Lục Gia Lương mím môi, ánh mắt dõi theo một lúc rồi mới quay người trở về lớp 1.
Mãi đến lúc tan học, hai người cũng không gặp được nhau. Tân Ngư trực tiếp lên xe về nhà, còn Lục Gia Lương dắt xe ra, bóng đèn đường kéo bóng anh thật dài, bóng in dưới đất chỉ còn lại một vệt, trông vừa cô đơn vừa lạnh lẽo.
Anh cứ thế đạp xe lang thang không mục đích trên đường, ánh mắt dừng lại ở ngọn đèn đường xa xa phát ra ánh sáng dịu nhẹ. Bỗng điện thoại rung lên, kéo tâm trí anh quay về. Anh lấy điện thoại ra, thấy cái ảnh đại diện quen thuộc hiện lên, đôi mắt vô thức trợn tròn như thể không hề dự đoán được điều đó.
Não còn chưa phản ứng kịp thì ngón tay đã ấn vào nút nghe.
Tân Ngư mặc bộ đồ ngủ màu vàng nghệ, phía sau là một đống gấu bông vứt lung tung, nổi bật nhất đương nhiên là con cá voi xanh khổng lồ. Cô dí sát mặt vào màn hình: "Đã hơn mười giờ rồi, cậu còn lang thang ngoài đường, không lạnh sao?"
"Cũng tàm tạm. Tớ khóa xe xong là về ngay."
Lục Gia Lương bật đèn pin điện thoại, ánh sáng chiếu lên gương mặt anh. Làn da trắng bị gió lạnh làm đỏ ửng, đôi mắt ẩn trong bóng tối càng trở nên sâu thẳm.
"Sao đột nhiên lại gọi video cho tớ thế?" Trước đây mỗi lần anh muốn gọi video đều bị Tân Ngư từ chối bằng đủ loại lý do.
Tân Ngư ngại ngùng không dám nói là nhớ anh.
Từ sau chuyện của Cao Hải, hai người hầu như chẳng mấy khi gặp nhau, dù vẫn học cùng trường. Nhưng năm cuối cấp bận rộn và căng thẳng, có khi vừa tan tiết là giáo viên đã đòi kiểm tra từ vựng hay sửa bài sai ngay trên lớp, đến cả thời gian đi vệ sinh cũng phải chạy vội vàng, nói gì đến chuyện gặp nhau.
"Ông ngoại của Cao Thư Tĩnh nhập viện rồi, ba tớ với dì Hàn đến bệnh viện chăm sóc, nhà chỉ còn tớ với Cao Thư Tĩnh..." Hàn Anh Tú trước khi đi còn chuẩn bị bữa khuya. Đông về, ở thành phố Đồng thì bữa khuya thường là bánh chẻo. Bà làm nhân cà rốt với trứng hẹ, ngoài ra còn có mười mấy cái nhân thịt cải thảo.
Tân Ngư bưng bánh chẻo lên bàn học, vừa ăn vừa nhìn Lục Gia Lương trong màn hình, "Mặt cậu bị gió lạnh làm đỏ hết rồi. Cuối tuần đi dạo trung tâm thương mại với tớ nhé, chỗ đó có bán cái mũ che kín cả mặt, chỉ chừa mỗi đôi mắt ra thôi."
Lục Gia Lương vào nhà, đóng cửa lại.
"Đội cái đó khác gì ăn trộm?"
"Thú vị mà. Hai đứa mình mỗi người một cái."
"...Được rồi."
Trong phòng có sưởi sàn, nhanh chóng trở nên ấm áp. Lục Gia Lương vốn định hỏi chuyện bạn cùng bàn mới của cô, nhưng lời đến miệng rồi lại nuốt xuống: "Cậu đã hứa rồi đấy. Cuối tuần đi trung tâm thương mại. Cậu đã thất hứa mấy lần rồi, nếu lần này còn nữa, tớ sẽ giận đấy."
Tân Ngư chưa từng thấy Lục Gia Lương giận bao giờ! Cô cãi lại: "Thì nhà tớ có việc mà! Tớ cũng muốn ra ngoài chơi với cậu chứ bộ."
Nhưng thực tế chứng minh, đừng nói trước điều gì quá chắc chắn. Ngăn cản lần này không đến từ bên ngoài, mà là từ chính cơ thể cô. Kinh nguyệt đến sớm. Chiều thứ năm, cô và Mục Tĩnh đi mua một cốc sương sáo xoài, quên dặn không lấy đá. Quán trà sữa mới mở ngoài cổng trường, phần đá bên dưới là kem sữa, uống ngon thật, nên cô liều mình ăn sạch.
Ai ngờ bụng bắt đầu đau âm ỉ. Nhưng lúc đó cô không mấy để tâm, nghĩ rằng còn xa mới đến kỳ. Không ngờ đúng thứ Bảy đã bị "ập" một trận bất ngờ.
Mới sáng sớm thức dậy đã thấy bụng quặn lại từng cơn.
Toàn thân như bị rút cạn sức lực, đau âm ỉ kéo dài.
Sáng hôm đó, Hàn Anh Tú về nhà nấu bữa sáng, múc một phần vào bình giữ nhiệt mang đến bệnh viện. Phần còn lại để lại cho Cao Thư Tĩnh và Tân Ngư. Cao Thư Tĩnh không đợi Tân Ngư, ăn xong thì đi học thêm. Cô ấy mới đăng ký lớp phụ đạo toán.
Trong nhà chỉ còn lại một mình Tân Ngư. Cháo trong nồi đã nguội lạnh, cô chẳng còn tâm trạng hâm lại, chỉ rót cốc nước nóng rồi ôm uống.
Lục Gia Lương nhắn tin hỏi cô bao giờ đi.
Tân Ngư cắn môi, không dám trả lời. Nếu là bình thường thì ngày đầu kỳ kinh cũng không sao, nhưng lần này do bị "dội lạnh", bụng đau khó chịu. Cô chỉ muốn cuộn mình trong chăn ngủ luôn. Nhưng cô đã từ chối Lục Gia Lương mấy lần rồi, anh vốn đã hay suy nghĩ lung tung, từ chối nữa là to chuyện.
Đôi mắt đen tròn đảo quanh vài vòng, cuối cùng cô quay lại phòng, cuộn tròn trong chăn. Người lúc nãy còn cố gắng chịu đựng, giờ trông yếu ớt như người bệnh nặng, đến mí mắt cũng không buồn mở ra.
Mặt không còn chút máu, trắng bệch đến xót xa. Lông mày nhíu lại, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn vào màn hình điện thoại toàn là uể oải và mệt mỏi, pha lẫn chút ỷ lại mơ hồ vào người đang ở đầu bên kia.
Lục Gia Lương bắt máy video thì thấy ngay khung cảnh ấy, tim anh như bị ai bóp chặt, run lên từng nhịp: "Cậu sao vậy? Chỗ nào khó chịu?"
"Đau bụng... còn đau đầu nữa..."
"Là do tối qua thức khuya à? Tớ xin lỗi, tại cứ mải nói chuyện với cậu... Hay là tối qua bị lạnh? Trong nhà có ấm không? Mặt cậu trắng bệch hết cả rồi... Có ai ở nhà không? Hay đi bệnh viện đi."
"Không phải bị cảm..." Cô yếu ớt nói, "Tớ đến tháng rồi... đau bụng quá, trong nhà không có ai, đồ ăn cũng nguội ngắt... tớ chỉ muốn ngủ một giấc, ngủ dậy chắc sẽ đỡ thôi..."
Lục Gia Lương quả nhiên nói: "Vậy cậu ngủ trước đi." Không nhắc lại chuyện đi trung tâm thương mại nữa.
Tắt video, Tân Ngư nhớ lại vẻ mặt sốt ruột của Lục Gia Lương, trong lòng có chút áy náy. Cô cảm nhận lại cơn đau âm ỉ nơi bụng dưới, thật ra vẫn còn chịu được. Cô cũng không uống thêm nước nóng để trên tủ đầu giường, như thể việc bụng đau một chút có thể làm nhẹ đi cảm giác tội lỗi trong lòng mình vậy...
Mơ màng thế nào lại ngủ quên mất, tỉnh dậy là bị đau đến mức giật mình. Cô nắm lấy điện thoại chạy vội vào nhà vệ sinh, định ngồi trong đó lâu một chút. Vừa mở màn hình đã thấy tin nhắn từ Lục Gia Lương.
Lục Gia Lương: "Tỉnh dậy nhớ nhắn cho tớ một tiếng."
Tân Ngư trả lời bằng một sticker.
Lục Gia Lương không nhắn lại nữa. Tân Ngư ngồi xổm trong nhà vệ sinh, sau khi bị ép bụng một chút thì cơn đau dịu lại kha khá. Khoảng mười phút sau, kèm theo tiếng gõ cửa là điện thoại vang lên.
Cô mở cửa, thấy Lục Gia Lương đang đứng trước mặt, tay xách một túi nilon to đùng.
Không ngờ anh lại tới thật, mắt Tân Ngư trợn to, một chút ngạc nhiên hân hoan thoắt cái trào ra.
Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt vẫn trắng bệch của cô: "Vẫn còn đau à? Ông chủ tiệm thuốc bảo nếu là đau bụng kinh thì uống cái này sẽ đỡ hơn." Anh lấy ra một hộp Ích mẫu thảo dạng hạt đưa cho cô: "Còn có bữa sáng nữa, còn nóng đấy. Dù có khó chịu thế nào cũng không được bỏ bữa. Ăn xong rồi uống thuốc."
Lục Gia Lương bước lên một bước, định nắm tay cô, không ngờ bị Tân Ngư né tránh. Trong mắt anh thoáng đầy vẻ tổn thương.
"...Tớ chưa rửa tay mà. Cậu đứng xa ra một chút, tớ cảm thấy người mình giờ mùi khó tả lắm..." Tân Ngư lùi lại mấy bước, Lục Gia Lương đóng cửa, ngăn gió lạnh ngoài hành lang thổi vào. Nghe cô nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cậu đừng lại gần quá."
"Có mùi gì đâu..." Lục Gia Lương khịt khịt mũi, rồi nhượng bộ: "Vậy cậu rửa tay xong thì để tớ ủ tay cho. Tớ ấm lắm."
Tân Ngư vốn không muốn để Lục Gia Lương thấy bộ dạng nhợt nhạt tàn tạ của mình. Nhưng không ngờ anh lại đến tận nơi, muốn chỉnh trang một chút cũng không kịp, thôi thì mặc kệ. Cô rửa tay rửa mặt qua loa, cột tóc thành đuôi ngựa thấp, đến bộ đồ ngủ cũng chẳng thay.
Cô quỳ cạnh sofa, đặt bữa sáng lên bàn trà. Lục Gia Lương bảo cô đừng bận tâm, cứ ra bàn ăn đi. Tân Ngư lại nói: "Quỳ thế này bụng dễ chịu hơn."
"Không biết cậu cần gì nên tớ mua luôn cả đống. Có đường nâu với miếng dán giữ nhiệt nữa, cần tớ pha cho một cốc đường nâu không?"
Tân Ngư lắc đầu: "Tí tớ uống thuốc là được."
Lục Gia Lương xé gói giữ nhiệt ra, Tân Ngư dán lên bụng và thắt lưng, lập tức cảm thấy hơi ấm dâng tràn cả trước lẫn sau, bụng cũng dễ chịu hơn hẳn.
Lục Gia Lương không ở lại lâu. Sau khi Tân Ngư uống thuốc thì nằm xuống ngủ tiếp, anh dọn rác rồi mới chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, Tân Ngư nhìn anh bằng ánh mắt luyến tiếc.
Lục Gia Lương cười khẽ: "Không nỡ để tớ đi à? Vậy tớ ngồi thêm chút nữa."
"Tớ đã nói là sẽ đi trung tâm thương mại với cậu..."
"Không sao cả, lúc nào đi chẳng được." Anh bỗng nghiêm mặt lại: "Sau này đừng ăn đồ lạnh nữa. Lúc thấy mặt cậu trắng bệch trong video, tớ sợ gần chết."
Lúc này Tân Ngư ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Lục Gia Lương không nấn ná thêm, mở cửa rời đi.
Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, Tân Ngư ngủ rất say. Buổi trưa Tân Bằng không về nhà, gọi điện cho Tân Ngư bảo cô sang nhà Đông Cao Dương ăn cơm, đã báo với họ xong rồi. Chưa kịp chuẩn bị gì thì Đông Cao Dương đã đến gõ cửa.
"Đi thôi, anh đưa em đi ăn."
Tân Ngư từ chối: "Em muốn ở nhà."
"Anh mày khó lắm mới được nghỉ về nhà một chuyến thăm em đấy. Với lại em còn trẻ mà, cuối tuần không đi chơi với bạn mà cứ ru rú trong nhà là sao? Ở trường thì ôm lớp học, về nhà thì lại ôm phòng ngủ, em định trốn đời đến khi nào?" Đông Cao Dương không nói nhiều, vươn tay khoác vai cô: "Anh mới tậu xe mới đấy. Ngoài chị Hàn Tuyết ra thì chưa ai được ngồi đâu nha."
Đông Cao Dương đẹp trai, lại đi làm thêm vài job người mẫu trong trường, ba anh ấy cũng cho thêm ít tiền nên mua được một chiếc BMW cũ, đi ngoài đường rất ra dáng.
Giờ không khó chịu như sáng nữa, Tân Ngư do dự một chút rồi gật đầu.
"Em không khỏe lắm đâu, ăn xong là về."
"Ừ, ok."
Đông Cao Dương đưa cô đến một con phố ăn vặt gần trường đại học, gọi một nồi gà hầm cay to đùng. Hơi nóng bốc lên ngùn ngụt, chỉ cần ngửi mùi thơm thôi là Tân Ngư đã thấy trong người dễ chịu hẳn.
"Anh gọi em ra không phiền gì chứ?" Đông Cao Dương gắp miếng gà cho cô: "Anh nghe chú Tân nói dạo này thành tích em tốt lắm, không hổ danh là em gái anh! Đúng là thông minh!"
Tân Ngư tự hào ngẩng cao đầu. Cô rất thích được khen, đôi mắt sáng lên như sao, vẻ yếu ớt vừa nãy hoàn toàn biến mất.