Cá Nhỏ - Minh Nguyệt Mãn Chi

Chương 58

Lục Gia Lương mang theo đầy mong chờ cho ngày hôm sau, mua bữa sáng rồi đến dưới lầu nhà Tân Ngư. Nhưng vừa đến nơi đã bị một chiếc xe con màu đen vượt qua, anh chống một chân xuống đất, đứng yên tại chỗ, chỉ thấy Tân Ngư và Cao Thư Tĩnh mang cặp sách đi xuống, lúc này anh mới sực nhớ ra lời cô nói tối hôm qua.

Anh nhíu mày đầy phiền muộn, vậy mà lại quên mất.

Kỳ thi cuối kỳ cận kề khiến không khí trong trường trở nên căng thẳng ngột ngạt. Không chỉ học sinh cắm đầu vào sách vở, mà thầy cô giáo cũng bắt đầu bất chợt đi tuần khắp nơi.

Lâm Quế Anh đến từ sớm, đứng trên bục giảng. Thấy Lục Gia Lương bước vào lớp, ánh mắt cô đặc biệt dừng lại trên người ananh. Lục Gia Lương đành tạm gác ý định tìm Tân Ngư.

Khó khăn lắm mới đợi được đến giờ ra chơi, anh lại bị thầy dạy Toán gọi lên văn phòng.

Xử lý xong chuyện học và việc trong lớp thì đã đến giờ tan học tiết cuối. Bữa trưa mọi người đều ăn với bạn cùng lớp, có khi Lục Gia Lương và Tân Ngư sẽ về nhà anh nghỉ trưa, nếu Tân Ngư ở lại tự học thì anh cũng sẽ không về.

Nhưng hôm nay, Tân Ngư bị Cao Thư Tĩnh gọi sang lớp 2 để xem ghi chép môn Địa lý.

Nếu không nhờ Tân Ngư kịp thời xuất hiện, không biết Hàn Anh Tú sẽ bị đánh thành ra thế nào. Cao Thư Tĩnh rất biết ơn Tân Ngư, nhưng để cô ta chủ động làm hòa thì không thể, chỉ kiêu ngạo nói trên xe rằng: "Ghi chép môn Địa của tôi từng được thầy khen đấy."

Tân Ngư chẳng buồn đáp lời.

Im lặng một lát, Cao Thư Tĩnh lại hỏi: "Cậu có muốn xem không?"

Tân Ngư tất nhiên không từ chối. Cô thật sự cần ghi chép môn Địa, tuy gần đây thành tích của Cao Thư Tĩnh có sa sút, nhưng nền tảng của cô ta vẫn rất vững, xem lại ghi chép của cô ta chắc chắn có ích.

Vì thế, giờ nghỉ trưa được dành trọn tại chỗ ngồi của Cao Thư Tĩnh, cô ta giảng lại mấy điểm khó hiểu cho Tân Ngư. Tân Ngư ôm tập ghi chép như báu vật, trên đường về lớp thì chạm mặt Lục Gia Lương từ cửa lớp đi ra.

Lục Gia Lương tuy trong lòng hơi hụt hẫng, nhưng anh biết chuyện học quan trọng hơn với Tân Ngư. Nhìn xung quanh không có ai, anh len lén móc móc tay cô một cái, rồi đưa ra một hộp sô-cô-la: "Định đưa cho cậu từ sớm rồi mà không gặp được."

Tân Ngư không đi tiếp, ngón tay bị anh móc lấy, cô nhìn quanh như kẻ trộm, sau đó dắt anh đến cầu thang.

Dưới mắt cậu trai có quầng thâm rõ rệt, làn da anh vốn trắng nên càng nổi bật, nhìn có phần tiều tụy. Nhưng khi Tân Ngư kéo anh đi, đôi mắt anh lập tức sáng rực, khóe môi không giấu nổi ý cười, gương mặt tràn đầy mong chờ xen lẫn thẹn thùng.

Anh đang nghĩ gì thế không biết, cứ như thể cô kéo anh vào đây là định làm chuyện gì mờ ám vậy đó...

Tân Ngư khẽ ho một tiếng, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ trong sáng, hoàn toàn trái ngược với mấy ý nghĩ bậy bạ trong đầu Lục Gia Lương.

"Tối qua tớ ngủ say lắm, không nhớ đã nói gì với cậu nữa. Cậu đừng học đến khuya quá, dễ mất ngủ lắm. Ngủ sớm một chút đi."

Ánh mắt cô lướt qua vùng quầng thâm của anh: "Quầng thâm mắt rõ lắm luôn, cậu đi học có buồn ngủ không? Thầy chủ nhiệm lớp cậu nghiêm lắm, nếu tớ mà ở lớp cậu chắc chẳng dám lơ là đâu, cảm giác như sẽ bị túm cổ ném ra ngoài ấy."

Cô đang quan tâm đến anh.

Tim Lục Gia Lương mềm nhũn, không có ai đi ngang qua cầu thang, anh bước về phía cô một bước, Tân Ngư lại lùi lại một bước. Lục Gia Lương cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt chứa đầy cảm xúc ấm áp.

"Ừm, có hơi buồn ngủ. Trưa ở lớp cũng không nghỉ được ngon. Ban ngày thì phải học, về nhà lại không được ở cạnh cậu... buổi tối cũng chẳng gặp. Trưa mai cậu về nghỉ cùng tớ được không, nhà tớ có giường, còn hơn ngủ trong lớp..."

Lục Gia Lương đứng rất gần, cả người anh tỏa ra mùi hương dễ chịu, giọng nói thì nhẹ nhàng như nước, khiến Tân Ngư bị dồn vào góc, có cảm giác như không khí xung quanh toàn là mùi của anh.

Cô gật đầu.

"Được."

Nhận được câu trả lời như ý, Lục Gia Lương vẫn không muốn rời đi. Anh vừa mới giơ tay lên thì nghe thấy tiếng bước chân từ xa, đành tiếc nuối chào tạm biệt.

Sô-cô-la ngọt ngào pha chút đắng nhẹ, bên trong có hạt phỉ màu vàng giòn rụm, Tân Ngư cắn rôm rốp, chẳng thèm để ý ánh mắt thèm thuồng của bạn cùng bàn mới, cô nhét hộp sô-cô-la vào ngăn bàn. Đó là quà Lục Gia Lương tặng, cô không nỡ chia cho ai khác.

Lục lọi một hồi, cuối cùng moi ra một gói kẹo dẻo vị trái cây.

Cô chìa tay đưa cho bạn cùng bàn. Cậu bạn đeo kính, tính cách trầm ổn, không từ chối: "Cảm ơn."

Tân Ngư mím môi cười: "Không có gì."

Rồi lôi quyển ghi chép môn Địa của Cao Thư Tĩnh ra chép lại.

.

Dạo gần đây, Tân Ngư được Hàn Anh Mai sắp xếp xe riêng đưa đón đi học. Càng gần thi cuối kỳ, khối lượng bài vở càng khủng khiếp, mỗi ngày đều như chiến trường, bài tập không có điểm dừng, kiểm tra cũng liên tục.

Trên đường đến căn-tin, chỉ cần liếc qua cũng dễ dàng phân biệt được học sinh khối trên với khối dưới.

Học sinh lớp dưới tươi tắn hoạt bát, nói chuyện rôm rả. Còn học sinh khối trên thì bước chân vội vã, đầu bù tóc rối, mặt mày u ám.

Nhiều cô gái vốn xinh đẹp ăn diện, giờ tóc tai cũng đầy dầu vì muốn tranh thủ ngủ thêm vài phút, đành cay đắng từ bỏ cuộc sống tinh tươm với mái tóc mượt mà gọn gàng.

Tự nhiên, thời gian cô có thể ở cạnh Lục Gia Lương cũng giảm đi nhanh chóng.

Chỉ còn khoảng thời gian ngắn ngủi giữa trưa là họ được ở bên nhau. Lục Gia Lương đạp xe chở cô về nhà ăn trưa, chợp mắt một lát rồi vội vàng quay lại trường học chiều.

Cô đang từng bước tiến gần đến ngôi trường mơ ước, mỗi ngày mở mắt ra đều cảm thấy ánh sáng rực rỡ trước mắt. Trái ngược với tâm trạng đầy lạc quan của cô, dạo này Lục Gia Lương lại có phần lặng lẽ.

Nhưng vì bị việc học choán hết thời gian, Tân Ngư chẳng nhận ra điều đó.

Lục Gia Lương nhạy cảm nhận thấy bản thân dạo này tâm trạng hơi bất ổn, trạng thái này kéo dài đến tận khi kỳ thi tháng kết thúc.

Vốn dĩ môn Toán luôn đạt điểm cao, nhưng lần này vì sơ ý nên để mất điểm ở một bài lớn. Dù vẫn xếp hạng nhất toàn khối, nhưng anh rõ ràng biết trong lòng mình đang loạn cả lên.

Trong mối quan hệ với Tân Ngư, anh rất dễ rơi vào trạng thái bất an. Đặc biệt là gần đây, số lần nói chuyện giảm rõ rệt, mỗi ngày chỉ có thể gặp nhau vào giờ nghỉ trưa, mà thời gian đó trừ đi ăn với ngủ thì còn lại chẳng bao nhiêu.

Anh thấy vậy là không đủ chút nào.

Anh muốn được ở bên Tân Ngư cả ngày. Muốn quay về khoảng thời gian trước kia, mở mắt ra là được gặp cô, tan học thì chở cô băng qua những con đường rực rỡ ánh đèn, bắt đầu một ngày bằng sự mong ngóng được gặp cô, rồi kết thúc trong cái vẫy tay chào tạm biệt.

Suy cho cùng, trong mối quan hệ này, anh chưa bao giờ có được cảm giác an toàn.

Cá Nhỏ, Cá Nhỏ, Cá Nhỏ...

Giống như một chú cá nhỏ tung tăng tự do bơi lội trong đại dương, anh bị cô cuốn hút, vì cô mà dừng lại. Nhưng biển cả thì bao la vô tận, anh sợ một ngày nào đó tỉnh dậy, con cá vốn chẳng thuộc về mình ấy sẽ bơi đi, biến mất không tung tích... rồi anh sẽ chẳng bao giờ tìm thấy được cô nữa.

Thậm chí, anh còn từng nhân lúc tìm cớ hỏi về quyển nhật ký mà Tân Ngư từng ghi rằng cô thích anh, coi như là bằng chứng tình yêu của cô.

Không ngờ Tân Ngư vừa nghe đến đã lập tức đưa cho anh xem, không một chút do dự hay ngượng ngùng.

Lúc mới cầm được quyển nhật ký đó, Lục Gia Lương vui mừng như nhặt được báu vật. Nhưng khi nghiêm túc đọc đến trang cuối cùng, anh mới phát hiện từ sau khi anh thổ lộ lòng mình, những trang phía sau của quyển nhật ký... trống trơn.

Không còn một dòng nào viết về anh nữa.

Chẳng lẽ cô thực sự là kiểu người "có được rồi thì chẳng biết quý trọng"? Nhưng rõ ràng cô đâu đã  được anh? Hai người đến cả mối quan hệ chính thức cũng chưa xác lập mà đã bắt đầu thấy chán anh rồi sao?

Lục Gia Lương không thể khống chế dòng suy nghĩ đầy bất an trong đầu, y như cái cách anh không thể khống chế tình cảm của mình ngày càng sâu đậm.

Giờ ra chơi, Lục Gia Lương lấy cớ đi vệ sinh để ngang qua lớp 4, ánh mắt lướt qua như vô tình, nhưng thực chất đang cẩn thận quan sát. Không thấy bóng dáng cô. Ánh mắt anh lại đảo qua lần nữa, thấy rồi.

Tân Ngư đang nghiêng người về phía bạn cùng bàn mới, cậu bạn đó đang nằm bò ra bàn, gương mặt nghiêng nghiêng hướng về phía cô.

Khoảng cách giữa hai người rất gần. Tân Ngư đang bóc lớp vỏ màu vàng của viên sô-cô-la hạt phỉ, nhẹ nhàng đưa tới trước miệng cậu bạn kia.

Vẫn là đôi mắt tròn tròn mang theo ý cười ấy, vẫn là gương mặt ngọt ngào dễ khiến người ta lầm tưởng, dịu dàng như một vệt nắng xuyên qua tầng mây dày đặc, chỉ khác là, tia nắng ấy giờ đang chiếu lên người bạn cùng bàn mới của cô.

Còn anh thì sao?

Anh đứng nơi tối tăm, nơi ánh nắng không thể chạm tới, chỉ có thể âm thầm dõi theo với một ánh mắt u ám, nặng trĩu những cảm xúc không thể nói thành lời.

Bình Luận (0)
Comment