Đương nhiên cô cũng không muốn xa anh rồi!
Phía sau lớp Một có một dãy tủ để đồ cá nhân. Cô giáo Lâm Quế Anh yêu cầu học sinh trong lớp viết nguyện vọng đại học và ngành học lên giấy ghi chú rồi dán lên tủ của mình.
Tối hôm ấy đến lượt Lục Gia Lương trực nhật, anh bảo mấy bạn trong nhóm về trước, còn mình ở lại dọn dẹp. Tân Ngư đi vào lớp Một, tất nhiên nhìn thấy những tờ ghi chú dán trên tủ, và nguyện vọng đại học cùng ngành học của Lục Gia Lương nằm trong dự đoán, là trường Thanh Đại với khoa Toán đứng top 1 cả nước.
Không phải cô chưa từng mơ mộng được học cùng trường đại học với anh. Nhưng Lục Gia Lương là kiểu học sinh giỏi thiên tài, còn cô nhiều nhất chỉ là có chút thông minh vặt, dù thế nào thì Thanh Đại đối với cô cũng là một giấc mộng xa vời.
Cảm giác hụt hẫng chỉ thoáng qua trong khoảnh khắc. Tân Ngư từng âm thầm tra cứu các trường gần khu vực Thanh Đại, tất cả không ngoài các trường trọng điểm có điểm đầu vào cao ngất ngưởng. May mà ở phía Đông thành phố có một khu đại học, nơi đó có trường mà nếu cô cố gắng thật sự thì vẫn có thể đậu.
Thế nhưng những tâm tư nhỏ này, chỉ cần chạm vào là liền khiến trái tim nhạy cảm thời học sinh xao động. Cho dù cô đã âm thầm quyết tâm học hành chăm chỉ, cũng không muốn thừa nhận trước mặt người ta rằng bản thân mình không đủ tốt.
Thành tích học tập của Lục Gia Lương tốt đến mức người ta không nảy sinh nổi lòng ghen tị, bởi vì chênh lệch quá xa. Là người bên cạnh anh, cô vừa cảm thấy tự hào thay anh, đồng thời lại không tránh khỏi mặc cảm thua kém len lỏi trong lòng.
Không ngờ người chủ động nhắc đến vấn đề này lại là Lục Gia Lương.
Gương mặt đẹp trai của anh tràn đầy mong đợi, xen lẫn khẩn cầu khe khẽ, dáng vẻ buồn rầu như không muốn xa cô khiến trái tim Tân Ngư khẽ run lên. Cô co co mấy ngón tay, bàn tay lớn phủ lên mu bàn tay cô nóng rực, dần dần siết chặt, nắm tay cô thật chặt.
Lục Gia Lương im lặng một lúc, cô gái cúi đầu, không nhìn rõ đang nghĩ gì, nhưng chắc chắn không phải ghét bỏ. Anh do dự rồi nhẹ nhàng dùng cả hai tay nắm lấy tay cô, giọng nói dịu dàng như đang thương lượng: "Nếu bây giờ cậu vẫn chưa có nguyện vọng cụ thể về trường hay ngành, vậy hay là tụi mình cùng chọn một trường làm mục tiêu trước nhé?"
Tân Ngư ngẩng đầu nhìn lên, Lục Gia Lương căng thẳng đến mức nuốt khan một cái.
Từ sau khi xác định tình cảm, Lục Gia Lương thường hay nghĩ đến tương lai của cả hai. Anh đem những tâm tư đã đè nén bấy lâu bày tỏ ra, ánh mắt dịu dàng che giấu không nổi niềm mong mỏi: "Đại học Sư phạm Thanh Thành được không? Ngành Hán ngữ là chuyên ngành chủ lực của trường, mấy năm gần đây điểm chuẩn tầm khoảng 580..."
Ngành khối xã hội thật ra cũng chỉ quanh quẩn vài ngành ấy thôi.
Lục Gia Lương nói hết những trường anh từng tìm hiểu cho Tân Ngư nghe, không có trường nào nằm ngoài khu vực thành phố Thanh Thành, tâm tư trong lòng anh rõ rành rành.
Luật, Kế toán từng ngành một đều bị Tân Ngư loại bỏ. Lục Gia Lương lấy ra thông tin của Đại học Sư phạm Thanh Thành, đưa phần giới thiệu ngành học cho cô xem. Tân Ngư chỉ vào ngành Tâm lý học ứng dụng: "Ngành này chỉ cần 540 điểm, nếu tớ cố gắng thì chắc là ổn. Ngành này được không?"
Lục Gia Lương chọn từ rất cẩn trọng: "Ngành mới đang phát triển."
Anh tra thông tin bằng điện thoại rồi nói: "Cá Nhỏ, tớ thấy cậu không hợp ngành này lắm."
Tân Ngư lập tức cáu lên: "Tại sao không hợp?"
Lục Gia Lương xoa đầu cô, đưa màn hình điện thoại cho cô xem: "Phải học toán cao cấp, lại là ngành mà cả khối xã hội và tự nhiên đều có thể theo, trong chương trình học còn có Thần kinh học, Thống kê tâm lý học... còn phải làm thí nghiệm nữa, cậu thấy hứng thú không?"
Tân Ngư lập tức lắc đầu, hàng mi nhẹ rung lên che giấu cảm giác thất vọng lấp ló trong mắt, "Nhưng mà..."
Lục Gia Lương cúi thấp đầu nhìn cô.
"Nhưng mà... hơn 580 điểm tớ còn không dám nghĩ tới..."
"Đó chỉ là một cái đích để nhắm tới."
Lục Gia Lương kiên nhẫn dỗ dành: "Còn hơn nửa năm nữa mới thi đại học, cậu vẫn còn nhiều cơ hội để tiến bộ. Cậu không thể tin vào chính mình một lần sao? Coi như là vì tớ đi, cố gắng thi đậu một trường ở Thanh Thành có được không? Tớ muốn ở cùng thành phố với cậu, những lúc không có tiết thì có thể đến tìm cậu, tụi mình còn có thể ăn cơm cùng nhau, đi dạo cùng nhau... cậu có muốn như vậy không?"
Tất nhiên Tân Ngư rất muốn.
Cô ngập ngừng nhìn chằm chằm vào giao diện trường Sư phạm Thanh Thành, Lục Gia Lương đưa ngón út ra móc lấy ngón tay cô, nhẹ nhàng lắc lắc.
Cô ngẩng đầu lên, liền bắt gặp đôi mắt long lanh như ánh sao lấp lánh của anh, dịu dàng nhìn cô. Đầu óc Tân Ngư "bung" một cái, gật đầu thật mạnh.
"Vậy thì tớ sẽ lấy trường này làm mục tiêu phấn đấu!"
Vui nhất tất nhiên là Lục Gia Lương. Anh như trút được gánh nặng, càng thêm chăm chút trong việc giúp đỡ Tân Ngư học tập, còn lên kế hoạch học hành cực kỳ nghiêm ngặt.
Ban đầu mỗi sáng Tân Ngư vẫn đi xe buýt đến trường, suốt ngày sát giờ mới đến. Nhưng từ sau khi xác định mục tiêu, Lục Gia Lương lấy danh nghĩa "giám sát học tập" để sáng nào cũng đến trước cửa nhà cô, khiến Tân Ngư ngại ngủ nướng.
Trời vừa hửng sáng, cô đã leo lên yên sau xe đạp của anh, hai người nghe bài nghe tiếng Anh suốt dọc đường tới trường.
Liên tục hơn hai tháng, Hàn Anh Tú vẫn ở bên nhà mẹ đẻ, Tân Bằng cũng chẳng có ý định đón dì ta về. Nếu Tân Bằng ở nhà thì sẽ lo liệu cơm nước sáng tối, còn nếu bận công việc thì sẽ chuyển tiền cho Tân Ngư tự giải quyết.
Nhưng mấy khoản tiền ấy đều bị Tân Ngư giấu đi.
Sau khi biết được hoàn cảnh nhà cô, mỗi sáng đến đón, Lục Gia Lương đều mang theo bữa sáng, hoặc dắt cô đến quán ăn.
Dù thỉnh thoảng cũng có bài thi không được như ý, nhưng nhìn tổng thể, thành tích của cô đang dần đi lên.
Kỳ thi giữa kỳ tháng Mười Một, Tân Ngư đứng đúng hạng 100.
Giáo viên chủ nhiệm nói, trước kỳ nghỉ đông, nhà trường sẽ dựa trên thành tích học tập suốt nửa năm qua để điều chỉnh lớp học quy mô nhỏ. Những học sinh đã ở lớp thí điểm thì không đổi, để đảm bảo trạng thái tâm lý, còn học sinh lớp thường nếu thành tích tốt sẽ được chuyển lên.
Sau khi danh sách đổi lớp được công bố, không ngoài dự đoán, Tân Ngư được điều vào lớp Bốn.
Trường cấp ba Thực nghiệm thành phố Đồng có hai lớp thí điểm, một tự nhiên, một xã hội. Học sinh trong hai lớp này đều là nhân tài được các trường trọng điểm "đào" về để dốc sức luyện thi đại học, trong hai lớp ấy, cho dù là học sinh cuối bảng cũng đủ điểm vào trường hạng Nhất.
Ngoài ra còn có sáu lớp B "mặc định", chia đều ba tự nhiên, ba xã hội.
Còn lại đều là lớp thường.
Mục Tĩnh vẫn ở lại lớp Chín, gia đình cô nàng không có yêu cầu gì nhiều với việc học của con cái, bản thân cô nàng cũng không có chí tiến thủ lớn lao, nên có thể thản nhiên đối mặt với chuyện điểm cao điểm thấp.
Bà nội của Mục Tĩnh còn từng mạnh miệng nói, tiền trong nhà đều là của cô nàng, chẳng cần khổ cực học hành làm gì.
Điều duy nhất khiến Mục Tĩnh buồn là, sau này không thể thấy Cá Nhỏ trong lớp nữa. Nhưng cô nàng vẫn cảm thấy tự hào thay bạn. Chị em tốt của cô nàng nhờ nỗ lực mà vươn lên đứng nhất lớp, cũng đủ để cô nàng khoe cả năm rồi.
"Cá Nhỏ." Mục Tĩnh nghiêm túc: "Không quan trọng cậu chuyển đến đâu, tớ vẫn là bạn thân nhất của cậu. Nếu có ai dám giành vị trí đó, cậu chờ đấy mà xem!"
Tân Ngư lập tức giơ tay thề thốt trời đất.
Lúc này Mục Tĩnh mới nở nụ cười, ôm cặp sách của cô tiễn cô đến cửa lớp Bốn.
Bàn ghế không cần cô tự mang, Lục Gia Lương lên thẳng tầng, bê nguyên cả bàn đầy sách xuống lầu.
Lớp Bốn ở ngay cạnh lớp Hai. Sau khi sắp xếp xong chỗ ngồi cho cô, Mục Tĩnh ôm cô một cái rồi quay về tầng ba, còn Lục Gia Lương đứng bên cạnh nhìn mà ngứa ngáy tay chân, Tân Ngư phất tay đuổi anh đi, chui vào lớp mới, ngồi ngay ngắn vào bàn, còn Lục Gia Lương đành ngoan ngoãn quay lại lớp Một.
Bạn cùng bàn mới cười với cô.
Tân Ngư ngạc nhiên không giấu nổi: "Tề Diệu Nhiên!"
Tề Diệu Nhiên cười tít mắt, tượng trưng bắt tay với cô: "Không ngờ cậu lại là bạn cùng bàn mới của tớ. Tớ còn sợ đổi bạn bàn không quen, thấy là cậu thì yên tâm rồi..." Cô ấy nhìn quanh không thấy giáo viên, lập tức tận dụng ưu thế địa lý, thì thầm đầy hứng thú: "Cậu trước ở lớp Chín phải không? Tầng ba, nhớ không nhầm thì Lục Gia Lương tự tay mang bàn cậu đến? Hai người các cậu có tiến triển mới à..."
Trường Thực nghiệm thành phố có tổng cộng 24 lớp, khối xã hội nhiều hơn khối tự nhiên một lớp. Theo thường lệ, lớp số lẻ là tự nhiên, số chẵn là xã hội. Nhưng lớp Chín khi đó học xã hội nhiều, nên cùng lớp Mười được phân làm lớp xã hội.
Tân Ngư vốn không muốn làm phiền Lục Gia Lương bê bàn, chỉ sợ bị người ta nhìn thấy rồi lại bị hỏi tới hỏi lui. Cô cúi đầu dọn dẹp mặt bàn, Tề Diệu Nhiên chọc chọc khuỷu tay cô.
Tân Ngư nghiêng đầu nhìn, đôi mắt đen láy long lanh ngập tràn nghi hoặc, ngơ ngác chẳng khác gì chú nai con trong rừng.
"Cậu dùng ánh mắt này đi gạt người ta thì còn được, lần trước trong nhà thi đấu tớ đã bị cậu lừa rồi, lần này không đời nào tin nữa đâu nhé!"
Thấy Tân Ngư thật sự không muốn nhắc đến, Tề Diệu Nhiên cũng không cố hỏi nữa, vứt lại một câu "có gì cần hỏi thì tớ sẽ hỏi", rồi quay về với bài học của mình.
Tân Ngư lục túi lấy ra một hộp sữa chua hương vị đặc biệt đẩy qua cho bạn cùng bàn mới, Tề Diệu Nhiên cười tươi nhận lấy, coi như lệ phí bịt miệng.
Vừa lên lớp mới là thấy sự khác biệt liền. Bảo sao người ta nói "gần mực thì đen, gần đèn thì sáng". Trước ở lớp Chín, lớp học chẳng ai giữ trật tự cũng đành, mà sau mỗi giờ ra chơi, cái lớp như biến thành chuồng khỉ, đủ thứ âm thanh kỳ quặc vang lên không hiểu nổi tụi nó phát ra kiểu gì.
Lớp Bốn có không khí học tập cực kỳ nghiêm túc. Ngay cả giờ ra chơi, mọi người phần lớn vẫn ngồi yên tại bàn trò chuyện, hoặc dắt tay bạn bè đi dạo quanh hành lang, mà điều khác biệt quan trọng nhất chính là trình độ giảng dạy của giáo viên đúng là một trời một vực.
Những người không hiểu về khối xã hội thường nghĩ rằng học xã hội chỉ cần học thuộc lòng là có thể thi điểm cao, hoàn toàn là lời nói tào lao, bịa đặt vô căn cứ.
Cô giáo dạy Lịch sử lớp Bốn cũng đồng thời giảng dạy cho lớp Hai, là một người cực kỳ cá tính. Bài giảng của cô hài hước dí dỏm, từ một câu hỏi trắc nghiệm đơn giản cũng có thể mở rộng thành vô số kiến thức ngoài sách vở, mà những kiến thức ấy lại chính là phần trọng điểm cần phân tích trong các câu hỏi lớn sau này.
Chịu ảnh hưởng bởi không khí học tập như thế, Tân Ngư ngày càng tập trung hơn, dần dần chìm sâu vào việc học.
-
Thời tiết chuyển lạnh, Lục Gia Lương không còn đi xe đạp nữa. Anh và Tân Ngư cùng bắt xe buýt về nhà, mỗi người đeo một bên tai nghe, có lúc nghe tiếng Anh, có lúc chỉ là âm nhạc đơn thuần.
Năm nay tuyết rơi sớm. Buổi sáng, Tân Ngư và các bạn trong nhóm trực nhật vừa quét xong tuyết trước tòa nhà, đến chiều lại đổ thêm một trận tuyết lớn, mặt đường nhanh chóng phủ kín một lớp tuyết dày, đi lại rất dễ trượt ngã.
Vì ngày mai là thứ Bảy, trường xét đến yếu tố an toàn nên quyết định hủy tiết tự học buổi tối, tan học tiết cuối là được nghỉ luôn.
Một tràng hò reo sung sướng mới dâng lên thì ngay lập tức bị đống đề bài rơi như tuyết bên ngoài dập tắt không thương tiếc.
Sau khi lên lớp Bốn, Tân Ngư và Lục Gia Lương đều học ở tầng một, gặp mặt cũng tiện hơn nhiều. Đôi khi Tân Ngư đang trò chuyện với Tề Diệu Nhiên thì bỗng lớp học im bặt, rồi có người bắt đầu gọi tên cô.
Thực ra giữa hai người chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là mỗi khi Lục Gia Lương ra căng-tin nhỏ đều sẽ gọi cô đi cùng, nếu cô không muốn đi, thì anh sẽ tự đi mua đồ ăn vặt rồi chia cho cô ít.
Tân Ngư cảm thấy bản thân sắp trở thành chủ đề tám chuyện ngoài lề học hành của lớp Bốn luôn rồi.
Chiều nay, Lục Gia Lương dọn đồ xong sớm, đứng đợi cô trước cửa lớp. Một vài học sinh lớp Bốn đã ra về, nhưng chỗ ngồi của Tân Ngư nằm ở hàng giữa về sau, bài tập nghỉ lễ phải truyền từ hàng đầu về nên dễ bị lộn xộn. Cô đang kiểm tra lại bài thì phát hiện thiếu một tờ đề môn Chính trị, liền quay lại giúp lớp phó học tập tìm.
Lúc đó, một nam sinh thường hay đánh bóng rổ cùng Lục Gia Lương trông thấy anh đứng ngoài cửa, bèn huýt sáo một tiếng thật to: "Tân Ngư, có người đang đứng ngoài đợi cậu này!"
Ánh mắt của những người còn lại trong lớp đồng loạt dồn về phía cô.
Tân Ngư vốn đã đổ mồ hôi vì lo kiểm tra đề, giờ bị hàng loạt ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm, gương mặt lập tức đỏ ửng, dưới bộ đồng phục mùa đông màu xanh lam đậm, lại càng giống một quả táo chín đỏ au.
Lục Gia Lương thấy rõ vẻ lúng túng của cô, lập tức thu ánh mắt lại, cau mày tỏ vẻ không kiên nhẫn, quay sang nam sinh kia nói: "Tôi đến tìm cậu đấy, mai cậu còn ra sân bóng không?"
Nam sinh gãi đầu: "Không nha, tôi cũng lâu rồi không ra chơi, mẹ tôi cứ bảo mùa đông nhảy nhót nhiều dễ gãy xương, nên cấm tiệt luôn. Cậu dạo này cũng không đánh bóng nữa mà, sao tự dưng hỏi thế?"
Lục Gia Lương vẫn điềm nhiên: "Tự nhiên ngứa tay thôi."
"Cậu nói mới nhớ, tôi cũng thấy người khó chịu quá. Hay mai hẹn mấy người ra nhà thi đấu đánh vài trận đi?"
"Thôi đi, bài tập nhiều lắm."
Nam sinh lập tức xụ mặt: "Cái gì chứ? Rõ ràng là cậu khơi chuyện ra trước mà giờ lại không đi? Cậu đùa tôi thấy vui lắm hả?"
Tề Diệu Nhiên vốn đang thu dọn sách vở định rời đi, bị giọng oang oang kia giữ chân, chống cằm hóng drama. Cuộc sống lớp 12 nhạt như nước ốc, mà những chuyện yêu đương lén lút xung quanh mình lại đúng là "gia vị cuộc sống". Nếu được, cô ấy tình nguyện ở lại trường ba ngày ba đêm chỉ để hóng hết mấy vụ này.
Tân Ngư lấy lại tờ đề, trở về chỗ ngồi. Lục Gia Lương cũng rời khỏi cửa lớp. Tề Diệu Nhiên bĩu môi, tặc lưỡi đầy tiếc nuối: "Có mưu đồ à nha~"
Tân Ngư cau mày, không hiểu gì cả.
Tề Diệu Nhiên liếc sang cậu bạn kia đang bực bội: "Còn có thể ở lại lớp mình, trí tuệ có hạn ghê. Bị người ta ba câu là đánh lạc hướng liền, không biết nên nói cậu ta ngốc hay gì nữa."
Tân Ngư càng mờ mịt hơn.
Tề Diệu Nhiên cười tủm tỉm với cô, đeo cặp rời đi mất hút.
Tân Ngư dọn xong đồ, nhận được tin nhắn của Lục Gia Lương bảo đang đợi cô ở cửa căng-tin nhỏ.
Cô rời khỏi tòa nhà dạy học, đi thẳng đến căng-tin.