Cá Nhỏ - Minh Nguyệt Mãn Chi

Chương 55

Con hẻm sau chợ.

Con phố bừa bộn, hỗn loạn, tuyết rơi xuống đất lập tức bị nhuộm thành màu đen bẩn thỉu. Hai thùng rác mở nắp đặt ở góc đường, chất đầy túi rác đủ loại màu sắc, trong không khí lạnh lẽo tràn ngập mùi thối của rau lá hỏng trộn lẫn.

Cao Hải kéo Hàn Anh Tú đến trước một cửa tiệm đã đóng chặt cửa cuốn, đẩy mạnh dì ta vào tường: "Trốn tránh tôi hả? Cô định trốn cả đời sao? Tú Tú, một ngày làm vợ chồng, trăm ngày nghĩa tình, cô tính thử xem chúng ta là mối duyên mấy kiếp rồi!"

"Anh buông tôi ra!" Hàn Anh Tú trừng mắt nhìn hắn, "Tôi với anh đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa rồi! Anh còn dây dưa với tôi làm gì? Tôi có cuộc sống của riêng tôi!"

Một đôi vợ chồng đi ngang bị cảnh tượng này thu hút, người đàn ông định bước tới: "Anh đang làm gì đấy? Buông cô ấy ra! Không thì tôi gọi cảnh sát..."

"Gọi cái con mẹ nhà anh!" Cao Hải phì một bãi nước bọt xuống đất, cười khẩy: "Tôi dạy vợ tôi, liên quan gì đến mấy người?"

"Tôi không phải vợ hắn! Chúng tôi đã ly hôn từ lâu rồi!" Hàn Anh Tú gào lên trong tuyệt vọng.

"Ly hôn thì sao, cho dù ly hôn cũng không thay đổi được việc cô từng là vợ tôi! Đây là chuyện trong nhà tôi, tôi quản người phụ nữ của mình, hai người cút đi cho tôi!"

Đôi vợ chồng kia nhanh chóng rút lui, chẳng ai muốn dây vào chuyện nhà người khác.

Một tay Cao Hải luồn ra phía sau túm lấy tóc dì ta, "Cô nhẫn tâm thật đấy, cứ thế nhìn tôi khổ sở, cô vui lắm đúng không? Tôi thấy cái thằng họ Tân cũng đâu có coi trọng cô, để cô nằm nhà mẹ đẻ bao nhiêu ngày không ngó ngàng, ăn không ít của nó mấy năm rồi còn gì... Hay là quay lại với tôi đi? Đợi tôi trả hết nợ, chúng ta vẫn là một nhà. Dù sao giữa hai ta vẫn còn có Thư Tĩnh..."

Nhắc đến tiền, Hàn Anh Tú lập tức nhớ lại quãng thời gian xưa, mắt ngập tràn đau thương: "Tôi không có đồng nào, anh đừng có mơ. Năm xưa là tôi mù mắt, ngoài cái mặt nhìn tạm được ra thì anh chẳng có bản lĩnh gì cả, còn phải để nhà tôi trợ cấp. Tôi bế Tĩnh Tĩnh mà không có sữa, con đói khóc rát cả họng, anh là cái đồ ăn bám đàn bà vô tích sự, buông tay tôi ra ngay..."

"Mẹ nó cô dám nói nữa thử xem!" Sắc mặt Cao Hải đột ngột trầm xuống, kéo mạnh tóc dì ta đập vào tường, sau đó bóp cổ dì ta, cười lạnh: "Con mẹ già nhà cô coi thường tôi, suốt ngày nhìn tôi bằng nửa con mắt, mỗi lần tôi đến nhà cô đều phải nhìn sắc mặt từng người, đây là kiểu sống của một thằng đàn ông sao? Là tôi còn tử tế với cô đấy, mà cô lại dám nói tôi như thế..."

Trời chiều, đường vắng, gió lạnh thổi lẫn theo tuyết rơi, che mờ cả âm thanh từ đằng xa, chỉ còn lác đác nghe thấy những tiếng chửi bới độc địa của gã đàn ông. Tân Ngư thò đầu ra sau bức tường, sững sờ nhìn về phía xa.

"Cậu nghe thấy họ đang nói gì không?"

Lục Gia Lương rút tay khỏi túi áo, áp vào má cô đã đỏ ửng vì lạnh: "Không rõ lắm."

Ngay sau đó, Tân Ngư tận mắt thấy gã đàn ông kia đập đầu Hàn Anh Tú vào tường. Cô sống từng ấy năm, chưa từng chứng kiến cảnh bạo lực thế này bao giờ, chỉ thấy qua clip trên mạng. Cô chết lặng tại chỗ, cảm giác như máu trong người đều đông lại.

"Ông ta sao lại đánh Hàn Anh Tú vậy?"

Lục Gia Lương cầm lấy bàn tay đang áp vào tường của cô, nắm chặt, áp vào lòng bàn tay ấm áp của mình. Tay còn lại lấy điện thoại ra: "Báo cảnh sát đi! Nhìn là biết loại này không ra gì. Đã từng có mâu thuẫn với Hàn Anh Tú, rất có khả năng sau này sẽ tiếp tục đến làm phiền gia đình cậu..."

"...Nếu còn đánh nữa, chắc xảy ra chuyện lớn mất." Tân Ngư siết chặt nắm tay, lửa giận bốc lên khắp người, phẫn nộ vì những gì đang diễn ra ngay trước mắt.

Anh còn chưa kịp bấm số, đã thấy Tân Ngư vớ đại một tấm ván gỗ đặt ở góc tường, bóng lưng trong bộ đồng phục xanh đậm như một cánh én xuyên thẳng màn tuyết trắng, lao về phía trước không hề do dự.

Tiếng mắng chửi của Hàn Anh Tú át hết tiếng bước chân. Dưới thế áp chế sức lực, gã đàn ông kia cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Hắn cúi người nhìn người phụ nữ nằm cuộn tròn trong lớp tuyết lạnh lẽo: "Còn sức chửi tôi à? Khôn hồn thì đưa tiền ra, chuyện này coi như xong, ngoan ngoãn một chút thì..."

Sau lưng đột nhiên có lực đẩy. Tân Ngư giơ tấm ván gỗ nện mạnh vào hông hắn. Gã không phòng bị, loạng choạng mấy bước, suýt nữa lao đầu vào thùng rác bên cạnh.

Hoàn hồn lại, hắn lập tức gầm lên chửi rủa.

Lục Gia Lương cũng kịp chạy tới, kéo Tân Ngư ra phía sau lưng mình.

Tuy chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, nhưng anh vốn đã cao lớn, khung xương phát triển cân đối, gần đây lại duy trì chạy bộ thường xuyên nên thân thể đầy sức sống, khí thế bộc phát như con báo con đang trưởng thành.

Anh siết chặt nắm đấm, thể hiện rõ lập trường.

Cao Hải thấy vậy liền thu lại vẻ mặt hung hăng: "Trẻ con đừng lo chuyện người lớn. Nó là vợ tao!"

"Chuyện này tôi nhất định phải xen vào."

Lục Gia Lương đứng chắn trước mặt, không nhúc nhích.

Tân Ngư đỡ lấy Hàn Anh Tú, cố tình tránh ánh mắt phức tạp của dì ta. Cho dù trước đây có bao nhiêu khúc mắc, nhưng khi tận mắt nhìn thấy người phụ nữ này bị đánh đến tím tái, lòng cô vẫn dấy lên lòng thương hại.

Cô ló đầu ra từ sau lưng Lục Gia Lương, hai gò má đỏ ửng nhưng ánh mắt sắc bén rực lửa: "Bà ấy là vợ ai tôi còn không biết chắc? Cho dù hai người có từng là vợ chồng, nhưng đánh người như vậy là cố ý giết người đấy, chuẩn bị ngồi tù đi!"

Cô cố tình dọa hắn.

Cao Hải nhìn sức vóc vượt trội của Lục Gia Lương thì lập tức cân nhắc rồi quay đầu bỏ chạy. Trước khi đi còn chỉ vào Tân Ngư và Hàn Anh Tú, coi như cảnh cáo.

Hai người đưa Hàn Anh Tú về nhà mẹ đẻ. Cao Thư Tĩnh vừa đi học về, thấy mẹ bị đánh bầm dập mặt mũi thì nhào tới ôm eo mẹ khóc nức nở.

Lục Gia Lương đã gọi báo cảnh sát, chỉ là hiện tại không biết Cao Hải trốn ở đâu. Nhưng người nhà họ Hàn tận mắt thấy Hàn Anh Tú bị đánh thế này, đương nhiên không thể để yên.

Tân Ngư cũng gọi báo cho Tân Bằng. Vừa hay ông đang tan làm, nghe tin xong liền lao tới bệnh viện.

Lúc đó, Lục Gia Lương đang ở căng tin bệnh viện mua cơm, phát hiện món ăn ở đây cũng không tệ, đúng lúc tránh được Tân Bằng.

Trước khi vào phòng bệnh, Tân Bằng nói với Tân Ngư: "Chồng cũ của dì Hàn không phải người đàng hoàng. Trước đây vay nặng lãi để làm ăn, cuối cùng không thành, nợ nần chồng chất, sau đó lại nghiện rượu, thường xuyên bạo hành gia đình. Dì con không chịu nổi nên mới ly hôn. Nghe đâu Cao Hải từng đi tù, ai ngờ giờ lại mò về..."

"Dạo này ba sẽ ở viện chăm dì ấy, con đừng về nhà nữa nhé. Nếu con chịu đến bệnh viện..." Chưa nói hết câu đã thấy Tân Ngư lắc đầu, Tân Bằng liền đưa tay xoa đầu cô: "Vậy thì đến nhà bạn ở, tuyệt đối đừng về một mình. Ba sợ hắn sẽ quay lại trả thù. Đi học hay tan học cũng không được đi một mình, nhớ nhắn tin báo ba biết kịp thời."

Bảo cô đến nhà họ Hàn thì đương nhiên không thể, nhưng Tân Bằng biết Tân Ngư có một người bạn thân là Mục Tĩnh.

Dặn dò xong, Tân Bằng vẫn không khỏi lo sợ: "Sau này gặp chuyện thì phải báo công an, con hành động mà chẳng nghĩ đến hậu quả!"

Những lời này trước đó Lục Gia Lương đã nói cô cả đống rồi. Tân Ngư cười tươi lấy lòng: "Bạn con đi cùng con mà, với lại nếu con thấy tình hình không ổn thì chắc chắn sẽ bỏ chạy liền. Mà đằng trước là chợ, nếu con đánh không lại, con hét vài tiếng kiểu gì cũng có người ra giúp mà."

"Đừng nghĩ mọi chuyện dễ thế, nhỡ không ai đến thì sao? Về sau không được liều lĩnh như vậy nữa... Bạn học đi cùng con là con trai đúng không? Tên gì? Hai đứa là quan hệ gì?"

Tân Ngư mắt láo liên khắp nơi, lảng sang chuyện khác: "Ba à, ba đừng hỏi nữa. Vào viện xem dì ấy đi. Ba không có mặt ở hiện trường nên không biết, tên đó ra tay tàn nhẫn lắm. Nếu con không ngăn lại, lỡ mà xảy ra chuyện gì không thể vãn hồi thì sao?"

Tân Bằng đương nhiên lo cho Hàn Anh Tú, nhưng càng lo cho đứa con gái ngốc của mình.

Xử lý xong với ba, Tân Ngư nhắn tin cho Lục Gia Lương bảo đừng tới nữa, cô sẽ đến căng tin tìm anh.

Vừa đến thang máy thì gặp người nhà họ Hàn đang vội vàng chạy đến, Hàn Anh Mai giữ cô lại, không ngớt lời cảm ơn, rồi thay mặt Hàn Anh Tú xin lỗi, bảo dì ta già đầu rồi mà còn chẳng hiểu chuyện bằng trẻ con, kêu Tân Ngư đừng để bụng mấy lời hôm trước, coi như dì ta "nói xàm gió".

Cằn nhằn lải nhải một hồi, trước khi đi còn dúi vào túi cô mấy trăm tệ.

"Cháu là đứa trẻ tốt, là em gái cô bụng dạ hẹp hòi. May mà cháu gặp đúng lúc, chứ với cái tính điên của Cao Hải thì không biết con bé bị đánh thành dạng gì rồi... Mấy đồng này không đáng là bao, cháu cầm mua chút đồ ăn vặt đi."

Tân Ngư vờ vịn từ chối một chút, rồi cũng đút vào túi.

Căng tin bệnh viện nằm ở tầng một, Tân Ngư vừa xuống thang máy, còn chưa bước đến nơi đã bị Lục Gia Lương từ phía đối diện lao tới ôm chặt lấy cô.

Trước đó xung quanh toàn người, Lục Gia Lương không tiện làm gì. Nhưng giờ thì khác rồi, không có người quen nào ở đây.

Anh ôm cô thật chặt, như muốn bóp nát cả không khí quanh cô, tay đặt sau đầu cô ấn vào ngực mình, môi nhẹ nhàng chạm lên tóc cô. Nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra, anh vẫn còn run rẩy.

"...Cậu làm tớ sợ chết đi được."

Làn hơi nóng từ hơi thở của Lục Gia Lương bao trùm lấy không khí xung quanh Tân Ngư, "Sau này nếu muốn làm gì thì nói trước với tớ một tiếng được không? Dù phải ra tay thì cũng để tớ làm. Nhỡ đâu tên đó có vũ khí thì sao? Cậu muốn dọa tớ chết à... May mà cậu không sao."

Tân Ngư nhúc nhích cánh tay: "Thả tớ ra đi, xung quanh toàn người đó."

Lỡ như người nhà họ Hàn xuống căng tin mua cơm rồi nhìn thấy thì biết giải thích thế nào?

Lục Gia Lương cúi đầu vùi mặt vào hõm vai cô, giọng trầm thấp: "Cho tớ ôm thêm một chút nữa."

Lúc này, Tân Ngư lại biểu hiện vô cùng bình tĩnh. Dù vòng tay của anh tràn đầy ấm áp khiến cô chẳng muốn rời đi, nhưng nghĩ đến việc Tân Bằng đang ở khu phòng bệnh tầng trên, có thể gặp bất kỳ lúc nào, là cô lập tức cảm thấy nguy cơ rình rập.

Lặng lẽ đếm vài giây, rồi nhẹ nhàng đẩy ngực anh ra.

"Được rồi, tớ không muốn ở trong viện nữa, đi thôi."

Lục Gia Lương có chút không cam lòng nhưng vẫn buông tay.

"Tối nay đừng về nhà, tớ sợ tên đó trả thù. Cậu về với tớ đi, ở phòng tớ, bên trong có khóa, rất an toàn. Nếu cậu không yên tâm..."

"Tớ đến nhà Mục Tĩnh. Ba tớ đã gọi cho chú Mục rồi."

"Vậy cũng được..." Anh mím môi, rồi bắt đầu lải nhải: "Ra ngoài nhớ cẩn thận, đừng đi một mình. Trước khi cảnh sát bắt được hắn, tớ vẫn cảm thấy không an toàn. Mà bắt được rồi thì với mức độ thương tích cũng chưa chắc ngồi tù được. Tớ vẫn nên bám theo cậu thì hơn. Muốn đi đâu nhớ nói với tớ, tớ đi cùng..."

"Rồi rồi, biết rồi mà!" Tân Ngư đuổi khéo, "Khu nhà Mục Tĩnh ở an ninh nghiêm lắm, tớ sẽ ở đó vài hôm. Cậu yên tâm đi."

Lục Gia Lương có chút thất vọng, nhưng cũng biết mình không có tư cách yêu cầu cô về nhà mình, chỉ lặng lẽ đẩy cửa lớn bệnh viện. Gió lạnh ùa vào, anh đứng chắn phía trước cô, trước khi rời khỏi quay đầu lại, khẽ thở dài một hơi.

"Ước gì được lớn nhanh hơn một chút."

Tân Ngư co rụt cổ lại, bị gió lạnh thổi tới mức không mở nổi mắt, vô thức hỏi: "Tại sao?"

Lục Gia Lương khẽ cười.

"Để được sống cùng Cá Nhỏ."

Ngừng một chút, ánh mắt đầy mong chờ, anh nói: "Để có thể đường đường chính chính sống chung với cậu."

Bình Luận (0)
Comment