Cá Nhỏ - Minh Nguyệt Mãn Chi

Chương 49

Đó là một con chó hoang toàn thân vàng óng, chỉ có vùng quanh mắt là một mảng lông trắng. Nó thường lang thang quanh khu vực này, luôn đi cùng một con chó hoang khác toàn thân đen nhánh, hai con là bạn thân, lúc nào cũng quấn quýt không rời.

Trên đường đi học, Tân Ngư từng gặp chúng, cô hay lấy bánh mì ra chia cho hai con ăn. Nhưng đó là chuyện của mấy tháng trước rồi, giờ cả hai con đều biến mất đã lâu. Tân Ngư chỉ còn biết nghĩ theo chiều hướng tốt: có thể tụi nó đã tìm được chỗ ở tốt hơn, gặp được người nuôi có điều kiện hơn, chứ không như cô, chỉ có thể bố thí chút bánh mì vụn.

Thân hình bé xíu của con chó hoang màu vàng như viên đạn bay vọt tới, đôi mắt đen láy không chút sợ hãi đối đầu với ánh nhìn hung hãn của gã đàn ông, sủa vang không ngớt, cố chắn phía trước Tân Ngư. Nhưng nó nhỏ quá, chẳng thể tạo ra mối đe dọa nào thực sự.

"Con chó chết tiệt, cút đi!"

Gã đàn ông giơ chân đá tới.

Con chó hoang bị đá đến tru lên một tiếng, lăn lộn mấy vòng rồi lại chạy về, vẫn kiên quyết chắn trước mặt Tân Ngư.

Ngay lúc gã chuẩn bị xuống tay lần nữa, một cái bóng cao lớn bất chợt lao đến, ánh sáng yếu ớt chiếu lên gương mặt chàng trai với vẻ lo lắng hằn rõ, cất tiếng quát to, giọng con trai trong trẻo mà khàn khàn: "Tôi đã báo cảnh sát rồi! Có gì thì đến đồn nói chuyện!"

Anh chạy đến chắn trước mặt Tân Ngư, hơi thở phả ra nóng rực, ánh mắt căng thẳng dán chặt lên gã đàn ông đang nổi điên.

Gã lầm bầm chửi một câu, xoay người bỏ chạy.

Lục Gia Lương quỳ xuống, đỡ lấy Tân Ngư: "Tớ đến trễ rồi, có sợ lắm không?"

Tay chân Tân Ngư mềm nhũn, ngây ngốc nhìn Lục Gia Lương một hồi, nhận ra là người quen thì lập tức mếu máo nhào vào lòng anh.

"Dọa chết tớ rồi!" Giọng cô nghèn nghẹn, từng chữ như nghẹn trong cổ: "Hắn núp trong hành lang phía trước, tớ đi ngang thì bị hắn nhìn chằm chằm, rồi cứ thế bám theo sau. Tớ có quen hắn đâu! Bị thần kinh hả..."

"Không sao rồi." Lục Gia Lương dịu dàng vuốt lưng cô. "Có tớ ở đây."

Anh siết chặt cô vào lòng, tiếng tim đập trong ngực dội thẳng vào tai, dường như đến giờ vẫn còn chưa hết sợ. Anh cúi đầu, vùi mặt vào bên má cô, hơi thở nóng rực phả ra. Phải mất một lúc lâu sau, anh mới dám chắc rằng cô thật sự đang nằm yên trong vòng tay mình.

"Ổn rồi. Về sau tớ sẽ không để cậu đi một mình nữa, nguy hiểm quá."

Giọng nói hơi run rẩy, rõ ràng là vẫn còn sợ hãi chưa nguôi.

Tân Ngư lau nước mắt, cố vùng ra khỏi vòng tay Lục Gia Lương: "Cảnh sát bao giờ đến? Nhưng hắn chạy mất rồi, còn bắt được không?"

Lúc đó sợ muốn chết, làm gì còn đầu óc mà gọi cảnh sát.

Lục Gia Lương nhìn nét mặt cô, xác định cô đã bình tĩnh lại mới nói: "Tớ lừa hắn đấy, tớ chưa kịp gọi."

"May mà cậu chưa về nhà. Cái tên đó đáng sợ thật sự, hình như còn biết tên tớ nữa, chẳng lẽ theo dõi tớ lâu rồi?"

Lục Gia Lương đoán có thể là kẻ hay rình mò gần đây. "Đừng tự hù mình. Có tớ ở đây rồi, lần sau mà hắn dám xuất hiện, tớ đánh cho chạy luôn."

Anh áp tay lên lưng cô, nhẹ nhàng xoa xoa đầy xót xa.

Có lẽ vì người khiến mình cảm thấy an toàn đang ở bên cạnh, Tân Ngư rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, không còn sợ hãi như lúc nãy. Có thể là cô xui xẻo, đúng lúc gặp phải kẻ bám đuôi. Mấy chuyện như vậy trên báo vẫn thường thấy mà nạn nhân phần lớn là con gái.

Tiếng ư ử khe khẽ kéo cô về thực tại. Cô gạt hết mọi chuyện ra khỏi đầu.

Con chó vàng đang vòng quanh họ chạy vòng tròn. Lục Gia Lương không hứng thú với động vật, chỉ liếc nó một cái rồi dời ánh mắt đi. Trái lại, Tân Ngư lại nửa ngồi nửa quỳ xuống đất, vừa lau nước mắt vừa cúi đầu nói với con chó nhỏ: "Cảm ơn mày nha, anh hùng bốn chân."

Khi ngã xuống đất, tay Tân Ngư bị trầy một chút, hơi rát, nhưng cô chẳng để tâm, chỉ chăm chú nói chuyện với chó.

"Tao nhớ có một con chó đen hay đi với mày, nó còn ở quanh đây không?"

Nói đến đây, Tân Ngư đã lờ mờ đoán được điều gì, hàng mi khẽ run, ánh mắt trùng xuống. Một giây sau, cô ngẩng đầu nhìn Lục Gia Lương: "Hồi nãy hắn đuổi theo tớ, là nó bảo vệ tớ. Tớ muốn mua cái gì đó để cảm ơn nó."

Lục Gia Lương không phản đối, đỡ Tân Ngư đứng lên.

Tân Ngư bước vài bước về phía trước, quay đầu lại gọi con chó nhỏ: "Tao định đến siêu thị, nếu mày chịu đi theo đến đó, sau này cứ gặp tao là sẽ có đồ ăn ngon, chịu không?"

Cô đi được một đoạn, con chó nhỏ cũng theo sát phía sau.

Lục Gia Lương cũng lặng lẽ đi theo, đứng cạnh bên cô.

Tới trước siêu thị, Tân Ngư mua hai cái bánh mì ngọt và một cây xúc xích. Lục Gia Lương sang tiệm bên cạnh mua thuốc sát trùng, anh để ý thấy tay cô bị xước.

Nhưng khi họ quay ra, con chó vàng lại không thấy đâu.

Tân Ngư gọi hai tiếng, vẫn không thấy nó trở lại, trong lòng hơi hụt hẫng.

Lục Gia Lương nhìn cô một cái: "Bôi thuốc trước đi, tớ đi tim với cậu, hình như nó vừa chạy về hướng kia. Đừng lo, chắc chắn sẽ tìm được."

Tân Ngư khẽ "ừ" một tiếng, ngoan ngoãn bôi thuốc.

Còn chưa kịp đi tìm, con chó vàng đã quay lại, theo sau nó còn có một cái bóng đen quen thuộc. Trong bóng tối khó phân biệt, nhưng Tân Ngư lập tức đứng bật dậy, đôi mắt thoáng đỏ hoe khi nhận ra là con chó đen cô từng quen.

Nhưng khi nó đến gần, sống mũi cô bỗng cay xè.

Chú chó đen từng khỏe mạnh nhanh nhẹn, giờ hai chân sau mềm nhũn, lê lết trên đất. Có lẽ nhận ra mùi hương quen thuộc, nó vẫy đuôi liên tục, cố sức bò về phía cô.

Tân Ngư ngồi xổm xuống trước mặt hai con chó, xé túi nylon trải ra nền đất, xé nhỏ xúc xích cho chúng ăn, hai cái bánh mì ngọt cũng nhanh chóng bị chén sạch. Cô chưa kịp đứng dậy thì Lục Gia Lương đã chủ động quay lại siêu thị, mua thêm một túi đồ ăn vặt, học theo cách của cô, ngồi xổm xuống xé ra chia cho chúng.

Tân Ngư lấy bình nước trong túi ra, chống lên túi ni lông, để Lục Gia Lương rót nước vào. Lo cho hai chú chó xong, cô vẫn ngồi im lặng trên nền xi măng, ánh mắt mơ màng nhìn xa xăm, Lục Gia Lương ngồi cạnh, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô ngẩn người.

Nếu có khả năng, Tân Ngư rất muốn tự nuôi chúng. Nhưng giờ đây trở ngại quá nhiều, cô chỉ là một học sinh nghèo, trong túi chẳng có xu nào. Làm sao đây?

Cô nhăn mày nghĩ ngợi, trông còn rầu rĩ hơn cả lúc thi trượt.

Trước đây cô và hai chú chó hoang này chỉ có quan hệ thoáng qua, có đồ ăn vặt thì cho một miếng, không có thì lướt qua nhau như người dưng. Nhưng hành động liều mình tối nay của chú chó vàng đã khiến nó một bước hóa thân thành ân nhân cứu mạng của Tân Ngư, còn hoàn cảnh của chú chó đen lại khiến người ta không khỏi đau lòng...

Chẳng lẽ lại cứ để mặc chúng tiếp tục lang thang?

Chúng có thể bị đuổi đi, bị xe đâm, bị lũ cầm thú có ý đồ xấu hành hạ...

Tân Ngư nhìn hai chú chó, mắt to tròn đối diện với đôi mắt trong veo của chúng, cuối cùng chỉ có thể buồn bã thừa nhận: với tình cảnh hiện tại, cô không có cách nào. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng tiếp tục lưu lạc đầu đường xó chợ. Cô rối rắm đến mức lấy tay giật tóc mình, giật được một cái, đến lần thứ hai thì không còn giật nổi nữa.

Lục Gia Lương nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đứng dậy.

"Chúng ta đưa chúng tới bệnh viện thú y đi, chân sau của con chó đen này cũng cần được chữa trị."

Tân Ngư đôi mắt sáng rỡ, nhưng ánh sáng đó chưa kịp duy trì bao lâu đã lại vụt tắt.

Chưa đợi cô lên tiếng, Lục Gia Lương đã xoa đầu cô: "Đừng do dự nữa. Cậu thích chúng thì cứ mang về đi."

"Học bổng của tớ đủ để lo cho hai con chó hoang này. Quan trọng nhất là tớ không muốn thấy cậu buồn vì chuyện này."

Tân Ngư nghiêm túc, chăm chú nhìn Lục Gia Lương: "Vậy hai con chó này coi như là của tớ, sau này tớ sẽ trả lại cậu."

Lục Gia Lương bật cười: "Được thôi, nhớ kỹ lời đó đấy nhé. Nhìn chân con chó đen này thì chi phí chắc chắn không nhỏ đâu. Nếu đến lúc đó cậu không trả nổi thì..."

Tân Ngư lập tức hỏi: "Thì sao?"

Lục Gia Lương không trả lời thẳng, chỉ chớp mắt với cô, trong đôi mắt trong veo ánh lên vẻ nghịch ngợm ranh mãnh: "Thì sẽ tùy tớ xử lý thôi."

"Được mà! Tớ sẽ cố gắng trả hết tiền cho cậu!"

Lục Gia Lương chỉ mỉm cười, không nói thêm gì, xoay người bước vào siêu thị. Trên bản đồ điện thoại hiện ra thông tin có một tiệm thú y cách đó không xa. Hai người dắt theo hai chú chó hoang vào trong, cho kiểm tra sức khỏe từng con. Kết quả khiến Tân Ngư muốn xỉu tại chỗ, toàn bộ gói khám bệnh giá tới mấy trăm tệ! Cô suýt nữa đen cả mắt.

Chưa đi làm mà đã gánh một đống nợ nần!

Kết quả kiểm tra cho thấy hai chú chó đều rất khỏe mạnh, chỉ bị viêm da nhẹ. Nhưng con chó đen thì thảm hơn, chân nó không phải bị xe đâm mà là bị vật nặng đập đến gãy xương. Hơn nữa, thời điểm điều trị tốt nhất đã qua.

Nhưng điều đáng mừng là, ít nhất vẫn giữ được mạng.

Hai chú chó tạm thời được gửi lại ở tiệm thú y. Tân Ngư và Lục Gia Lương cùng tản bộ dọc theo vệ đường. Vừa đi, cô vừa hỏi: "Cậu có chỗ nuôi chúng không? Chăm chó rất tốn thời gian và công sức đó... Hay là chúng ta tìm thử xem có nhà nào muốn nhận nuôi không, hoặc cậu có biết gần đây có trạm cứu trợ nào không?"

"Không cần phiền vậy đâu."

Lục Gia Lương rút ra một que phô mai từ túi đồ cô đưa, cầm trong tay mà không ăn, nói tiếp: "Chủ nhật này tớ sẽ đưa chúng về quê. Ở đó có sân vườn, ông bà nội tớ có thể nuôi được."

Anh quay đầu nhìn cô: "Hồi trước họ cũng từng nuôi một con chó nhỏ, sau khi nó già mất thì không nuôi nữa. Giờ mang hai con này về chắc sẽ hợp."

"Nếu vậy thì tốt quá rồi." Tân Ngư nhảy lên hai bước, ngoái đầu nhìn lại: "Cậu không thích chó à?"

"Sao lại hỏi thế?"

"Tại hồi nãy hai con chó lại gần cậu, trông cậu có vẻ hơi ghét bỏ."

"Có hơi... nhưng không đến mức ghét."

Anh nhoẻn miệng cười: "Nhưng nếu là thứ cậu thích, thì khác."

Đôi mắt anh mỉm cười nhìn thẳng vào Tân Ngư: "Thứ mà cậu thích, tớ cũng sẽ cố gắng thích."

Tân Ngư chớp chớp mắt, vội quay đầu đi, không dám nhìn anh nữa. Hai tay cô giấu sau lưng, vừa nhún nhảy vừa đi lên phía trước. Lục Gia Lương bước nhanh hơn vài bước, đứng chắn bên cạnh cô.

Hai người sóng bước dưới ánh trăng, đi đến cổng khu nhà của Tân Ngư. Lục Gia Lương tiễn cô vào tận trong. Trước khi rời đi, anh cúi xuống, ánh mắt dịu dàng mang theo vẻ chờ mong: "Cho tớ ôm một cái nữa được không?"

Tân Ngư càng lúc càng không phân biệt nổi rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người là gì!

Cô quay đầu nhìn về phía cửa đơn nguyên, không lên tiếng.

Lục Gia Lương ngoắc nhẹ ngón tay cô lắc lắc, không có sự đồng ý của cô thì không dám làm liều: "Được không, Cá Nhỏ?"

Trong lòng anh, hai người đã là một đôi rồi. Nhưng anh không dám nói ra, bởi vì anh biết, nếu nói ra, chắc chắn sẽ bị Cá Nhỏ phủ nhận ngay lập tức.

Tân Ngư khẽ gật đầu gần như không thể nhận ra: "Đang ở dưới nhà tớ đó, đừng để bị người ta nhìn thấy..."

Lục Gia Lương lập tức ôm lấy cô, là một cái ôm rất dịu dàng, dịu dàng đến mức toàn thân đều toát lên vẻ trân trọng, như đang ôm lấy món báu vật khó mà có được. Anh thì thầm bên tai cô, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp: "Dù có bị phát hiện cũng chẳng sao cả."

Tương lai họ sẽ ở bên nhau, sẽ kết hôn sau khi đến tuổi hợp pháp, rồi sống bên nhau mãi mãi.

Cô gái mà cậu yêu nhất, Cá Nhỏ sẽ trở thành vợ của anh.

Họ sẽ sống trong ngôi nhà chung, trở thành chỗ dựa của nhau, rồi cứ thế hạnh phúc đi hết cuộc đời này.

Hạnh phúc đến mức khiến Lục Gia Lương không nỡ rời đi nữa. Nếu có thể ôm như vậy đến tận thiên hoang địa lão, anh cũng cam lòng.

 

Bình Luận (0)
Comment