Cá Nhỏ - Minh Nguyệt Mãn Chi

Chương 48

Còn hai tuần nữa mới khai giảng, Lục Gia Lương vừa dụ dỗ vừa uy h**p đều vô dụng, Tân Ngư quyết tâm phải tận dụng triệt để khoảng thời gian nghỉ hè ngắn ngủi còn lại, dù nói gì cũng không chịu tiếp tục sang nhà anh học bài.

Lý do cô đưa ra rất đơn giản, khai giảng sẽ lên lớp 12, cách kỳ thi đại học chưa đến ba trăm ngày, nếu bây giờ cô không tranh thủ nghỉ ngơi đầy đủ, dưỡng sức và chơi cho đã, e là khai giảng rồi rất khó để dồn hết sức lực mà học.

Giống như một cỗ máy cũ cần tra dầu, kỳ nghỉ hè chính là khoảng thời gian để tra dầu.

Lục Gia Lương chỉ còn cách lùi một bước, đồng ý để Tân Ngư chơi cùng anh.

Nhưng cô lại rất có nguyên tắc, Lục Gia Lương giống như cỗ máy được chế tạo tinh xảo, có khả năng tự động hóa, còn Tân Ngư lại như một cỗ máy cần vận hành thủ công. Sau khi hoàn tất việc tra dầu bằng kỳ nghỉ hè thảnh thơi này, cô sẽ lại dùng tay khởi động chế độ học tập.

Hai người có cách hoạt động hoàn toàn khác nhau, thế nên Tân Ngư đi chơi cùng Mục Tĩnh.

Nhưng Lục Gia Lương lại không nghĩ như vậy. Anh cảm thấy Tân Ngư đã chán ngán mình, suốt kỳ nghỉ hè gần như ngày nào hai người cũng gặp nhau, trong tuần học thì sang nhà anh ôn bài, ngày nghỉ có lúc đi dạo trung tâm thương mại hóng mát, có lúc đến nhà thi đấu thể thao vận động, có khi ở nhà anh xem phim...

Ngày nào cũng gặp mặt, cô chắc hẳn không còn cảm giác mới mẻ nữa rồi.

Lục Gia Lương có chút buồn phiền, nhưng lại chẳng thể làm gì được.

May mà Tân Ngư không đến mức vô tâm, qua những lần Lục Gia Lương hỏi han liên tục, cô nhạy bén cảm nhận được ý tứ giấu sau lời nói của anh.

Thế nên vào ngày cuối cùng trước khi khai giảng, cô hẹn Lục Gia Lương cùng đi công viên trò chơi.

Hai người chơi đùa thỏa thích ở công viên trò chơi cả ngày, buổi tối hè có hoạt động bắn pháo hoa. Kiên trì chờ tới đúng tám giờ, pháo hoa vụt lên từ mặt đất, hòa vào màn đêm đen thẳm, trong chớp mắt thắp sáng cả bầu trời, rồi như những dòng thác ánh sáng lấp lánh rơi xuống.

Ánh mắt Tân Ngư được pháo hoa rực rỡ thắp sáng, khi pháo hoa đang nở rộ, cô nhìn sang Lục Gia Lương. Gương mặt thiếu niên được chiếu sáng bởi những màu sắc lộng lẫy, bàn tay thả bên cạnh, đúng lúc cô nhìn sang thì chuẩn xác móc vào ngón tay cô, khẽ lắc nhẹ hai lần.

Trái tim cô như bị ngón tay anh móc lấy, nhẹ nhàng nhào nặn.

Trước khi về nhà, Lục Gia Lương gọi Tân Ngư lại, trong mắt dường như vẫn còn dư âm pháo hoa rực rỡ: "Tết năm nay, chúng ta cùng đốt pháo hoa nhé."

"Được đó, tớ còn chưa từng đốt lần nào cơ." Tân Ngư nhịn không nổi bắt đầu mong chờ mùa đông mau mau tới.

Lục Gia Lương đỏ mặt, nhẹ nhàng bóp bàn tay cô hai lần, lưu luyến: "Vậy tớ về đây, mai gặp ở trường nhé?"

Tân Ngư ngoan ngoãn đứng trước mặt anh, chỉ ra sau: "Xe buýt tới rồi kìa, cậu mau về nhà đi, trễ rồi đó!"

Tân Ngư ngủ một giấc, nửa đêm tỉnh dậy thấy khát khô cổ họng, uống một ly nước lạnh rồi nằm lại giường ngủ tới sáng.

Ngày hôm sau đầu óc nặng trĩu, mí mắt gần như không mở nổi.

Cô ngồi bần thần trên giường hồi tưởng, cảm lạnh lần này đến thật khó hiểu, gần như chẳng tìm ra lý do, nhưng cô cố gắng xoay chuyển bộ não trì trệ, cuối cùng vẫn tìm ra vài dấu vết...

Hôm qua sau khi chơi trò trượt nước, quần áo gần như ướt sũng; gần tới ngày kinh nguyệt mà không nhịn nổi ăn hai que kem; tối qua xem pháo hoa thì người chen chúc, không khí không dễ chịu, bên cạnh còn có người ho...

Dù thế nào, cô cũng đã bị cảm lạnh rồi.

Tân Ngư lê dép tới phòng khách, tìm thuốc cảm. Tân Bằng nghe thấy tiếng động bước ra từ phòng ngủ, sờ đầu cô: "Không sốt, nấu bát cháo kê với chiên quả trứng, con muốn ăn không?"

Tân Ngư yếu ớt gật đầu.

Bụng có chút đồ ăn, cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Tân Ngư kéo thân thể nặng nề tới trường, trong lòng than trời trách đất, giáo viên đã sớm thông báo trong nhóm lớp rằng khai giảng sẽ có bài kiểm tra.

Lần kiểm tra này liên quan đến lần phân lớp cuối cùng của năm lớp 12, chiếm tỷ trọng lớn, nên là một kỳ thi vô cùng quan trọng.

Nhưng Tân Ngư lại xui xẻo bị cảm.

Chiều tan học, Lục Gia Lương trực tiếp lên tầng ba đón Tân Ngư, mặc kệ ánh mắt tò mò hay phấn khích, anh bình thản nhận lấy cặp sách của cô, cùng nhau lên xe buýt.

Thấy cô yếu ớt, Lục Gia Lương không yên tâm để cô về nhà một mình.

Trên xe, Tân Ngư dựa đầu vào ngực anh, giọng rầu rĩ: "Tớ chắc chắn thi hỏng rồi, đầu óc như bã đậu, đề bài đọc cũng không hiểu nổi."

Lục Gia Lương sờ đầu cô, hơi nóng, nên không đưa cô về nhà ngay.

Thi cử tan sớm, buổi tự học tối tự nguyện ở lại, Lục Gia Lương sớm dẫn Tân Ngư đi, đưa cô tới phòng khám gần đó.

Truyền nước xong, ngồi bên cạnh giường, sắc mặt cô đã không còn đỏ như trước.

Thi hai ngày, Tân Ngư truyền nước hai ngày.

Điểm số nhanh chóng được công bố, quả nhiên Tân Ngư thi không tốt. Môn Văn vốn luôn vượt trội lần này vì lệch đề văn mà bị trừ mất hơn hai mươi điểm, các môn khoa học xã hội khác cũng vì không hiểu rõ đề bài mà bị trừ khá nhiều.

Điều duy nhất an ủi cô là môn Toán.

Trước đây chỉ luôn dao động quanh mức vừa đủ đậu, lần này điểm số của cô tăng gần hai mươi điểm.

Nhưng tổng điểm rất thấp, thấp đến mức Tân Ngư thấy cả thế giới đều u ám.

Buổi tối về nhà cùng Lục Gia Lương cũng chẳng vui nổi, trên đường đã có những chiếc lá vàng rụng xuống. Tân Ngư nhìn xác lá vụn dưới chân, mắt chua xót, cảm giác mọi cố gắng cả kỳ nghỉ hè đều uổng phí, cô từng tưởng tượng mình sẽ khiến mọi người bất ngờ sau kỳ thi này.

Giờ đây, tưởng tượng tan biến.

Cô vô cùng buồn bã, họ xuống xe sớm một trạm, tới phòng khám truyền nước ngày cuối, rồi chầm chậm đi về hướng nhà cô.

Gần tới cổng chung cư, Lục Gia Lương kéo nhẹ tay cô.

"Không khỏe, hay không vui?"

Tân Ngư ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt anh dịu dàng như hồ nước trong vắt, cô gật nhẹ, đầu vô thức ngả vào ngực anh, bất động.

"Vì điểm thi à?" Lục Gia Lương nhẹ nhàng hỏi.

Cô lại lặng lẽ gật đầu, tìm kiếm an ủi trong vòng tay ấm áp của anh.

Cả kỳ nghỉ hè cô toàn ra ngoài, Tân Bằng đương nhiên là tin tưởng cô, nhưng ánh mắt của Hàn Anh Tú lại tràn ngập nghi ngờ, là biết cô tìm cớ ra ngoài chơi nhưng khinh thường chẳng thèm vạch trần, mỗi lần đều khiến Tân Ngư khó chịu.

Cô chỉ muốn dùng thành tích kỳ thi này để chứng minh, nhưng không ngờ rằng...

Tân Ngư hừ hừ hai tiếng.

Tay chân Lục Gia Lương lập tức luống cuống, anh lắp bắp an ủi: "Không sao đâu, chỉ là một kỳ thi thôi mà, không chứng tỏ được điều gì hết, với lại cậu đang bị bệnh, đây không phải trình độ thật sự của cậu."

"Nhưng nếu đến hôm thi đại học mà tớ cũng bệnh thì sao?" Tân Ngư bi quan nghĩ.

Lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa gáy cô, Tân Ngư lại cảm thấy nguồn nhiệt nóng bỏng cuồn cuộn truyền đến, là nhiệt độ lòng bàn tay của anh, ấm áp đến nỗi khiến cô không nỡ rời đi, cô khẽ dụi đầu, vòng tay ôm lấy eo của anh.

Nhét cả người mình vào lồng ngực Lục Gia Lương, giống bạn nhỏ đang tìm kiếm cảm giác được an ủi vỗ về.

Lục Gia Lương lẳng lặng ôm cô, thi thoảng vuốt nhẹ đầu cô một cái.

"Đời người thật ra là một con đường rất rất dài, nếu coi thi đại học là mục đích hiện tại, thì trong cả quãng đường này, chúng ta còn phải trải qua rất nhiều kỳ thi lớn bé khác nhau, chỉ một lần thất bại không đại diện cho tất cả..."

Giọng nói dịu dàng của Lục Gia Lương quanh quẩn bên tai cô: "Cá Nhỏ, hồi cấp một mà quên mang khăn quàng, chúng ta đều cảm thấy đó là chuyện động trời, nhưng bây giờ cậu nhớ lại xem, cậu còn thấy sợ nữa không?"

Tân Ngư lắc đầu.

Lục Gia Lương cụp mắt xuống, "Nếu xem cái chết là điểm kết thúc, thì kỳ thi đại học cũng chỉ là một trạm dừng nhỏ giữa chừng, chứ đừng nói đến bài kiểm tra khai giảng của trường mình."

"Vậy nghĩa là không quan trọng à?" Tân Ngư ngẩng mặt lên, ánh mắt ngập ngừng nhìn anh.

Lục Gia Lương bật cười, vén nhẹ tóc cô: "Không quan trọng đến thế."

Tân Ngư hít hít mũi, "Vậy nếu tớ thi trượt đại học thì sao..."

Lục Gia Lương lập tức đưa tay bịt miệng cô lại, không để cô nói tiếp.

"Nếu cậu đã xác định chọn con đường này, thì cứ thi lại, tiếp tục thi lại."

Ánh mắt anh chuyên chú, còn nháy mắt với cô một cái. Chàng trai vốn dịu dàng kín đáo này, lần đầu để lộ vẻ nghịch ngợm tinh quái: "Hơn nữa còn có tớ ở đây mà, chẳng lẽ cậu nghi ngờ năng lực của tớ? Có tớ làm điểm tựa rồi thì đừng nghĩ mấy chuyện không thể xảy ra nữa. Cậu nhìn bài toán kỳ này xem, chẳng phải làm đúng rất nhiều sao? Mình từ từ tiến, vững từng bước, chắc chắn sẽ đạt được mục tiêu."

Lục Gia Lương tràn đầy niềm tin vào cô, hoàn toàn không hề vì cô thi tệ mà thất vọng hay trách móc.

Tân Ngư thật sự rất thích anh.

Cô đổ hết hành động hiện tại của mình cho "di chứng cảm lạnh", toàn thân như đứng không vững, cố gắng tựa vào lòng Lục Gia Lương, dựa dẫm cọ nhẹ vào lồng ngực anh, khẽ "ừm" một tiếng, không nỡ buông tay.

Lục Gia Lương dĩ nhiên cũng không chủ động buông ra.

Hai người lặng lẽ đứng dưới hàng cây ven đường trong đêm tối, bóng cây rậm rạp phủ lên cả hai, thỉnh thoảng có cơn gió đêm lướt qua tai, buổi tối hôm đó thật yên bình và tuyệt đẹp.

Dù lưu luyến đến đâu thì cũng phải chia tay.

Vừa rời khỏi vòng tay Lục Gia Lương, Tân Ngư lập tức cảm nhận được sự se lạnh của gió đêm đầu thu, cô vẫn đang mặc áo ngắn tay, cánh tay khẽ run lên, cố gắng giơ tay vẫy chào anh.

"Tớ về đây, cậu cũng mau về đi."

Lục Gia Lương "ừ" một tiếng, vừa rồi mải nói chuyện với Tân Ngư nên đã lỡ chuyến xe buýt, nhưng nếu trễ quá thì anh sẽ gọi xe về. Anh bảo Tân Ngư đừng chờ, hãy đi trước, rồi đứng nhìn bóng lưng cô dần khuất trong màn đêm, anh lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi xe.

Tân Ngư xoa tay, chạy về phía nhà, ngang qua một khu nhà tập thể thì ánh mắt chạm phải một người đàn ông đang đứng trong góc. Cô choáng váng trong đầu, người đàn ông này trông quen quen, nhưng chắc không phải người quan trọng nên cô không nhớ rõ, cứ tiếp tục chạy về nhà. Nhưng rồi cô lại có cảm giác như có bước chân bám theo phía sau.

Tân Ngư ngoái đầu lại, thấy đúng là người đàn ông ban nãy đang theo sau cô.

Cô hoảng sợ tột độ, chuyện gì thế này? Trong đầu lập tức hiện ra vô số tin tức pháp luật, toàn thân cứng đờ, vẫn cố gắng chạy tiếp, vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, không chú ý đạp trúng túi rác ai đó vứt giữa đường, cả người ngã nhào về phía trước.

Tân Ngư siết chặt điện thoại, gọi cho Lục Gia Lương.

Rất nhanh đã được bắt máy.

Giọng nói của Lục Gia Lương mang theo ý cười: "Cá Nhỏ, sao vậy?"

Anh vui vẻ nghĩ, mới vừa chia tay đã gọi cho mình rồi à? Khoé mắt anh thoáng phủ một lớp dịu dàng mờ nhạt.

Nhưng ngay sau đó, vẻ dịu dàng ấy biến mất không còn, gương mặt anh trầm xuống, lập tức lao về phía khu nhà.

Tân Ngư lúc ngã xuống chỉ kịp hét lên một tiếng ngắn, khi người đàn ông kia càng lúc càng tới gần, lưỡi cô như bị tê dại, không thốt nổi lời nào. Cô lần mò lấy một cục đá, ném thật mạnh về phía hắn.

Người đàn ông dần bước ra khỏi bóng tối, ánh mắt âm trầm, vẻ mặt y hệt tội phạm bị truy nã, trong tay còn cầm thứ gì đó trông như khúc xương.

Đầu óc Tân Ngư ong ong, đó là xương người sao? Chẳng lẽ là tội phạm giết người phân xác?

Người đàn ông mở miệng: "Tôi biết cô, cô là Tân..."

Là cố tình tìm tới để trả thù!

Tân Ngư mở to mắt, dốc hết sức đá túi rác đã làm mình ngã trúng về phía hắn. Gã đàn ông dường như bị chọc giận, dang tay định bắt lấy cô.

Đúng lúc này, một tiếng chó sủa vang dội vọng lại.

Một thân hình vàng trắng như viên đạn bắn thẳng về phía người đàn ông.

Bình Luận (0)
Comment