Cá Nhỏ - Minh Nguyệt Mãn Chi

Chương 51

Kỳ thi tuần kết thúc, ngày mai là Trung thu, trường học hiếm hoi tỏ ra thấu hiểu, nên tiết tự học buổi tối chỉ còn hai tiết là kết thúc.

Chuông vừa reo, Tân Ngư như một cơn gió lao ra khỏi lớp, gần cầu thang đúng là có lợi, chỉ cần đủ nhanh là có thể thoát khỏi "đại quân" ùa ra từ sau, khỏi bị dồn ép chen lấn.

Từ sau kỳ nghỉ hè, Tân Ngư gần như ngày nào cũng ngồi xe đạp Lục Gia Lương chở về. Buổi sáng anh cũng từng ngỏ ý muốn tới đón, nhưng bị cô từ chối dứt khoát. Nhà Lục Gia Lương ở gần trường hơn cô, nếu đưa đón thì khác gì vòng một đoạn đường lớn, huống chi dù chỉ là học sinh lớp thường, nhưng đã lên lớp Mười Hai rồi, cái áp lực kia như luôn đè ngay sau gáy, không lúc nào thả lỏng được.

Hai người ăn khuya ở tiệm mì Tiểu Dương. Ngày mai cậu của Lục Gia Lương sẽ đi công tác đến thành phố Đồng, cũng tiện thể ăn Tết Trung thu cùng anh một bữa. Tân Ngư thì phải về quê nội ngoại ở quê ăn Tết.

Hai người tạm biệt nhau trước cổng khu nhà. Thấy bóng lưng Tân Ngư khuất trong hành lang, rồi lại xuất hiện ở cửa sổ tầng hai vẫy tay với mình, Lục Gia Lương cũng giơ tay lên vẫy lại. Đợi đến khi chắc chắn cô đã về đến nhà, anh mới thu lại nét mặt đầy lưu luyến, đứng thêm một lúc, rồi gọi xe rời đi.

-

Hàn Anh Tú đang gọi video với chị gái.

Dì ta là con út trong nhà, trên có một trai một gái, cả hai đều rất thành đạt. Ba mẹ thì đã lớn tuổi, anh chị bàn bạc để dì ta ở nhà chăm sóc bố mẹ, mỗi tháng gửi tiền đều đặn.

Hàn Anh Tú ngoại hình cũng coi là đẹp, nhưng đứng dưới hào quang của anh chị thì lại trở nên mờ nhạt, trong lòng luôn mặc cảm tự ti. Tuổi còn trẻ đã bị một gã đàn ông dụ dỗ bằng lời ngon tiếng ngọt, cưới xong sống chẳng hạnh phúc gì, mãi mới thoát được, ly hôn trong chật vật.

Dì ta quen Tân Bằng là do anh trai giới thiệu. Lúc đó Tân Bằng đã cùng mấy người anh em thân thiết tách ra làm ăn riêng, là người thật thà, sạch sẽ, tay nghề mộc lại tốt, được người quen giới thiệu đến sửa sang nhà cho Hàn Chấn Quốc.

Hàn Chấn Quốc là một ông chủ nhỏ. Hàn Anh Tú đi đưa cơm cho nhóm thợ cùng chị dâu, vừa gặp gã đàn ông cao lớn vạm vỡ kia đã trúng tiếng sét ái tình. Chị dâu dì ta tinh mắt, nhìn ra có gì đó, về kể lại với chồng. Biết được Tân Bằng đã mất vợ, đang nuôi một đứa con gái nhỏ, cả nhà lập tức thấy "xứng đôi vừa lứa".

Thật ra nếu so điều kiện gia đình, Tân Bằng và Hàn Anh Tú chẳng mấy tương xứng. Nhưng Tân Bằng lại có ngoại hình quá xuất sắc, kiểu đàn ông nhìn một cái là biết rất đàng hoàng. Ưu điểm về tướng mạo đủ bù đắp cho hoàn cảnh xuất thân, hơn nữa là dân quê mà có thể dựa vào năng lực bản thân mua được một căn nhà ở thành phố Đồng, dù là nhà cũ thì cũng đáng nể rồi.

Dù trong lòng vẫn sống dưới cái bóng tự ti mà anh chị mang lại, nhưng Hàn Anh Tú đã thấy đủ. Dù sao thì dì ta thật sự rất yêu người đàn ông này. Huống hồ, dì ta còn có một đứa con gái mà mình luôn xem là niềm kiêu hãnh lớn nhất đời mình. Anh chị có giỏi cách mấy đi nữa, thì con gái dì ta mới là đứa học giỏi nhất nhà. Chính điều đó đã phần nào xoa dịu mặc cảm sâu trong dì ta.

"Chị, đừng gửi đồ nữa. Tĩnh Tĩnh muốn ăn gì em tự mua được mà. Được rồi được rồi, em biết rồi, con em chứ có phải người ngoài đâu, em không thương nó thì ai thương? Nó đang ở trong phòng, bảo lần này thi tuần không hài lòng, nhưng em thấy thế là ổn rồi, đứng top 10 cả lớp đấy!"

Hàn Anh Tú mặt mày đầy tự hào: "Tĩnh Tĩnh chỉ là quá khắt khe với bản thân thôi, chứ thành tích thế này còn hơn hẳn đứa kia trong nhà..."

Đầu dây bên kia nói gì đó, Hàn Anh Tú lập tức thu lại nụ cười, tỏ vẻ không hài lòng: "Em cũng bốn mấy tuổi rồi, sao chị cứ thích dạy đời em vậy? Em nói sai chỗ nào à? Nếu chỉ là học không giỏi thì còn dễ nói, em thấy nó còn chẳng biết xấu hổ nữa kìa! Nhỏ như vậy mà lại giống mấy đứa con gái hư, dám..."

Có một chuyện dì ta đã nhịn trong lòng mấy hôm rồi. Tối kia dì ta có việc ra ngoài, ai ngờ lại nhìn thấy Tân Ngư và một nam sinh ở cửa nhà, trong một góc tối vừa ôm vừa dựa vào nhau. Chỗ đó vốn khuất, bình thường thì chẳng thấy gì, nhưng trùng hợp một chiếc xe bật đèn pha rọi thẳng tới.

Dì ta thấy rõ mặt Tân Ngư, còn đang bàng hoàng thì gần như không tin vào mắt mình, con bé này gan thật! Tuy không phải là đứa mình thích, nhưng từ trước đến giờ cũng chưa từng nghĩ nó là hạng hư hỏng. Không ngờ lại dám ôm ấp với con trai ngay ở trước cửa nhà?!

Thật là quá mất thể diện!

Hàn Anh Tú sững người, không biết nên làm gì. Làm mẹ kế thì khó là ở chỗ này, không biết có nên quản hay không nên can thiệp. Dì ta còn thấy rõ, nam sinh kia ôm lại Tân Ngư, còn giơ tay chắn ánh đèn xe giúp cô.

Chờ xe đi khuất, hai người họ lại chìm vào bóng tối.

Hàn Anh Tú mang đầy tâm sự trở về, bắt đầu lảng tránh Tân Ngư. Mấy lần định kể với Tân Bằng để ông răn dạy con bé, nhưng lại sợ làm lớn chuyện sẽ khiến cả hai căm ghét mình, nên giằng co mãi không dám mở miệng.

Dì ta nín tới sáng, cuối cùng quyết định coi như chưa thấy gì!

Thế nhưng đồng thời, dì ta cũng răn Cao Thư Tĩnh không được thân thiết với Tân Ngư, tránh bị "lây hư". Cao Thư Tĩnh vốn dĩ cũng chẳng thân với Tân Ngư, nên chỉ hời hợt đồng tình vài tiếng là xong. Lên lớp Mười Hai rồi, Cao Thư Tĩnh áp lực học tập lớn vô cùng, suốt ngày đau đầu vì bài vở, sợ thi trượt nên chẳng còn sức quan tâm chuyện nhà nữa.

Hàn Anh Mai nói mấy câu răn dạy, Hàn Anh Tú lập tức gắt lên: "Em nói sai chỗ nào? Tĩnh Tĩnh nhà em học giỏi như vậy, tương lai là sinh viên ưu tú rõ ràng. Còn con bé kia thì sao? Học không bằng Tĩnh Tĩnh thì thôi đi, còn suốt ngày bày đặt yêu đương! Em từng coi bảng điểm của nó rồi, chắc cũng chỉ đậu được cao đẳng, không có tương lai! Bây giờ thì hay rồi, yêu đương yêu điếc, thành tích chỉ có tụt thêm. Em còn thấy mất mặt giùm Tĩnh Tĩnh, có một người chị kế như vậy đúng là xấu hổ hết biết!"

Có lẽ dì ta đã quên mất, hồi đó thành tích của mình còn tệ hơn cả Tân Ngư bây giờ. Ấy vậy mà giờ lại vênh váo chê bai người khác.

"Sao giờ em lại thành ra như vậy? Dù gì con bé cũng là trẻ con, sau khi cưới Tân Bằng thì em với con bé là người một nhà rồi, biết chuyện nó yêu đương thì dù không muốn can thiệp cũng nên nói với ba nó một tiếng chứ!" Giọng Hàn Anh Mai đã bắt đầu có chút thất vọng.

Hàn Anh Tú như bị chọc trúng nỗi đau, giọng mỗi lúc một lớn: "Tại sao em phải quan tâm tới con gái của Trương Lôi Lôi chứ?! Người đàn ông mà em yêu nhất, chồng em lại ôm bóng hình của người đàn bà khác trong lòng! Em từng nói ra những đau khổ này với các chị chưa? Chỉ cần nhìn thấy con bé đó là em lại nhớ đến người phụ nữ chết yểu kia! Nếu đã chết thì chết cho sạch sẽ đi chứ! Chị à, năm nào đến ngày giỗ người đó, Tân Bằng cũng không về nhà! Mà có về cũng không chạm vào người em!"

Còn chưa dứt lời, một bóng dáng xanh trắng đột ngột xuất hiện trước mặt.

Hàn Anh Tú như bị bóp nghẹn cổ họng, giọng nói nghẹn ứ không phát ra được. Dì ta trừng lớn mắt nhìn đối phương, là một gương mặt căng cứng đến tê dại, cùng đôi mắt đen láy sâu thẳm, yên lặng nhìn lại dì ta.

"Dì Hàn."

Lông mi Tân Ngư run nhẹ, ánh mắt chạm phải màn hình đang phát hình chị gái Hàn Anh Tú, rồi lại quay lại nhìn thẳng vào khuôn mặt tái nhợt của người phụ nữ kia.

Mặt Hàn Anh Tú trắng bệch rồi lại chuyển sang xanh, có lẽ không ngờ mình nói sau lưng người ta mà bị chính chủ bắt gặp. Mặt dì ta nóng bừng, miễn cưỡng nặn ra một câu: "Con... con về rồi à."

Khóe môi Tân Ngư khẽ cong, giọng nói bình tĩnh đến lạnh người: "Cái người phụ nữ 'chết không sạch sẽ' mà dì nói, không phải ai khác, chính là mẹ tôi. Là vợ của ba tôi. Dù bà ấy đã không còn trên đời này, thì vẫn là vợ của ba tôi. Khi dì và ba tôi xem mắt, người mai mối chắc đã nói rất rõ rằng ba tôi không phải trai tân, ông ấy từng có vợ, còn có một đứa con gái. Nếu dì để tâm, dì hoàn toàn có thể chọn người đàn ông khác chưa từng kết hôn."

"Không... dì không có ý đó..."

Hàn Anh Tú tất nhiên biết mình vô lý, nhưng dì ta thật sự yêu Tân Bằng quá sâu, đến mức ghen tị với người phụ nữ đã từng có được ông, dù giờ người đó đã không còn trên đời. Những suy nghĩ đen tối này, dì ta chưa từng dám nói ra. Vốn là trò tâm sự với chị gái cho đỡ ấm ức, nào ngờ lại bị chính Tân Ngư nghe thấy.

Hàn Anh Mai bên kia màn hình quýnh quáng, vội giảng hòa: "Cá Nhỏ à, con biết tính dì Hàn mà, nói chuyện không suy nghĩ, con đừng để trong lòng!"

Tân Ngư cúi đầu, tay nắm chặt, đôi mắt hoe đỏ nhưng vẫn gắng gượng: "Dì và ba tôi đã kết hôn, dì là trưởng bối của tôi, nên dì muốn nói gì tôi cũng chịu được. Dù sau này tôi không đỗ đại học, không kiếm được tiền, chết đói ngoài đường thì đó cũng là do tôi kém cỏi, không liên quan gì tới dì . Nhưng... dì thực sự không nên nói về mẹ tôi như vậy. Đây là nhà của tôi, nhưng trong nhà chẳng có lấy một tấm ảnh của mẹ. Từ sau khi cưới dì, ba đã cất hết ảnh của mẹ, đem đưa cho tôi. Trên đời này, người còn nhớ tới bà chỉ còn tôi và ba. thôi. Vậy mà dì lại nói mẹ tôi chết không sạch sẽ..."

Cô ngẩng đầu, nước mắt lấp lánh trong mắt nhưng không rơi xuống, giọng nói sắc như dao: "Dì Hàn, nói thật lòng nhé, tôi không hề thích dì. Giống như dì không thích tôi vậy. Nhưng một khi dì đã là vợ của ba tôi, thì chúng ta là người một nhà. Tôi đã tôn trọng dì , nhưng dì không xứng để được tôn trọng." Câu cuối lạnh băng như đao chém.

"Tôi thật sự hối hận vì đã đồng ý để ba tái hôn." Nói xong, cô quay về phòng mình.

Cánh cửa vang lên một tiếng "rầm" rất dứt khoát, rất tức giận.

Hàn Anh Tú đứng chết trân tại chỗ, mặt đỏ gay, không biết nên làm gì.

-

Tân Ngư trở về phòng, đứng dựa vào cửa mà thở d.ốc từng hơi.

Vừa nãy mới nghe Hàn Anh Tú nói sau lưng mình, sắc mặt cô đã đen sì.
Còn định quay ra đi dạo cho nguôi, ai ngờ lại nghe thấy cả chuyện về mẹ mình...

Thật sự không thể nhịn nổi nữa.

Cô giơ tay quệt mạnh nước mắt trên mặt, càng nghĩ càng ấm ức, sao mồm miệng cô kém cỏi thế chứ?! Hàn Anh Tú nói về mẹ mình như thế, vậy mà cô chẳng mắng lại được câu nào, đến một câu chửi còn không bật ra được!

Bực mình đến mức mím môi, mặt nhăn nhó, cô nhảy phắt lên giường, ôm chặt con cá heo nhồi bông cao tới nửa người, đó là quà Lục Gia Lương mua ở trung tâm thương mại, rồi gõ điện thoại tới tấp.

Lục Gia Lương đang ngồi cạnh cửa sổ xe, cảnh đêm ngoài kia vùn vụt lướt qua. Điện thoại reo lên tin nhắn mới.

【Cá Nhỏ】:Bọn mình bị phát hiện rồi!

Đồng tử Lục Gia Lương lập tức co lại, phát hiện? Phát hiện cái gì?!

Anh vừa định nhắn lại, thì video call lập tức đổ chuông. Không nghĩ ngợi gì nhiều, anh bắt máy ngay.

Trên màn hình hiện ra hình ảnh cô gái nhỏ mắt đỏ hoe, đang ôm con cá heo màu xanh biển. Đôi mắt đen bóng kia lấp lánh nước, nhìn anh chằm chằm qua màn hình, đáng thương đến nhức lòng.

Tim Lục Gia Lương như bị ai bóp chặt, thắt lại một cái dữ dội. Gần như trong khoảnh khắc đã đoán được đầu đuôi câu chuyện. Anh lập tức bảo tài xế quay đầu xe, vừa nói vừa hỏi: "Người nhà mắng cậu à? Cậu đừng buồn, tớ về ngay bây giờ, để tớ đi nói chuyện với họ cho rõ ràng."

Tân Ngư biết anh đã hiểu lầm, nhưng cũng chẳng buồn lau nước mắt, cứ để từng giọt từng giọt rơi xuống. Lục Gia Lương nhìn thấy vậy, tim như bị ai xé từng mảnh. Anh chỉ ước có thể lập tức đứng trước mặt cô, ôm cô vào lòng, lau khô nước mắt cho cô, dỗ dành cô thật dịu dàng.

"Không phải... Cậu đừng tới, cậu về nhà đi."

Nước mắt Tân Ngư lại rơi càng lúc càng nhiều. Lục Gia Lương miệng thì vâng lời, nhưng lại không hề bảo tài xế dừng. Chiếc xe vẫn hướng về khu nhà của Tân Ngư.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Cá Nhỏ, kể cho tớ nghe đi mà."

Tân Ngư nghẹn ngào: "Nói không rõ được..."

"Vậy thì nói từ từ."

Lục Gia Lương giơ tay như muốn vuốt đôi mắt đỏ ửng của cô qua màn hình, giọng nhẹ đến mức như có thể nhỏ từng giọt ra: "Tớ muốn biết, nói cho tớ nghe được không?"

Tân Ngư rầu rĩ "ừ" một tiếng: "Hàn Anh Tú nhìn thấy chúng mình ở cửa nhà... Dì ta nói tớ yêu sớm là không có tiền đồ, là con gái hư, còn nói rất nhiều... rất nhiều lời khó nghe..."

Ngay cả "dì Hàn" cũng chẳng buồn gọi nữa, hàng mi cụp xuống, ánh mắt đong đầy giận dữ, đôi mắt đỏ hoe như một chú thỏ con sắp phát điên cắn người.

Lục Gia Lương đã xuống xe, tùy tiện tìm một chỗ đứng ven đường, ngẩng đầu nhìn về phía căn hộ của Tân Ngư: "Vậy bây giờ cậu đang ở trong phòng à? Bà ấy có nói với ba cậu chưa?"

Tân Ngư lắc đầu, hừ nhẹ một tiếng: "Có nói thì nói, tớ không sợ."

Trên màn hình, chàng trai đang đứng trong bóng tối, ánh sáng từ điện thoại chiếu lên gương mặt anh, đường nét thanh tú, ánh mắt dịu dàng, sống mũi cao. Đôi mắt kia, dẫu chỉ nhìn qua màn hình cũng đủ hút lấy hồn người. Bờ vai rộng, chỉ cần đứng đó thôi cũng đã là một phong cảnh khiến người ta không thể rời mắt.

Tân Ngư nhìn mà lòng dịu lại, nước mắt cũng dừng rơi. Cô nghĩ bụng: một chàng trai thế này, ba mà biết thì sao nỡ mắng cô chứ?

Đột nhiên như sực nhớ ra điều gì, cô bật dậy, nheo mắt nhìn vào khung cảnh sau lưng anh: "Cậu đang ở đâu vậy? Đừng có lừa tớ đó."

Lục Gia Lương gãi mũi, lảng tránh: "Cậu mở rèm ra xem đi."

Tân Ngư lập tức chạy đến bên cửa sổ, kéo mạnh rèm sang một bên, nhoài nửa người ra ngoài. Bên dưới, từ trong bóng tối bước ra một bóng người quen thuộc, ngẩng đầu lên cười toe với cô. Miệng anh mở to thành hình chữ "Cá Nhỏ", rõ ràng đang gọi tên cô, nhưng lại không phát ra tiếng.

"Muộn rồi, cậu mau về nhà đi." Cô vừa nói, vừa hơi nhíu mày.

Lục Gia Lương vừa định nói không, thì nghe thấy cô hậm hực cảnh cáo: "Cậu mà không chịu về, sau này tớ có gì cũng không thèm nói với cậu nữa!"

"...Được rồi." Anh chớp mắt nhìn cô qua màn hình, giọng uất ức: "Nghe lời cậu, tớ đi ngay."

Anh gọi xe, chỉ mất hơn mười phút đã về tới nhà.

Vừa về đến nơi, anh cố ý xoay camera, quay khắp phòng khách với phòng ngủ cho cô xem. Rồi xoay lại điện thoại, đưa gương mặt đẹp trai vô tội ra trước ống kính: "Thấy chưa? Lần này không lừa cậu nhé, tớ về đến nhà rồi."

Tân Ngư ôm con cá heo bông, hài lòng gật đầu: "Cậu có muốn đi rửa mặt không?"

Lục Gia Lương vừa thay giày, cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng đều: "Tớ đi thay đồ trước nha. Cần tớ che camera không?"

Tân Ngư đỏ mặt ngay lập tức: "Tất nhiên là cần rồi!!"

Lục Gia Lương ra vẻ tiếc nuối: "Thế à... Được rồi, che thì che."

Anh đặt điện thoại lên giường, dùng chăn trùm lên camera.

Tiếng vải sột soạt vang lên. Tân Ngư vội lắc đầu xua đi những hình ảnh vừa tự động nhảy ra trong đầu, cố gắng ổn định lại tâm trí, bắt đầu kể chuyện vừa rồi lúc về nhà.

Lục Gia Lương thay đồ xong, cũng bắt chước dáng cô, ôm con thỏ bông, ngồi đối diện với camera. Hai người mắt nhìn mắt, cùng chớp mắt một cái.

Tân Ngư có hơi ngại, cố làm ra vẻ lớn tiếng áp chế: "Cậu có đang nghe không đấy!"

Lục Gia Lương vội thu lại ý cười, gật đầu nghiêm túc: "Tớ đang nghe đây."

Anh ngừng một chút rồi tiếp: "Cậu nói bà ấy rất tệ, nói xấu sau lưng, còn chửi cả mẹ cậu nữa. Cá Nhỏ, người như bà ta đúng là chẳng ra gì. Ở nhà, cậu có thường xuyên không vui không? Bà ta có hay làm khó cậu không?"

Tân Ngư không thích Hàn Anh Tú, nhưng vẫn nói thật: "Cái đó thì không có."

"Lục Gia Lương, nếu là cậu, nếu một ngày nào đó cậu cưới vợ khác, cậu có quên người vợ đầu tiên không?"

Hả? Gì mà đột ngột vậy?

Lục Gia Lương cau mày, lầm bầm: "Sau này tớ chỉ có một người vợ thôi."

Tân Ngư giả vờ không hiểu, chớp chớp mắt: "Tớ chỉ hỏi đại thôi mà. Coi như nhập vai đi~"

Lục Gia Lương không thích kiểu nhập vai này tí nào.

"Cá Nhỏ, nếu một người đàn ông có thể dễ dàng quên đi người vợ từng sinh con cho mình, dễ dàng bước vào một mối quan hệ mới mà không chút vướng bận, thì tớ thấy người đó không đáng để gửi gắm cả đời."

Anh kiên nhẫn an ủi: "Bà ta cứ ghen tức mãi với sự tồn tại của mẹ cậu, có lẽ là vì bà ta đố kỵ. Ghen với vị trí của mẹ cậu trong lòng ba cậu..."

"Đúng! Chính là ghen đó!" Tân Ngư giận sôi: "Mẹ tớ đã mất rồi, bà ta còn so đo gì nữa chứ? Mà ba tớ cũng chỉ nhớ tới mẹ vào ngày giỗ thôi, bình thường chẳng bao giờ nhắc đến! Nếu cả hai đều là tái hôn thì ai cũng nên bao dung cho nhau. Qua cả chục năm rồi, giờ còn lôi ra tính toán, nếu đã không sống nổi với nhau thì ly hôn cho rồi! Tớ còn đỡ phải nhìn thấy bà ta!"

"Được rồi được rồi, đừng tức nữa." Lục Gia Lương dịu giọng dỗ dành: "Bà ta với cậu không có quan hệ gì hết. Sau này đừng nghe những lời bà ta nói. Cá Nhỏ của tớ vừa xinh xắn, vừa thông minh, học một hiểu mười, còn giúp giáo viên như tớ nhàn hơn rất nhiều. Bài kiểm tra lần này làm tốt lắm rồi, cứ thế phát huy, tương lai đứng nhất toàn trường luôn, để bà ta phải ngước nhìn."

Tân Ngư được khen mà đuôi như sắp vẫy tận trời, bao nhiêu buồn bực tan biến sạch, mắt lấp lánh như có sao rơi trong đó: "Cậu nói thật không đấy? Tớ thông minh hơn cả cậu à?"

Lục Gia Lương không do dự: "Dĩ nhiên rồi! Cá Nhỏ là người thông minh nhất, xinh đẹp nhất, tốt bụng nhất, dũng cảm nhất!"

Tân Ngư gật đầu mãn nguyện, cười toe cả mặt.

Tân Ngư không kể gì cho Tân Bằng. Không biết ông nghe từ đâu, mà khi về nhà đã cãi nhau to một trận với Hàn Anh Tú. Hàn Anh Tú khóc lóc ôm đồ về nhà mẹ đẻ, Tân Bằng mặt đen như đá ngồi trên ghế sofa.

"Dì ấy nói thật à?" Tân Bằng giận dữ, nghiêm giọng: "Con còn nhỏ, đừng tin mấy thằng nhóc nói linh tinh!"

Nhà chỉ còn lại hai ba con. Cao Thư Tĩnh theo Hàn Anh Tú về nhà bà ngoại. Không khí trong nhà đột nhiên trống vắng khiến Tân Ngư cảm thấy hơi lạ.

Cô nhìn quanh, rồi quay về phòng, lôi bài kiểm tra tuần ra để lên bàn trước mặt ba.

Cô đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng.

"Nửa thật nửa giả ạ."

Tân Bằng trừng mắt: "Nói cho đàng hoàng vào!"

"Con đang nói đàng hoàng mà. Ba nhìn bảng điểm của con trước đã."

Tân Ngư chỉ vào điểm số nổi bật được khoanh đỏ giữa trang giấy: "Đây là bài thi Toán của con! Ba biết rõ trước đây con học cỡ nào mà, thi được điểm vừa đủ qua môn là trời thương lắm rồi. Giờ ba nhìn xem, chỉ thiếu một điểm nữa là con đứng đầu lớp Chín luôn đó! Giỏi không ba?"

Tân Bằng gần như quên sạch chuyện vừa rồi, không tin nổi cầm bài thi lên đọc ngược đọc xuôi: "Cái này... là bài của con thật à? Không phải mượn ai chép đấy chứ?"

Tân Ngư bĩu môi, chỉ vào tên trên bài thi: "Tên con to đùng ra đó ba còn nhận sai được à? Mà nói tới chuyện ba hỏi... đúng là nửa thật nửa giả. Con chưa có yêu đương gì hết, vẫn là cô bé trong sáng độc thân đấy nha! Nhưng mà đúng là có một bạn nam rất thân thiết với con, chính là người đã dạy con học Toán. Nếu không nhờ cậu ấy, con còn lâu mới được điểm cao thế này."

Tân Bằng ấp úng: "Nhưng... nhưng vậy cũng không thể để con... dính vào được... Con vẫn còn nhỏ mà... Hay là... hôm nào mình mua quà cảm ơn bạn ấy..."

Tân Ngư lắc đầu: "Ba biết học gia sư một kèm một tốn bao nhiêu không? Mà cậu ấy còn là top 1 khối tụi con đấy! Dạy con học tốn bao nhiêu thời gian, bao nhiêu công sức, có tiền cũng chưa chắc mời được. Với lại tụi con giờ chỉ là bạn bè học cùng nhau, ba lo gì chứ?"

Tân Bằng nghẹn họng, chẳng nói được câu nào. Hai ba con nhìn nhau một hồi, Tân Ngư thu lại bài thi, kết luận gọn ghẽ: "Thôi, con không nói nhiều nữa. Con biết bây giờ quan trọng nhất là kỳ thi đại học. Con tự biết lo, cũng mong người ba yêu quý của con tự lo lấy chuyện của mình. Bà ta nói xấu sau lưng con thì thôi, con không chấp. Nhưng mà chửi mẹ con, cái đó suốt đời con cũng không tha thứ đâu."

Cô xoay người, bước về phía phòng ngủ. Nhưng vừa quay lại, liếc thấy tóc ba đã hoa râm lộ rõ, chân bước chững lại. Cô chậm rãi nói tiếp: "Còn nếu ba vẫn có tình cảm với bà ấy, thì con sẵn sàng làm tròn bổn phận, ngoài mặt sẽ không làm ba khó xử. Nhưng mà nếu ba hy vọng con có thể thật lòng thân thiết, yêu thương bà ta như người thân thì ba đừng mơ, cũng đừng cố thuyết phục con. Con còn đang bận học."

Tân Bằng nhìn theo bóng lưng con gái, lòng ngổn ngang trăm mối. Ông lặng lẽ bước vào phòng con, Tân Ngư thấy vậy vội thu điện thoại lại, làm ra vẻ chăm chỉ cúi đầu làm bài tập.

Tân Bằng chẳng nói gì, chỉ đưa tay xoa đầu cô một cái, rồi lặng lẽ quay người ra khỏi phòng.

Bình Luận (0)
Comment