vài phần thương xót trong đáy mắt, nhẹ nhàng nói: "Vậy chú đưa Tinh Nặc về được không?"
Tinh Nặc "ừm" một tiếng, cuối cùng cũng gạt bỏ được tâm trạng lo lắng, bất an. Đôi chân nhỏ nhảy một cái, từ ghế dài nhảy xuống, muốn đuổi theo chị tình nguyện viên vừa đi xa.
Thẩm Ôn thấy bé thấp bé, đi lại vẫn khá vững vàng, y định kéo tay bé con nhưng lại thu về.
Đi đến khu vực động vật tiếp theo, Tinh Nặc không thấy chị tình nguyện viên đang cầm cờ nhỏ màu đỏ đâu, miệng nhỏ bĩu ra, suýt chút nữa lại khóc.
Thẩm Ôn thấy vậy tay chân luống cuống trong chớp mắt. Thấy những người khác đều quay đầu nhìn mình, trong ánh mắt mang theo vài phần nghi vấn không hay, y theo bản năng bế bé lên trước.
"Không khóc, không khóc, họ có thể chưa đến khu này. Chú đưa con đến trung tâm dịch vụ, ở đó có loa, có thể gọi vài tiếng trong khu vực để tìm người."
Tinh Nặc lúc này mới gật đầu, nắm chặt quai cặp sách nhỏ của mình, khổ sở nói: "Bé, không, không muốn đến sở thú nữa đâu!"
Chân ngắn ngủn, ngẩng cổ cũng không thấy được mấy con vật nào. Mới vừa vào khu vực không bao lâu, còn tự làm mình bị lạc.
Thẩm Ôn nhìn đôi mắt tròn xoe như quả nho của bé con, cảm thấy đáng yêu vô cùng, khóe môi không nhịn được cong lên vài tia ý cười.
"Tinh Nặc đi với ai? Không có ai chăm sóc con sao?"
Tinh Nặc rất kỳ lạ, quay đầu nhìn chú tốt bụng này một cái, ngoan ngoãn nói: "Với các chị tình nguyện viên. Bé có thể tự chăm sóc cho bé."
Bé đã không còn là đứa trẻ một tuổi không biết đi đường, đứa trẻ hai tuổi trong viện mồ côi đã có thể tự chăm sóc mình rất tốt.
Ăn cơm, mặc quần áo, chơi đùa, thậm chí còn tự mình ngoan ngoãn ngồi trước bàn nhỏ xem sách vẽ.
Thẩm Ôn nghe xong, nghĩ đến một đống trẻ con cần được chăm sóc trong viện mồ côi, Tinh Nặc cũng chỉ là một trong số đó, làm sao có thể được chăm sóc tốt?
Trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi chua xót. Thẩm Ôn xoa đầu bé con, rũ mắt mím môi suy nghĩ.
Mang theo bé con đến trung tâm dịch vụ, Thẩm Ôn giải thích tình hình với nhân viên. Mấy nhân viên lập tức bật loa, bắt đầu thông báo toàn sở thú.
Tinh Nặc được Thẩm Ôn ôm, tràn đầy mong chờ và hồi hộp nhìn mấy cô chị nói chuyện trước loa, nắm chặt bàn tay nhỏ, không nhịn được hỏi: "Như vậy, các chị tình nguyện viên sẽ đến tìm bé sao?"
Thẩm Ôn "ừm" một tiếng, mày cong lên, cười lên dịu dàng như làn gió tháng ba đầu xuân, làm tan chảy băng giá khắp nơi.
"Đương nhiên, chú sẽ đợi cùng Tinh Nặc một lát, nghe được thông báo thì sẽ có người đến đón con thôi."
Tinh Nặc không nhịn được thở phào một hơi, ngoan ngoãn được chú tốt bụng ôm vào lòng, đôi mắt trừng lớn, sợ bỏ lỡ cô chị tình nguyện viên đến tìm mình.
Khóc một lúc, rồi lại đi không ít đường, Tinh Nặc nghiêng đầu dựa vào lòng Thẩm Ôn, cảm nhận được cánh tay hữu lực và lồ ng ngực ấm áp của y, bỗng nhiên cảm thấy rất kiên định.
Đầu nhỏ của Tinh Nặc lại bắt đầu nghĩ lung tung.
Một mặt nghĩ rằng sau này mình tuyệt đối không thể chạy lung tung lạc đường, mặt khác lại nghĩ, nếu mình cũng có ba thì có phải cũng sẽ giống chú tốt bụng này không?
Tóc màu vàng, cánh tay rất khỏe, một tay có thể ôm Tinh Nặc đi lại.
Chỉ là ảo tưởng một chút, Tinh Nặc không nhịn được mà vui vẻ, mày cong lên nhưng thấy ở cửa vẫn không thấy chị tình nguyện viên đến tìm mình, lưng nhỏ lập tức lại xịu xuống, mím môi nhỏ.
Sao không ai phát hiện bé mất tích nhỉ?
Thẩm Ôn cũng không khỏi nhíu mày. Đợi hơn nửa tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy ai đến tìm Tinh Nặc, nét mặt y đã ẩn hiện vài phần tức giận.
Ngực phập phồng vài cái, Thẩm Ôn nhìn đứa bé đang ngóng trông ra ngoài trong lòng mình, cuối cùng vẫn nhịn xuống, không bộc phát ngay tại chỗ.
Đeo kính râm vào, Thẩm Ôn ôm Tinh Nặc đứng dậy, mở lời nói: "Không đợi nữa, chú lái xe đưa con về viện mồ côi."
Mấy nhân viên ở trung tâm dịch vụ còn khuyên Thẩm Ôn vài câu: "Anh đợi thêm chút nữa đi, nhỡ lát nữa họ đến thì sao?"
Thẩm Ôn lười đợi. Y cúi đầu, thấy đứa bé trong lòng với vẻ mặt lo sợ, bồn chồn, đôi mắt long lanh nhìn mình, lòng lại không khỏi mềm đi một chút.
"Đừng sợ."
Y nhẹ nhàng xoa đầu Tinh Nặc, bàn tay khô ráo nhưng lực rất nhẹ nhàng, làm tâm trạng lo lắng của Tinh Nặc cũng giảm bớt không ít.
"Bé không sợ đâu ạ."
Tinh Nặc nghĩ nghĩ, cái đầu nhỏ quay nhanh, đột nhiên mắt sáng lên, mở lời nói: "Bé ngồi xe buýt đến, đợi ở đó nhé!"
Thẩm Ôn cảm thấy cũng được. Mấy nhân viên ở trung tâm dịch vụ cũng sợ gây ra chuyện gì đó làm lạc trẻ con nên đi cùng hai người.
Thấy quả nhiên có một chiếc xe buýt đậu ở cổng khu vực, nhân viên và Thẩm Ôn đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
"Cái này được rồi, đợi họ quay về là được."
Tài xế vẫn còn trên xe, thấy Tinh Nặc được người khác ôm về, buồn bực nói: "Thế này là xong rồi sao?"
Thẩm Ôn đeo kính râm, che đi ánh mắt lạnh lẽo như đóng băng của mình, lạnh lùng nói: "Trẻ con lạc cũng không biết sao? Các người làm ăn kiểu gì thế?"
Tài xế lúc này mới ý thức được hoạt động còn chưa kết thúc, chỉ là Tinh Nặc bị lạc, được người ta đưa về.
Nhưng dù sao đây cũng không phải lỗi của tài xế. Gã thậm chí còn không phải tình nguyện viên của viện mồ côi, chỉ là lái xe ăn lương thôi.
Thẩm Ôn kìm nén cơn giận, biết mình cũng không thể trách gã.
Tinh Nặc nhạy bén cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của y, rúc vào lòng y, không nhịn được dùng tay nhỏ túm túm quần áo của Thẩm Ôn.
"Không sao đâu ạ, bé không lạc đâu. Đợi một lát, các bạn nhỏ khác về là được rồi."
Thẩm Ôn nghe lời này, trong lòng lại không khỏi dâng lên chua xót, mím môi, ôm đứa bé lên xe chờ.
Nhân viên thấy hai người đã lên xe, giờ làm việc cũng không thể chạy lung tung, chào hỏi xong thì đi rồi.
Tinh Nặc ôm chiếc cặp sách nhỏ của mình, ngồi trên chiếc ghế lúc đến, nhìn chú tốt bụng, mở lời nói: "Cảm ơn chú."
Thẩm Ôn nghe bé con mềm mại nói lời cảm ơn, tâm trạng cũng theo đó mềm đi trong chớp mắt, khóe môi cong lên, véo má Tinh Nặc một cái.
Mềm mại, trơn tuột, như thể véo một miếng thạch trái cây mềm oặt.
"Không cần cảm ơn, gặp con cũng là duyên phận."
Thẩm Ôn không phải là người thích xen vào chuyện người khác, nhưng bé con còn nhỏ như vậy, khóc lên đáng thương vô cùng, lại khiến y mềm lòng.
Thấy Tinh Nặc cong mày cong mặt, co ro ngồi trên ghế chờ các bạn nhỏ khác quay về, Thẩm Ôn nhìn thấy không khỏi thắt lòng.
Các bạn nhỏ khác đều đi sở thú chơi, chỉ có Tinh Nặc chẳng chơi được gì cả.
Trong lòng Thẩm Ôn dâng lên cảm giác chua xót, ngón tay y nhấp vào điện thoại, không kiểm soát được mà tìm kiếm: Điều kiện để nhận nuôi trẻ em ở viện mồ côi.