Không biết là ai đã mở cửa sổ hành lang, gió lạnh không chút nể tình lùa thẳng vào, khiến người ta tê buốt cả tứ chi, đến cả hơi thở cũng mang theo cái lạnh buốt đến cay xè.
Sau khi rời khỏi văn phòng, Lục Gia Lương đi cùng Tân Ngư đến tận cửa lớp 4.
Còn vài phút nữa là bắt đầu tiết tự học buổi tối, vậy mà Lục Gia Lương lại không có ý định rời đi, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt như thể cô là gã sở khanh phụ bạc tình cảm khiến Tân Ngư bỗng thấy chột dạ, cô đâu có làm chuyện gì có lỗi với anh đâu nhỉ?
Nghĩ hoài không ra, đang định hỏi anh vì sao trông không vui, thì chuông vào lớp vang lên. Lục Gia Lương chớp mắt một cái, nặn ra một nụ cười có phần gượng gạo: "Cậu vào lớp đi, tớ cũng phải về lớp rồi. Tan học tớ qua tìm cậu, mình đi siêu thị mua chút đồ ăn vặt nhé?"
Tân Ngư gật đầu, xoay người bước vào lớp, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt phức tạp phía sau của Lục Gia Lương.
Trong giờ tự học tối đó, cô cứ mải suy nghĩ vẩn vơ, không hiểu sao đột nhiên Lục Gia Lương lại buồn bã như thế.
Chẳng lẽ là vì những lời cô đã nói trong văn phòng của cô Lâm Quế Anh? Mấy câu phủ nhận quan hệ của hai người đó?
Tân Ngư vô thức trượt đầu bút, để lại những vệt mực loang ngoằn ngoèo trên giấy.
May mà lúc đi siêu thị theo lời hẹn thì Lục Gia Lương trông có vẻ bình thường. Cô lén quan sát biểu cảm của anh khi hai người sóng vai bước đi, kết quả bị Lục Gia Lương phát hiện. Anh khẽ mím môi cười một cái, rồi nhân lúc bóng cây che khuất, lén lút nắm lấy tay cô, tuy chỉ trong chớp mắt đã buông ra.
Tối đó về đến nhà, vừa hay Tân Ngư đụng mặt Hàn Anh Tú, nụ cười còn chưa kịp tắt đã cứng lại. Ngược lại, Hàn Anh Tú có phần ngượng ngùng cúi đầu đi vào bếp, rồi bưng ra một bát cháo kê.
"Học hành vất vả rồi nhỉ, uống chút cháo cho ấm bụng đi. Trong nồi còn có bánh táo đỏ và trứng hấp đấy, có muốn ăn luôn không?"
"Cảm ơn ạ, giờ cháu chưa muốn ăn."
Tân Ngư vừa quay người định về phòng thì bị Hàn Anh Tú gọi lại: "Mấy đứa tan học muộn thế, ngoài đường cũng không an toàn đâu. Hơn nữa Cao Hải vẫn còn loanh quanh ở Đồng thị. Dì và ba cháu bàn rồi, sau này đi học về cháu hãy đi cùng với Tĩnh Tĩnh nhé, dì của nó thuê hẳn tài xế đưa đón hàng ngày..."
Lục Gia Lương vẫn luôn đưa đón cô, như thế đã rất an toàn rồi.
Tân Ngư định từ chối thì Tân Bằng đã lên tiếng.
"Cá Nhỏ, cứ nghe lời dì đi con. Mỗi ngày con đi học ba lo lắm, chỉ sợ người đó lén theo dõi con. Đi chung với Thư Tĩnh là tốt nhất, Lâm Chí Dương cũng đi cùng mà, phải không?"
Hàn Anh Tú gật đầu xác nhận.
Lâm Chí Dương là con trai của Hàn Anh Mai, hiện đang học lớp 10 ở trường Thực Nghiệm.
Tân Ngư còn định cố tranh thủ, nhưng Tân Bằng chẳng cho cô cơ hội nói thêm gì. Nhân lúc Hàn Anh Tú vào bếp, ông trừng mắt lườm cô: "Con còn bảo mình có chừng mực? Chuyện này cứ nghe lời ba. Cho dù thằng đó có giỏi đến đâu, thì cũng phải đợi đến khi con tốt nghiệp rồi hãy nghĩ tiếp, bây giờ con vẫn là học sinh!"
Về đến phòng, Tân Ngư liền nhắn tin cho Lục Gia Lương.
Đầu tiên là gửi một sticker khuôn mặt khóc lóc.
Lục Gia Lương giật mình, lập tức gọi điện thoại qua.
Nhưng vì Tân Bằng đang ở nhà, Tân Ngư lo ông sẽ nghe thấy rồi đứng ngay ngoài cửa lén lắng nghe, cô cảm thấy ba mình hoàn toàn có thể làm chuyện đó!
Thế là cô tắt máy, nhắn tin lại.
Cá Nhỏ: Ngày mai đừng đến nhà tớ nữa, mấy hôm nay tớ phải đi học cùng Cao Thư Tĩnh rồi [thở dài].
Lục Gia Lương nhìn chằm chằm vào khung chat, đọc đi đọc lại mấy lần, rõ ràng là chữ nào cũng hiểu, mà vẫn thấy như đọc không vô.
Anh đẩy đống bài tập qua một bên, đặt điện thoại trước mặt, cẩn thận suy nghĩ rồi mới nhắn lại.
Lục Gia Lương: Là vì lo cho sự an toàn của cậu sao?
Cá Nhỏ: Ừm.
Lục Gia Lương vẫn muốn cố thêm chút nữa:
Lục Gia Lương: Nếu là vì thế, thì tớ cũng có thể gọi xe cùng cậu đến trường mà, hoặc mình đi xe buýt.
Tân Ngư chống cằm thở dài, thật ra vấn đề chẳng liên quan gì đến an toàn, Tân Bằng chỉ đơn giản là không muốn cô thân thiết với con trai, tiện thể nhân chuyện này mà tìm cớ chia rẽ hai người!
Nhưng cô không nói thẳng điều đó ra cho anh biết.
Cá Nhỏ: Thôi vậy đi.
Ngón tay Lục Gia Lương cứng đờ, ánh mắt dán chặt vào mấy chữ vừa gửi qua, môi mím chặt, nhợt nhạt đến mức không còn sắc máu.
Tân Ngư lập tức chuyển sang đề tài khác, Lục Gia Lương cố tỏ ra bình thường mà đáp lại, nhưng đêm đến nằm trên giường mãi vẫn không ngủ được, đầu óc cứ lặp đi lặp lại hình ảnh trong văn phòng của cô Lâm Quế Anh
Cảnh tượng cô không hề do dự, thẳng thắn phủ nhận mối quan hệ giữa hai người.
Anh biết, phản ứng đó là hợp lý nhất, đừng khiến giáo viên khó xử, đừng cãi lời người lớn. Nhưng anh vẫn không chịu nổi, cái kiểu cô thản nhiên như không ấy, khiến lòng anh rối bời.
Anh cứ nghĩ nếu một ngày nào đó họ gặp phải trở ngại, liệu cô có thẳng thừng quay lưng rời đi mà chẳng thèm níu giữ?
Đêm khuya yên tĩnh, lớp kính cửa sổ đọng sương trắng mỏng, gió lùa qua, rít lên từng hồi.
Lục Gia Lương trở mình, cầm điện thoại lên bật sáng màn hình, ánh sáng hắt lên gương mặt anh, lộ ra vẻ mệt mỏi và u tối rõ rệt.
Anh lục lại những ký ức gần đây trong đầu, cảm giác hân hoan khi phát hiện cuốn nhật ký với lời tỏ tình của Tân Ngư dần dần bị lo lắng và bất an nuốt chửng.
Tuy rằng khi đối mặt với anh, Tân Ngư luôn thể hiện sự tin tưởng và lệ thuộc khác biệt với người khác, nhưng Lục Gia Lương không thể kiểm soát được những suy nghĩ trong đầu mình. Anh mơ hồ cảm nhận được, Tân Ngư dường như hơi bài xích việc xác lập mối quan hệ rõ ràng giữa hai người. Nhưng đồng thời, cô lại không hề từ chối những hành động thân mật của anh, thậm chí còn có chút mặc kệ.
Tại sao lại như vậy?
Đây không phải lần đầu tiên Tân Ngư phủ nhận quan hệ của họ trước mặt người khác, chuyện trong văn phòng chỉ là giọt nước tràn ly. Trước đó, dù là trước mặt bạn cùng lớp thân thiết hay khi đi chơi ở trung tâm thương mại, khu vui chơi, Tân Ngư đều sẽ cố giữ khoảng cách với anh. Chỉ khi anh chủ động và để lộ chút ánh mắt cầu khẩn, cô mới miễn cưỡng đồng ý để anh thân mật một chút...
Là chưa đủ thích sao?
Lục Gia Lương mở album ảnh, nhìn chằm chằm vào tấm hình chụp chung của hai người trên màn hình, còn có cả mấy bức anh lén chụp Tân Ngư lúc cô không chú ý.
Cô gái ôm ly trà sữa ngồi đối diện anh, nheo mắt lại hưởng thụ ánh nắng ấm áp rọi qua cửa sổ.
Trong mắt anh đầy ắp hình bóng của cô, còn trong mắt cô... dường như không hề có anh.
Không hiểu sao, hốc mắt Lục Gia Lương cay cay, hàng mi dài rậm khẽ run, như đang cố che giấu nỗi ấm ức và khó chịu đang dâng lên trong đáy mắt.
Chỉ cần nghĩ đến việc Tân Ngư không đủ thích mình, toàn thân anh liền cứng đờ, thậm chí cảm giác không thở nổi, tim như bị ai đó xé một đường dài...
Gió lạnh rít qua, thổi đến nỗi cửa sổ của căn nhà cũ va đập rầm rầm, như thể cả khung cửa cũng sắp bị thổi bay, rồi luồn thẳng vào phòng, cuốn sạch hơi ấm, chỉ còn lại cái lạnh tê tái tận xương.
Mấy người bạn nối khố ở Hải thị khi trò chuyện với anh thường vô tình kể về chuyện bạn gái mình, giống như cách Lục Gia Lương hay vô thức nói đến chuyện giữa anh và Tân Ngư, cô dễ thương thế nào, anh muốn dẫn cô đi đâu chơi, trải nghiệm những gì...
Còn bạn gái của đám bạn thì dính như sam, suốt ngày nhắn tin, thi trượt thì đến khóc lóc kể khổ, rồi trốn học một tiết để bạn trai an ủi, nghỉ lễ thì dính nhau như keo, cùng ăn cơm, cùng đi dạo, hai đứa như hình với bóng.
Tân Ngư thì lạnh nhạt lắm.
Lục Gia Lương đưa tay chọc chọc lên màn hình, chạm vào đôi mắt đen láy của Tân Ngư, cô chẳng hề dính lấy mình. Thật sự là thích anh sao? Hay là không còn thích nữa? Có phải cảm thấy ở bên anh rất nhàm chán, khác với những gì cô từng tưởng tượng, nên mới cố ý xa cách?
Nếu không thì anh thật sự không hiểu nổi, tại sao cô lại bài xích chuyện xác lập quan hệ rõ ràng như thế. Nói nào là ảnh hưởng việc học, nào là đợi sau khi tốt nghiệp... toàn là mấy lý do ngụy biện!
Nếu đủ thích thì phải là kiểu muốn sớm giữ người ta bên cạnh ấy chứ, ai lại như cô đâu?
Đôi mắt đẹp của Lục Gia Lương dần ngập tràn oán khí, bóng dáng anh phủ trong màn đêm trở nên đơn độc đến lạ. Anh vuốt điện thoại vô định, sau đó bắt đầu tìm kiếm thông tin về cung hoàng đạo, kết quả ra tỉ lệ hợp giữa hai người không cao, nhưng cũng không tệ lắm, anh vẫn thấy không hài lòng.
Rõ ràng là hai người hợp nhau nhất mà.
Anh chẳng buồn ngủ chút nào, rồi nhìn thấy một bài post mắng chửi các cung thuộc nhóm khí. Nhấn vào xem, hóa ra là một người bị người yêu cung khí làm tổn thương. Nội dung đại khái là than thở đối phương lăng nhăng, lúc đầu thì nhiệt tình, nhưng sau khi thân quen thì lạnh nhạt, nhắn tin thì mãi không thấy trả lời, yêu đến chóng mặt nhưng khi rút lui thì cũng dứt khoát lạnh lùng.
Bài post đó nhận được vô số phản hồi, mọi người thi nhau kể khổ về bạn trai bạn gái từng gặp, dĩ nhiên cũng có mấy bạn thuộc cung khí bị tag tên "kêu oan" hoặc phụ họa theo.
Tóm lại là một trận chiến nảy lửa dưới phần bình luận.
Lục Gia Lương xem xong thì mặt không biểu cảm thoát ra, mở khung chat với Tân Ngư.
Đã một giờ sáng rồi.
Giờ này chắc cô đã ngủ, nhưng ý nghĩ "Tân Ngư căn bản không thích mình" cứ như lửa đốt lòng, khiến anh cắn môi do dự hồi lâu, cuối cùng thử gửi qua một sticker.
Lục Gia Lương: [Mèo ló đầu.jpg]
Khi mới bắt đầu nhắn tin với anh, Tân Ngư thường gửi mấy sticker đáng yêu như vậy. Sau này dần chuyển sang phong cách "tấu hài", Lục Gia Lương âm thầm lưu lại, nhưng vẫn cảm thấy mấy sticker kiểu đó không hợp với tâm trạng của mình lắm, thế là đi hỏi bạn thân xin ít ảnh dễ thương về.
Tân Ngư lúc này đang ngủ say, âm báo đặc biệt đột ngột vang lên, cô chùm kín đầu trong chăn, mơ màng một lúc rồi đột nhiên nhớ ra: âm báo này chỉ có duy nhất một người dùng, đó là Lục Gia Lương.
Muộn thế này, anh nhắn gì vậy?
Tân Ngư không muốn mở điện thoại cho lắm, mí mắt đang vật lộn với cơn buồn ngủ. Nhưng cuối cùng cô vẫn với lấy máy, vuốt mở xem thì thấy sticker con mèo dễ thương mà Lục Gia Lương vừa gửi. Nhưng lúc này cô chẳng cảm thấy con mèo ấy dễ thương gì cả...
Nếu không có chuyện gì, vậy cô giả vờ như không thấy nhé?
Cô lại nhắm mắt, nhưng mãi vẫn không ngủ được. Hình ảnh Lục Gia Lương lúc rời văn phòng, vẻ buồn bã không giấu nổi ấy lại hiện lên trong đầu. Tuy cô không thấy mình xử lý có gì sai, nhưng phản ứng của anh khiến cô bắt đầu áy náy. Lẽ nào mình sai rồi?
Lẽ ra không nên phủ nhận quan hệ giữa hai người? Nên thừa nhận, rồi bị cô Lâm mắng một trận, cuối cùng để hai bên phụ huynh đến trường đối chất?
Cảnh tượng do tự cô tưởng tượng ra khiến cô bật cười. Cô cố gắng mở mắt, đổi tư thế nằm thoải mái hơn, lưu lại sticker của Lục Gia Lương rồi gửi lại cho anh.
Cá Nhỏ: [Mèo ló đầu.jpg]
Cách tin nhắn trước mười mấy phút.
Lục Gia Lương lập tức trả lời.
Lục Gia Lương: Cậu vẫn chưa ngủ à?
Cá Nhỏ: Bị cậu làm tỉnh đấy!
Cá Nhỏ: [Chó nhe răng.jpg]
Lục Gia Lương nhìn chằm chằm tin nhắn đó rất lâu, vẻ mặt u ám ban nãy bỗng chốc như bầu trời vừa tạnh mưa, nở rộ nụ cười dịu dàng.
Lục Gia Lương: Cá Nhỏ, xin lỗi cậu. Tớ không ngủ được, muốn nói chuyện với cậu, lại sợ làm phiền. Nếu âm báo làm cậu tỉnh giấc thì đổi sang âm khác đi nhé [xấu hổ].
Tiếng báo tin bình thường thì làm sao đánh thức nổi người đang ngủ say? Chắc chắn là âm đặc biệt rồi.
Lục Gia Lương cầm điện thoại trong tay, đôi mắt sáng rực trong bóng tối, ánh mắt in bóng sticker Tân Ngư gửi qua, môi khẽ mỉm cười như đứa trẻ nhận được món đồ chơi yêu thích, niềm vui lộ rõ trên mặt.
Tân Ngư không nhắn tiếp, gửi thẳng một đoạn tin nhắn thoại.
Lục Gia Lương mở lên, nghe thấy cô nói bằng giọng buồn ngủ đặc sệt: "Sao lại không ngủ được... hửm, uống cà phê trước khi ngủ à? Hay là học muộn quá đó... Tớ buồn ngủ lắm rồi, sao cậu còn chưa ngủ, mắt tớ sắp díp cả lại rồi..."
Lục Gia Lương gọi điện thoại qua.
Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, hơi thở khe khẽ truyền đến tai anh như thể có thể xuyên qua màn hình, vành tai anh dường như cũng cảm nhận được hơi ấm mà Tân Ngư thở ra trong chăn, ấm áp tê tê, khiến tai anh ửng đỏ.
"Cá Nhỏ, cậu đừng để ý tới tớ, cậu cứ ngủ đi, tớ chỉ muốn nghe giọng cậu một chút thôi..." Có lẽ là vì đang đêm khuya, nên Lục Gia Lương không chút do dự bày tỏ lòng mình: "Tớ nhớ cậu, Cá Nhỏ. Để tớ ru cậu ngủ nhé?"
"Hứ..." Giọng bên kia mềm mềm như muốn tan ra, "Tớ buồn ngủ muốn chết đây, không cần ai ru cũng ngủ được, người cần ru là cậu thì có... Lục Gia Lương... Cậu muốn nói chuyện hả, hay muốn tớ hát ru cậu ngủ, vậy thì không nha..."
"Vậy để tớ hát cho cậu nghe có được không?"
Hai người cứ thế nói chuyện đứt quãng hồi lâu, Lục Gia Lương lại nằm xuống, trong lòng rất muốn được gọi video, nhưng lý trí còn sót lại ngăn cản suy nghĩ có phần táo bạo đó.
Anh đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Bên tai là giọng nói ngái ngủ khàn khàn của Tân Ngư, hoàn toàn trái ngược với sự tỉnh táo ngày càng rõ của Lục Gia Lương. Giọng anh trầm thấp êm tai, đặc biệt khi cố tình hạ giọng xuống lại càng thêm dịu dàng, khiến vành tai Tân Ngư tê tê, cả người có cảm giác như dòng điện nhẹ chạy dọc sống lưng. Hơn nữa, anh còn thỉnh thoảng xen vào vài câu giọng nũng nịu, khiến cô như đang bồng bềnh trên mây.
Anh không chỉ đẹp trai mà còn có giọng nói hay nữa.
Tân Ngư vừa cười vừa chìm dần trong cơn buồn ngủ ngày càng đậm, bắt đầu trả lời một cách mơ màng, hoàn toàn không nhận thức được mình đang nói gì, thỉnh thoảng còn đáp bừa.
Phía bên kia, Lục Gia Lương lại chẳng quan tâm cô nói gì, chỉ đắm chìm trong giọng nói mềm mềm kia, tưởng tượng dáng vẻ của cô lúc này.
Chớp lấy lúc cô sắp ngủ, Lục Gia Lương khẽ hỏi: "Cá Nhỏ, cậu có thích tớ không?"
"...Ừm ừm, còn chưa làm hết bài tập nữa..."
Lục Gia Lương kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.
Lần này, như thể tín hiệu mãi mới truyền tới não cô.
"Thích mà, thích nhất luôn đó..."
Khóe môi Lục Gia Lương bất giác cong cao, sau đó nghe Tân Ngư tiếp tục lầm bầm: "Haha... mắt đẹp quá, môi đỏ đỏ mềm mềm... nhìn là muốn hôn rồi... có ngon không nhỉ, muốn nếm thử..."
Cái... cái này là nói anh sao?
Lục Gia Lương mím môi, hai má lập tức đỏ bừng, đáy mắt như muốn trào ra cả thúng thẹn thùng.
Mọi cảm xúc tiêu cực ám ảnh anh cả buổi tối bị lời cô nói đánh tan sạch sẽ. Giờ đây đầu óc anh chỉ toàn là mấy lời Tân Ngư vừa nói, vừa đỏ mặt dán chặt mắt vào màn hình, hận không thể chui ngay đến bên cạnh cô cho cô muốn làm gì thì làm, vừa vì câu nói táo bạo ấy mà toàn thân nóng hừng hực.
Anh cũng muốn hôn cô lắm.
Đã kìm nén rất lâu rồi, mỗi lần ôm đều muốn làm gì đó, nhưng lại luôn bị ánh mắt tin tưởng và lệ thuộc của Tân Ngư khiến anh chùn bước, nuốt hết mọi ý nghĩ lãng mạn.
Anh là người đứng đắn mà, tuổi nào thì làm việc nấy.
Hiện giờ việc chính là học hành.
Ừm... học hành.
Khóe môi Lục Gia Lương cong lên cao, cười đến rạng rỡ.