Suốt mấy ngày liền, sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, Tân Ngư không về nhà mà ở lại lớp chờ Lục Gia Lương. Phòng học lúc ấy vắng hoe, chỉ lác đác mấy người còn nán lại ôn bài, trong đó có Mạnh Hiểu Vân.
Lần này thi khai giảng, thành tích của Mạnh Hiểu Vân khá tốt. Ở trường Thực nghiệm, ngoài lớp Một và lớp Hai là lớp chuyên, thì từ lớp Ba đến lớp Tám được mặc định là lớp tốt. Dù chất lượng giáo viên không bằng lớp chuyên, nhưng so với các lớp thường xếp cuối thì vẫn hơn rất nhiều. Với điểm số lần này, Mạnh Hiểu Vân chắc chắn có thể rời khỏi lớp Chín.
Cô ấy cầm bài thi toán, ngồi vào chỗ bạn cùng bàn của Tân Ngư, nói: "Cá Nhỏ, điểm toán lần này của cậu tăng nhiều lắm đó."
Tân Ngư đang sửa lại các lỗi sai, nghe vậy thì cười cười ngại ngùng. Toàn là công lao của Lục Gia Lương cả. Dù điểm các môn khác chưa khiến cô hài lòng, nhưng ít nhất môn Toán là minh chứng cho việc cô học hành nghiêm túc.
"Cho tớ mượn vở ghi Toán của cậu xem được không?" Mạnh Hiểu Vân nghiêm túc cam đoan: "Tớ sẽ giữ cẩn thận, mai trả liền!"
"Không sao, cứ cầm xem đi." Tân Ngư lấy cuốn vở toán từ trong balô đưa qua.
Mạnh Hiểu Vân vội nói cảm ơn, còn lôi ra từ túi một gói bánh quy đưa cho cô. Tân Ngư không khách sáo gì, xé vỏ bọc ra nhét luôn vào miệng.
Mạnh Hiểu Vân không để tâm đến chuyện ngoài cửa sổ nữa, tập trung toàn bộ tinh thần nghiên cứu vở ghi chép của Tân Ngư. Gặp chỗ không hiểu, cô ấy khẽ chọt chọt vào cánh tay Tân Ngư. Lúc này Tân Ngư không học nữa, đang chống cằm đếm từng tích tắc của kim đồng hồ, thấy thế thì cúi đầu lại gần, kiên nhẫn giảng giải.
Sau khi kết thúc tiết tự học, Lục Gia Lương là người đầu tiên thu dọn xong balô. Không thấy Tân Ngư, anh lập tức bước lên lầu, đi thẳng đến cửa lớp Chín. Tân Ngư đang kề đầu vào bạn nữ cùng bàn giảng bài, anh không lên tiếng, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh.
Khóe mắt Tân Ngư đã liếc thấy anh, giảng xong liền đứng bật dậy, khoác balô lên vai: "Nếu có chỗ nào không hiểu thì mai hỏi tiếp nha, tớ về trước đây, tạm biệt!"
Mạnh Hiểu Vân vẫy tay: "Cá Nhỏ, tạm biệt~"
Tân Ngư chạy ra ngoài, Lục Gia Lương bước ra khỏi bóng tối, sóng vai với cô cùng đi xuống cầu thang.
-
Bánh Bao Sữa và Sôcôla là tên tạm thời mà Tân Ngư đặt cho hai con chó hoang. Phòng khám thú y đóng cửa khoảng mười giờ rưỡi, Lục Gia Lương chở Tân Ngư tranh thủ đến thăm chúng trước khi đóng cửa. Dù bị nhốt trong lồng sắt, nhưng có lẽ vì biết mình được cứu, cả hai chú chó đều có tinh thần tốt hơn thời còn lang thang. Thấy hai người đến, chúng vẫy đuôi điên cuồng, rên ư ử làm nũng.
Sôcôla là con chó đen, thậm chí còn l**m lên ngón tay của Lục Gia Lương. Anh không nói gì, nhưng vẻ mặt thì cực kỳ ghét bỏ, đầy vẻ oan ức nhìn về phía Tân Ngư.
Tân Ngư bị vẻ mặt đó chọc cười khanh khách, rút khăn ướt ra bao lấy ngón tay anh, vừa lau vừa nói: "Từ giờ nó là chó của cậu đó, cậu ghét bỏ kiểu này là không được đâu nha~ Cậu nhìn vẻ mặt nó kìa, hình như đang tổn thương đó~"
Lục Gia Lương liếc nhìn con chó đen trong lồng. Nó chỉ có thể nằm bẹp, hai chân sau mềm nhũn, gắng gượng nâng nửa người trước lên, đôi mắt to tròn long lanh nước, đúng là một cô chó nhỏ bất hạnh nhưng lạc quan.
Có thể nhìn ra được nét mặt à? Anh nghiêng đầu nhìn về phía Tân Ngư. Tân Ngư đang mở to đôi mắt hạnh long lanh, chống cằm ngắm con chó trong lồng, vươn tay ra chọt chọt trán của Sôcôla khi nó dí sát lại gần.
"Ráng chịu đựng thêm vài ngày nữa nha~ Sau này sẽ không phải sợ bị đói nữa đâu~!"
Lục Gia Lương nhìn hai con chó, cảm thấy chúng cũng đáng yêu ra phết.
-
Tới kỳ nghỉ, Tân Ngư và Lục Gia Lương tranh thủ thời gian rảnh để đến thăm chúng. Vì đang học lớp 12 nên thứ Bảy vẫn phải học nửa buổi. Tan học xong, Tân Ngư dắt xe điện, xung phong chở hai con chó cùng Lục Gia Lương về nhà ông bà nội anh ở quê.
Con chó đen to xác nên được nhốt trong lồng, đặt trước xe điện. Con chó vàng nhỏ hơn thì được Lục Gia Lương ôm trong lòng. Hai người cùng đưa chúng về vùng quê.
Bà nội Lục Gia Lương cam đoan sẽ chăm sóc hai con chó thật tốt.
Tân Ngư yên tâm rời đi, còn nhờ ba đóng riêng cho chó đen một chiếc xe lăn giúp nó vận động. Tới kỳ nghỉ tiếp theo, khi đến thăm lại, Sôcôla nhờ chiếc xe nhỏ có bánh mà trông đầy oai phong. Bánh Bao Sữa thì đi bên cạnh như một vệ sĩ. Có lẽ vì màu lông đen trông "oai nghiêm", nên mấy con chó trong làng đều hơi e ngại chú chó đen kỳ lạ này.
Tân Ngư vô cùng mãn nguyện.
-
Sau khi thi giữa tuần, khi nhận được bảng điểm, tâm trạng cô như l*n đ*nh. Mấy môn xã hội vẫn giữ phong độ, môn Văn là môn sở trường lại nằm trong top đầu. Còn Toán, lần này đạt tới 109 điểm, đúng là một cú bứt phá đáng tự hào!
Mạnh Hiểu Vân đã chuyển sang lớp Sáu, còn cho Tân Ngư xem bảng thành tích của lớp: nếu ở lớp Sáu, cô sẽ xếp vào nhóm trung bình. Tân Ngư vui không giấu được, dù chỉ là thi tuần, nhưng đây chính là chứng minh cho nỗ lực của cô, muốn đem dán lên tường khoe khắp thiên hạ.
Dĩ nhiên không thể làm vậy, cô bèn biến sự phấn khích thành hành động, ngồi ngay ngắn, viết lia lịa, sao chép lại các lỗi sai.
Cuối lớp, Mục Tĩnh đang lim dim buồn ngủ, liếc thấy Tân Ngư như bị bơm thuốc gà, không khỏi thở dài kính phục.
Cô nàng chỉ in bản sao vở Toán của Tân Ngư mà chưa thèm đọc kỹ, kết quả thi thì vẫn như cũ.
Nhưng cô nàng vẫn thật lòng vui mừng cho bạn.
Giữa giờ nghỉ, Tân Ngư cùng Mục Tĩnh ra siêu thị mini mua snack. Lúc tính tiền thì Lục Gia Lương cũng đang đứng xếp hàng phía trước ba người. Tư thế thẳng tắp như cây tùng, ánh mắt trầm tĩnh, toát lên khí chất lạnh lùng không dễ tiếp cận.
Mục Tĩnh phát hiện đầu tiên "Cá Nhỏ, kia có phải là Lục Gia Lương không?"
Tân Ngư đang tựa vai Mục Tĩnh buồn ngủ, lập tức mở mắt, nhìn quanh. Chưa kịp được chỉ điểm, Lục Gia Lương đã nghe thấy chữ "Cá Nhỏ", ngoảnh đầu lại. Ánh mắt ban đầu lạnh băng, khi nhìn thấy cô thì như bông tuyết gặp nắng, tan chảy, lấp lánh ánh sáng dịu dàng.
"Cá Nhỏ." Anh mỉm cười, đổi chỗ với người đứng sau, đứng ngay trước mặt cô. Ánh mắt lướt qua túi đồ ăn vặt của Mục Tĩnh, lúc tính tiền, anh quay đầu lại: "Đã gặp nhau thì tính chung luôn nhé?"
Chưa đợi Tân Ngư phản ứng, Mục Tĩnh đã xếp hết đồ lên bàn, cười tít mắt: "Vậy bọn tớ không khách sáo nha!"
Cô nàng thúc nhẹ vào vai Tân Ngư, thì thào: "Đây là hối lộ đó! Tự dưng tốt bụng vậy, rõ ràng là muốn tìm cậu nói chuyện riêng. Cách tốt nhất dụ tớ đi chính là ban ơn kiểu này... hừm hừm."
Lục Gia Lương liếc nhìn Tân Ngư. Cô cúi đầu, khẽ đánh vào vai Mục Tĩnh, không nhìn anh. Anh thu lại ánh mắt, rút ra thẻ học sinh có vỏ bọc đen xám, đưa đến máy quẹt thẻ thanh toán.
Tổng cộng hơn ba mươi đồng. Anh chỉ mua một hộp sữa chua. Còn hai cô thì nào khoai tây chiên, nào bánh bông lan thịt chà bông, Mục Tĩnh còn cầm cả hộp sôcôla đắt tiền.
Đúng như Mục Tĩnh đoán, ra khỏi siêu thị, Lục Gia Lương đi cùng hai người một đoạn, rồi dừng lại: "Tớ muốn nói chuyện riêng với Cá Nhỏ một chút."
"Không vấn đề gì, tớ về lớp trước nhé~" Mục Tĩnh giơ cao túi đồ ăn vặt, rẽ hướng rời đi.
Sau khi bóng lưng biến mất, hai người tiếp tục đi, tới khi bước vào bóng râm dưới tán cây, Tân Ngư dừng lại, ngẩng đầu lên. Trời tối nên không nhìn rõ mặt anh, cô hỏi: "Có chuyện gì muốn nói à?"
Lục Gia Lương xoay người đối diện với cô, vẻ mặt không hài lòng: "Không có chuyện thì không thể tìm cậu à?"
Tân Ngư sợ anh lại nói mấy câu "khó nghe", hàng mi khẽ rung, rồi nở nụ cười: "Tớ chỉ tiện miệng hỏi thôi mà. Giờ ra chơi có mười phút, mình đừng đứng đây nữa, về lớp thôi."
Nụ cười của cô có sức lây lan mãnh liệt. Bao nhiêu bất mãn trong anh đều tan biến theo nụ cười ấy.
Cô tiện tay khoác tay anh. Cánh tay nam sinh bị gió đêm thổi lạnh, khi chạm vào đầu ngón tay ấm của cô, như có dòng điện âm ỉ truyền qua. Ánh mắt anh lập tức dịu dàng, nhìn mái tóc cô bị gió thổi bay.
Anh giơ tay còn lại, khẽ chạm vào không trung như muốn vuốt.
Tân Ngư kéo anh ra khỏi bóng râm, tới nơi có bạn học qua lại thì liền buông tay. Rồi dùng ánh mắt có chút phấn khích nhưng cố kìm nén mà nhìn anh.
Cô xưa giờ không giỏi giấu bí mật. Thực ra ngay khi mới có bảng điểm, Lục Gia Lương đã vào văn phòng xem.
"Lần này cậu làm rất tốt, môn Toán tiến bộ nhiều."
Được anh khen, Tân Ngư ngẩng cổ, giống như một con mèo nhỏ kiêu ngạo.
Cô chắp tay sau lưng, đột nhiên bước dài chắn trước mặt anh, vừa đi lùi vừa nói, đôi mắt sáng như rắc đầy sao: "Có phải tớ rất thông minh không? Chỉ trong kỳ nghỉ hè thôi đó! Từ đứa thi không qua nổi, giờ tớ đã được 109 điểm, thiếu 1 điểm nữa là tròn trĩnh rồi! Tớ có thiên phú đúng không, thầy Lục? Dạy học trò như tớ, chắc hẳn cảm giác thành tựu lắm ha!"
Nhìn dáng vẻ đắc ý của cô cực kỳ đáng yêu, ngay cả lông mày cũng nhếch lên, khóe miệng cong lên một độ cong hoàn mỹ, cả người toát ra vẻ sinh động rạng rỡ.
Lục Gia Lương hận không thể biến đôi mắt mình thành máy ảnh, để ghi lại trọn vẹn dáng vẻ Tân Ngư lúc này, tự tin, kiêu ngạo, cười đến rạng rỡ.
Anh phụ họa theo, dịu dàng nói: "Ừ, rất thông minh."
Anh đưa tay cản đường, kéo cô rời khỏi vị trí ban nãy, tiếp tục nói: "Là ca thành công nhất trong sự nghiệp dạy học của tớ đấy. Thế nên, bạn học này, tính cảm ơn thầy kiểu gì đây?"
Tân Ngư đáp lại cực dứt khoát: "Tối nay mời thầy ăn mì nhà Tiểu Dương nhé! Thích ăn gì cứ gọi, topping tính tớ bao hết!"
Tiệm mì nhà Tiểu Dương nằm ngay trên đường tới phòng khám thú y, suốt dọc đường mùi thơm nức mũi, dù có là mười giờ đêm, quán vẫn chật ních người ngồi. Hai người từng đến ăn một lần, mùi vị cực kỳ ấn tượng, sợi mì dai ngon cực cuốn. Tân Ngư mới ăn có một lần, sau đó không còn đi phòng khám nữa nên cũng chẳng có dịp ghé lại, từ đó đến giờ vẫn cứ nhớ mãi.
Lục Gia Lương đương nhiên sẽ không làm cô cụt hứng. Lúc Tân Ngư nhắc đến mì nhà Tiểu Dương còn nuốt nước miếng mấy lần, anh nghiêng đầu, giơ nắm tay lên che khóe môi, giấu đi ý cười không nén được. Rồi lại quay đầu nhìn cô, giả vờ nghiêm túc nói: "Đúng lúc đang đói, vậy thì không khách sáo nha."
"Giữa tụi mình còn khách sáo gì nữa!" Tân Ngư hào sảng hô một câu khi cả hai bước vào toà nhà dạy học, rồi bước chân nhanh nhẹn leo cầu thang cái vèo. Lên đến tầng hai, cô còn cúi đầu qua khe tay vịn cầu thang nhìn xuống, bắt gặp ánh mắt của Lục Gia Lương đang ngẩng lên dõi theo cô.
Cô cười rạng rỡ, hàm răng trắng đều lộ ra, rồi lại vẫy vẫy tay: "Tan học chờ tớ nha, tụi mình đi ăn mì!"
Lục Gia Lương cũng giơ tay vẫy lại, trong lòng cảm thấy câu vừa rồi của cô nghe mà ngọt đến lịm. Nếu không phải lời tỏ tình, thì cũng chẳng khác là mấy.
Anh giữ mãi nụ cười ấy bước vào lớp học, đến nỗi lúc Cao Tử Ngang đột nhiên hứng chí hỏi mấy câu kỳ lạ, Lục Gia Lương cũng có thể kiên nhẫn trả lời từng chút một.