Lục Gia Lương trước giờ vốn lạnh lùng, với con gái luôn tỏ thái độ dửng dưng xa cách, ai ngờ đâu lại bị Tân Ngư "thu phục" triệt để đến mức này.
Trường cho nghỉ sớm, anh chẳng nghĩ xem nên tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi hay học bài, mà lại chỉ nghĩ đến một việc là làm sao để thuyết phục cô về nhà cùng mình.
Ban đầu anh rời khỏi tòa nhà dạy học là để tránh cho Tân Ngư bị người khác tám chuyện. Dù hẹn cô ở cổng siêu thị trong trường, nhưng thật ra cũng không định mua sắm gì. Đợi mãi chưa thấy cô đến, anh liền vào trong dạo một vòng, thấy có sữa chua, món cô thích uống, rồi chocolate, món cô thích ăn...
Cứ thế lặt vặt từng thứ gom lại, cho đầy một túi, định dùng đồ ăn vặt để dụ dỗ cô về nhà chơi, mà cái lý do đưa ra thì nghe vô cùng đường hoàng.
"Lạnh quá mà, về nhà tớ ngồi một lát cho ấm đã, đi bộ cũng chỉ mất mười mấy phút thôi. Rồi tụi mình có thể học bài cùng nhau, vừa học vừa ăn đồ ăn vặt cũng được, muốn xem phim hay chương trình gì cũng có người xem cùng, tối tớ sẽ gọi xe đưa cậu về."
"Tớ muốn nghỉ ngơi sớm một chút."
"Vậy... mình đi bộ một đoạn nhé? Tớ không muốn xa cậu sớm vậy đâu."
Lục Gia Lương tiến lại gần cô, hơi nghiêng đầu để quan sát vẻ mặt cô. Tân Ngư gần như không phát hiện ra mình đã khẽ gật đầu. Khóe môi Lục Gia Lương lập tức cong lên, đứng sát đến mức gần như sợ gió lạnh chui vào kẽ hở giữa hai người.
Tân Ngư bước chậm hơn nửa nhịp, ánh mắt dừng lại trên nửa thân trên của anh.
Dáng người anh cao ráo vạm vỡ, mặc bộ đồng phục mùa đông của trường Thực nghiệm, rõ ràng là một kiểu đồng phục rất bình thường nhưng anh mặc lên lại đẹp lạ lùng. Đôi chân dù bị lớp quần rộng thùng thình bọc lại vẫn toát lên vẻ thẳng tắp và dài miên man.
Điều khiến cô không thể rời mắt chính là lồng ngực rộng lớn của cậu con trai ấy, trong mùa đông lạnh lẽo lại đầy hơi ấm và sức mạnh, cùng với bàn tay thả lỏng hai bên người, thỉnh thoảng lướt nhẹ qua mu bàn tay cô, lạnh giá rõ rệt, tương phản hoàn toàn với làn da nóng ấm của anh.
Ấm áp, thậm chí còn mang chút hơi nóng cháy bỏng đầy mê hoặc, khiến Tân Ngư chẳng muốn bước đi trong gió rét tí nào, chỉ muốn nhào vào lồng ngực ấy, sưởi ấm từ trong ra ngoài.
"Tay cậu lạnh quá."
Lục Gia Lương cuối cùng cũng để ý đến điều đó. Tân Ngư dừng lại cùng anh, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh, trong lồng ngực như có một chú thỏ con đang thò đầu ra, rụt rè nhưng nhảy nhót. Cô phụ họa theo lời anh, "Ừm, lạnh thật đấy."
"Muốn tớ sưởi cho không?"
Một bông tuyết từ trên cành cây rơi xuống, đúng lúc đậu lên lông mi của anh.
Lục Gia Lương chỉ chớp mắt một cái, gò má liền đỏ lên.
Anh cố nén ngượng, đối diện ánh mắt đen láy, sáng trong, đầy tin tưởng và ỷ lại của cô gái, không đợi cô gật đầu, đã nhẹ nhàng đưa tay cô lên, kẹp giữa hai bàn tay mình rồi thổi hơi ấm vào.
"Thế này có đỡ lạnh hơn không?"
Khóe mi Tân Ngư ánh lên nụ cười. Cô cúi đầu nhìn con đường phủ đầy tuyết, in hằn dấu chân lộn xộn của người đi trước, khẽ gật đầu.
"Ấm hơn nhiều rồi."
Thế là Lục Gia Lương liền nắm tay cô đi tiếp. Nhưng đi thêm một đoạn nữa vẫn cảm thấy lạnh, anh dứt khoát đút cả hai tay vào túi áo đồng phục, tay cô nằm gọn trong tay anh, kín đáo và ấm áp.
Trời lạnh thế này nhưng vẫn có người bày quầy bán hàng, giờ tan học là lúc đông người nhất, không ai muốn bỏ qua cơ hội kiếm tiền cả.
Mùi hương từ các hàng quán hòa quyện, len lỏi vào mũi.
Tân Ngư bị mấy xiên kẹo hồ lô trong tủ kính hấp dẫn, kéo tay Lục Gia Lương đi qua, móc từ túi ra hai chục đồng đưa cho người bán, gọi một xiên kẹo hồ lô, sau đó lại muốn ăn kẹo hồ lô dẹt, cuối cùng bị mấy quả dâu tây phủ đường óng ánh quyến rũ đến mức mua thêm cả ba xiên liền.
Từ sau khi Tân Ngư lên lớp Bốn, Tân Bằng lo con gái học vất vả, cho tiền rất hào phóng, quỹ riêng của cô cũng rủng rỉnh hơn hẳn.
Hai người tìm một góc khuất gió, Lục Gia Lương chọn xiên kẹo hồ lô truyền thống, đưa viên trên cùng đến gần miệng cô, Tân Ngư không hề ngại ngùng, há miệng cắn lấy, rồi cũng đưa xiên dâu tây của mình đến sát miệng anh.
"Quả trên cùng to và ngọt, vốn là cậu muốn ăn mà, tớ không tranh đâu, cho tớ cắn một miếng là được rồi."
"Không cần, quả trên cùng tớ để dành cho cậu đấy."
Cô giơ cao xiên dâu tây, dáng vẻ như thể không ăn thì cô nhất định không bỏ qua.
Lục Gia Lương mỉm cười, c*n l** q** d**. Vị chua ngọt hòa quyện với lớp đường giòn tan lan ra trong khoang miệng. Anh cảm nhận được một làn gió lạnh thổi tới, hai má phồng lên nhai, rồi bước lên nửa bước, lặng lẽ chắn gió cho Tân Ngư.
Trong cái rét ngọt của một ngày tuyết rơi, lồng ngực anh như chứa đựng một ngọn lửa nhỏ, hơi ấm cứ thế lan tỏa.
Không khí quanh người anh như quẩn quanh mùi hơi thở của Tân Ngư, quện với lớp đường ngọt ngào, cho dù không thể đưa cô về nhà, nhưng hai người cùng nấp ở góc khuất gió nhỏ bé này thôi cũng đủ khiến anh cảm thấy hạnh phúc.
Hai người đi bộ độ ba bốn trạm xe thì đúng lúc gặp một chuyến xe buýt. Tân Ngư vừa định bước lên thì nghe thấy một tiếng chửi quen thuộc vang lên từ xa. Cô nhìn theo âm thanh, bỗng bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Một người đàn ông cao lớn, gầy gò đang giằng co với một người phụ nữ.
Người phụ nữ tóc uốn xoăn nhỏ, khoác áo bông, đeo túi da màu nâu, miệng thì đang mắng chửi, còn người đàn ông thì nắm chặt tay dì ta, kéo lê về phía góc chợ.
"Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa từng thấy vợ chồng cãi nhau à? Đừng tưởng mày kiếm được chút tiền là có thể đạp tao dưới chân. Hồi trẻ mày còn muốn bưng chân tao lên mà thờ đấy, cái bộ dạng đó của mày tao nhớ cả đời..."
Tân Ngư sững người, trừng mắt không thể tin nổi.
Không thể nào nghĩ được rằng người phụ nữ đang giằng co với người đàn ông lại chính là Hàn Anh Tú, và người đàn ông kia cũng chẳng xa lạ gì, chính là kẻ từng bám theo cô hôm nọ với ý đồ xấu!
Lục Gia Lương cũng nhìn theo ánh mắt cô, lập tức nhận ra người đàn ông kia, hai tay đang thả lỏng liền siết chặt lại thành nắm đấm. Lúc này, tài xế xe buýt thấy không có ai lên, liền đóng cửa xe, rời đi.
"Đi theo xem sao."
Tân Ngư cố lấy lại bình tĩnh, chẳng rõ mình đang giận dữ hay buồn bực.
Tâm trạng cô rối bời.
Rốt cuộc thì Hàn Anh Tú bắt đầu ngoại tình từ khi nào?
Bảo sao người đàn ông kia biết tên cô, còn gọi cả họ ra. Chẳng lẽ là do Hàn Anh Tú không chịu ly hôn nên gã ta giận quá mà quay sang tìm con gái của chồng dì ta để gây chuyện?
Lục Gia Lương lặng lẽ bước theo sau cô, hai người cùng khom lưng, lợi dụng màn tuyết bay dày đặc che tầm nhìn, nhanh chóng lần tới con hẻm sau chợ.
-
Thời gian quay ngược về hai tháng trước.
Hàn Anh Tú về nhà mẹ đẻ đã lâu mà không thấy Tân Bằng đến dỗ dành, cuối cùng kìm nén không được mà bật khóc vì tủi thân. bà ngoại Hàn thấy vậy chỉ biết thở dài đầy bất lực.
"Tú Tú này, đừng trách mẹ nói chuyện khó nghe, con từ nhỏ đã mạnh mẽ cố chấp, tính khí thì đủ tật xấu, anh chị con còn phải nhường con. Nhưng con thì suốt ngày chỗ này không vừa ý, chỗ kia không hài lòng, làm việc gì cũng theo tính mình. Lúc trước cái chuyện đó... mẹ cũng không nhắc lại nữa. Còn Tân Bằng là người cả mẹ lẫn ba con đều thấy rất được. Trong lòng nó có người trước, chứng tỏ nó trọng tình nghĩa. Nó với người kia đâu phải ly hôn vì không hợp, mà là người ta qua đời rồi. Con đã để tâm đến chuyện đó, thì lúc đầu sao còn gả cho người ta?"
"Con chỉ là nói với chị mấy lời trong lòng thôi mà, ai mà ngờ đúng lúc đó lại bị Tân Ngư nghe thấy chứ!"
Nhắc đến chuyện này, Hàn Anh Tú cũng đầy một bụng ấm ức.
Dì ta hơn bốn mươi tuổi rồi, chẳng phải không hiểu chuyện. Tất nhiên dì ta biết lý lẽ, cho nên những lời ấy chỉ dám thổ lộ với người thân trong nhà. Dò ta cũng biết bản thân hơi nhỏ nhen, nhưng ai mà chẳng có vài ba cái khuyết điểm cơ chứ!
Trong lúc ấy, Tân Bằng từng đến nhà một lần.
Hàn Anh Tú tưởng ông đến để làm hòa, vội vàng thu dọn quần áo chuẩn bị theo ông về. Ai ngờ ông đến chỉ để yêu cầu dì ta xin lỗi Tân Ngư.
Ông nói, làm chồng thì ông có thể bao dung tâm trạng của dì ta, nhưng con gái ông thì không có nghĩa vụ phải bao dung dì ta. Trước mặt con mà nói xấu mẹ nó, bất kể Tân Ngư có chấp nhận hay không, thì ít nhất dì ta cũng phải thể hiện thái độ nhận sai.
"Dù sao em cũng là trưởng bối của nó, sao có thể xin lỗi một đứa con nít được!"
Hàn Anh Tú cực kỳ miễn cưỡng. Nếu phải xin lỗi, vậy thì chẳng còn tí tôn nghiêm nào trước mặt Tân Ngư nữa cả.
"Cao Thư Tĩnh là báu vật mà em nâng niu trong lòng bàn tay, thì Cá Nhỏ cũng là bảo bối mà anh nâng như nâng trứng!" Tân Bằng cứng rắn, không nhượng bộ: "Nếu nói không thông thì coi như anh chưa từng đến. Con gái anh là người anh thương nhất đời này, trong mắt anh, nó là đứa trẻ tuyệt vời nhất thế gian. Dù học hành có thế nào, chỉ cần còn anh, anh tuyệt đối sẽ không để nó phải chịu đói chịu rét, em không có tư cách đánh giá nó!"
Tình cảm giữa ông và Trương Lôi Lôi rất sâu đậm. Lúc còn trẻ, ông thường ra ngoài kiếm sống, tất cả việc nhà đổ dồn lên vợ. Trương Lôi Lôi mang thai vẫn phải xuống ruộng làm việc. Lúc sinh Tân Ngư thì còn ổn, nhưng khi mang thai lần thứ hai lại trúng vào mùa vụ, không may bị sảy thai, để lại bệnh trong người. Gắng gượng mãi cũng không đợi được Tân Ngư lớn, qua đời khi tuổi còn rất trẻ.
Tân Bằng không chỉ yêu bà mà còn mang trong lòng cảm giác nợ nần.
Về sau khi dành dụm được ít tiền, ông đón Tân Ngư lên thành phố, rồi đến khi con gái lớn khôn, có người mai mối giới thiệu, chính là Hàn Anh Tú.
Tân Ngư cũng không phản đối.
Nhà đúng là cần một người phụ nữ quán xuyến, thế nên ông đồng ý.
Nói về tình cảm thì không thể so với Trương Lôi Lôi, người bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ. Nhưng bà ấy đã mất, là quá khứ của ông.
Ông và Hàn Anh Tú ở bên nhau nhiều năm, nương tựa lẫn nhau, có người quan tâm chuyện nóng lạnh, âm thầm tích lũy tình cảm không hề ít.
Người đã khuất thì đã khuất, điều ông muốn là chăm lo tốt cho con gái, giữ vững gia đình hiện tại.
Hàn Anh Tú là vợ của ông, ông đương nhiên sẽ hết sức bao dung, thấu hiểu dì ta.
Nhưng không ngờ, bên dưới vẻ yên ổn của gia đình lại là một cơn sóng ngầm âm ỉ từ lâu.
Trong đầu ông cứ hiện đi hiện lại hình ảnh hôm ấy, sau khi nghe hàng xóm nói nhà có chuyện, ông vội vã chạy về tra hỏi, và những lời cay nghiệt, khinh miệt mà Hàn Anh Tú thốt ra về Tân Ngư...
Điều khiến ông giận dữ không phải vì dì ta nói xấu Trương Lôi Lôi, mà là vì trong lời lẽ, dì ta liên tục xem thường Tân Ngư!
Đó là con gái ruột mà ông yêu thương nhất. Ông bình thường còn không dám nặng lời với nó, vậy mà Hàn Anh Tú lại ôm trong lòng biết bao bất mãn...
Thế mới thấy khi ông không có mặt ở nhà, con gái đã phải chịu bao nhiêu ấm ức!
Tân Bằng tức giận bỏ đi, Hàn Anh Mai nghe tin chạy tới khuyên can mãi.
Hàn Anh Tú ôm mặt khóc hu hu.
Hàn Anh Mai hiểu rõ nỗi khúc mắc trong lòng em gái, nói với giọng vừa mềm mỏng vừa sâu sắc: "Tân Ngư là con ruột của người ta, kể cả vợ trước của Tân Bằng còn sống, cũng không thể nào hơn được đứa con. Đừng có áp tiêu chuẩn của mình lên người khác. Em nói xem, giữa Tĩnh Tĩnh và Tân Bằng, ai quan trọng hơn trong lòng em?"
"Còn phải hỏi à, tất nhiên là Tĩnh Tĩnh rồi!"
"Vậy thì em đừng đòi hỏi người ta quá nhiều. Em cũng lớn rồi, đừng có sống kiểu nghĩ cả thế giới phải xoay quanh mình. Nếu thực sự thấy không chịu được nữa thì chia tay cho sớm, dù gì cũng không có con chung, cũng không vướng bận gì."
Hàn Anh Tú im lặng.
Nếu chỉ đơn thuần là chuyện giữa dì ta và Tân Bằng thì dù có ở lại nhà mẹ đẻ lâu một chút cũng chẳng sao. Nhưng vấn đề là Cao Thư Tĩnh thật lòng coi Tân Bằng là cha.
Tân Bằng tuy không phải người giàu sang gì, nhưng đối xử với trẻ con thì kiên nhẫn, bề ngoài lại ưa nhìn, giọng nói dịu dàng, so với người trước của dì ta quả thực tốt hơn nhiều.
Nhìn thấy Cao Thư Tĩnh bị ảnh hưởng bởi chuyện gia đình mà thành tích sa sút, trong lòng Hàn Anh Tú cũng đầy áy náy.
Thế nhưng dì ta vẫn không thể nào hạ mình xin lỗi đứa nhỏ.
Dì ta định âm thầm trở về, coi như chuyện đã qua rồi bỏ qua cho rồi, ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã đụng ngay phải một người, kẻ mà cả đời này dì ta không muốn gặp lại!