Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu

Chương 33

Trước hôm thi cuối kỳ tuyết đã rơi mấy đợt, băng đọng trên mái hiên phản chiếu ánh sáng mặt trời. Vũ Thành Vãn thấy Ninh Khả dẫn một đám người đi cào băng trên sân bóng rổ, bọn này như kiểu rời sân bóng là chúng chết được. Ninh Khả cũng thấy Vũ Thành Vãn nhưng nó quay mặt tránh ngay chứ không còn cái lối ngổ ngáo như trước nữa. Thật ra Vũ Thành Vãn không nghĩ loại người như Ninh Khả có thể tiến bộ được, thay vào đó cậu tin rằng Ninh Khả đã học được bài học, nó sẽ biết nên làm gì thì lợi hơn cho chính nó. Cậu cũng chẳng kỳ vọng gì vào Ninh Khả, chỉ còn một học kỳ, miễn Ninh Khả đừng động vào Trần Tụy cậu cũng sẽ không làm gì nó.

Chưa kể Ninh Khả bây giờ mỗi lần thấy Vũ Thành Vãn nó sẽ nghe tức tức lồng ngực, một cân thuốc lá sợi lần trước hại nó thiếu điều thành tật biếng ăn.

Ác như quỷ. Ninh Khả nhìn chằm chằm bóng Vũ Thành Vãn đi xa, tự dưng đầu nó lóe lên một ý tưởng.

Không đến hai ngày nữa là nghỉ đông, không khí trong trường sôi động hẳn lên. Bọn học sinh, đặc biệt là Trần Tụy, cười nói nhiều hơn hẳn. Vũ Thành Vãn oán thầm thằng này đúng là thứ vô tâm, nó không nghĩ đến hai mươi ngày tới hai đứa không được gặp nhau hả?

Trần Tụy đúng là không nghĩ đến thật, sắp nghỉ rồi nó không vui sao được.

Nhưng vui quá lại hóa buồn. Lúc đụng mặt Ninh Khả ở nhà vệ sinh Trần Tụy run bắn người, Ninh Khả cứ như con rắn độc núp trong xó tối, cứ nhằm lúc người ta yêu đời vui vẻ nhất nó sẽ xồ ra đớp người ta một nhát. Trông thấy Ninh Khả là cậu nghe điếng điếng cả đầu.

“Nào ra đây đồng chí lớp mười hai, tao có câu chuyện với mày.” Ninh Khả liếm môi cười, trông nó cực kỳ đểu giả làm Trần Tụy phát sợ.

Trần Tụy không đáp lời, cũng không cử động. Ninh Khả cười chế giễu, nó lừ lừ đến gần Trần Tụy, Trần Tụy đứng tại chỗ khẽ rùng mình. Thói đời này sao không thể yên ổn được lâu vậy.

Nhưng thật ngạc nhiên, Ninh Khả lại không động tay chân với Trần Tụy, nó chỉ cúi xuống, hạ giọng thì thầm với cậu: “Học sinh lớp mười hai này, mày sợ tao làm gì, mày nên sợ thằng đứng đầu lớp mày ấy.” Trần Tụy hoang mang nhìn Ninh Khả như kiểu nó vừa nói mê sảng.

“Không tin à? Bộ mày không thắc mắc tại sao nó lại tốt với mày thế hả? Nào, mày thử soi gương xem nào.” Ninh Khả móc trong túi ra một cái gương nhỏ rồi thô lỗ vạch mớ tóc mái Trần Tụy sang một bên để lộ ra cái trán trơn mịn và cặp mắt ngấn nước vì hoảng sợ của cậu. Trần Tụy giấu cái gì dưới cái vẻ hèn nhát yếu đuối? Phải chăng là gương mặt không hề phù hợp với thẩm mỹ đại chúng nhưng vẫn khiến người khác phải thừa nhận là quá tinh xảo? Ninh Khả quỷ quyệt ám chỉ: “Mày mà để tóc dài thì còn đẹp hơn An Vũ.”

Trần Tụy rùng mình lắc đầu phủ nhận.

Ninh Khả lại nói: “Mày nghĩ là nó muốn gì ở mày? Cái bọn học giỏi mà ưu tú như nó ấy, kiểu gì cũng có sở thích bí mật quái dị lắm. Ví dụ như là tối đi ngủ nó sẽ tưởng tượng ra cái mặt mày để xx này, nó muốn ngủ với mày này, muốn mày xxx cho nó này.”

“Thôi đi, mày thôi đi!” Trần Tụy thình lình xô Ninh Khả ra rồi vội vã chạy thoát thân. Băng vụn lạo xạo dưới chân cậu, Trần Tụy ôm trái tim đập loạn trong lồng ngực, cậu cảm thấy lúc này mình còn bẩn thỉu hơn cả bùn lầy trên mặt đất.

Vũ Thành Vãn lúc đó đang khoanh đề cho Tiển Binh, thấy Trần Tụy chạy về mặt đỏ bừng, thở hồng hộc. Cậu muốn đỡ Trần Tụy đứng thẳng dậy để khỏi đau sốc hông không ngờ Trần Tụy lại lạng người tránh, không cho cậu đụng vào.

Vũ Thành Vãn lạnh mặt. Tiển Binh thức thời rút lại quyển sách của nó và nín thinh như người vô hình.

Sao thế? Vũ Thành Vãn hỏi.

Thật tình Trần Tụy không biết phải trả lời thế nào, loại chuyện này… quá dơ dáng, Trần Tụy chớp chớp mắt, không nói được câu gì.

Thật lòng Vũ Thành Vãn không sợ Trần Tụy nổi giận, điều cậu ngại nhất là Trần Tụy không chịu mở miệng, không nói thì làm sao hiểu được nó nghĩ gì?

Giờ ra chơi tôi phải biết lý do. Vũ Thành Vãn ra tối hậu thư với Trần Tụy.

Không thể không nói trò ám chỉ của Ninh Khả đã có hiệu quả. Trần Tụy không hề tin Vũ Thành Vãn có ý xấu với cái mặt mình nhưng Trần Tụy cũng từng tự hỏi tại sao Vũ Thành Vãn lại tốt với mình đến vậy? Cậu không cảm thấy mình có gì đáng để Vũ Thành Vãn mất công chăm sóc, nếu thật sự có… thì chắc chắn không phải vì chính cậu. Trần Tụy chưa bao giờ có tự tin, như thể cuộc đời cậu từ nhỏ cho đến giờ, từ khi cậu có ý thức về tuổi dậy thì, mọi biến cố xảy đến với cậu, những sự sỉ nhục vô cớ trút xuống cậu… tất cả đều đã bóp nghẹt cá tính Trần Tụy. Sự hoang mang, rồi buông xuôi, rồi sợ hãi không dám coi mình là trung tâm của bất cứ cái gì, tất cả đều hằn vào bản ngã Trần Tụy, ép cậu thành một kẻ nhu nhược. Trần Tụy biết cậu thiếu dũng khí, mà dũng khí là thứ đáng giá nhất của một con người.

Nhỡ Vũ Thành Vãn thực sự… thực sự muốn làm loại chuyện đó với cậu thì sao?

Trần Tụy rơi vào một vòng luẩn quẩn, cậu vừa muốn chống cự để thoát ra vừa không khỏi cam chịu, thậm chí cậu đã nghĩ một cách quái lạ rằng nếu cứ thuận theo cậu ấy để giữ được tình trạng như bây giờ thì sao?

Vũ Thành Vãn thấy hết cái vẻ thất thần rồi thấp thỏm lo lắng của Trần Tụy, hình như lúc này Trần Tụy đang rất mâu thuẫn. Cậu chỉ nhìn thật kĩ từ đầu đến chân nó để biết chắc nó không bị thương gì cả rồi thôi, cậu không muốn bức ép Trần Tụy quá, đợi lúc nào Trần Tụy muốn nói cậu sẽ nghe.

Nhưng Vũ Thành Vãn không ngờ Trần Tụy cũng thật ghê gớm, thi cuối kỳ xong nó vẫn tránh cậu như tránh tà.

Thực sự là Vũ Thành Vãn tức đến bật cười, cậu chịu hết nổi phải lôi Trần Tụy ở lại phòng ký túc, lúc đó hai đứa khác trong phòng đã khăn gói hành lý về hết rồi. Không ai đón Trần Tụy thật là đúng ý Vũ Thành Vãn. Cậu gài then cửa vào rồi quay lại ngoắc gọi Trần Tụy, hai ngón tay kiêu ngạo trong ngày đông trông càng gầy, càng dài hơn.

Định tuyệt giao với tôi phải không? Vũ Thành Vãn hỏi.

Trần Tụy lúng túng lắc đầu.

Thế thì tại sao lại tỏ thái độ này với tôi? Tôi làm gì sai?

Trần Tụy ngẩng đầu nhìn cậu, trong chớp mắt nó lại trở về cái vẻ nhát gan ngày đầu gặp Vũ Thành Vãn. Vũ Thành Vãn sầm mặt, Trần Tụy khiến cậu càng lúc càng bực bội, nhiều khi cậu ước gì mình không bị câm, ước gì mình có thể nói thành tiếng như tất cả mọi người. Như thế cậu có thể gọi tên Trần Tụy mỗi lần Trần Tụy vùng vằng giận dỗi cậu.

Thôi được rồi, cậu muốn vậy thì từ giờ chúng ta cứ vậy đi.

Vũ Thành Vãn làm những ký hiệu này với Trần Tụy trong lúc đầu óc cực kỳ tỉnh táo, như thể cảm xúc của cậu hoàn toàn chịu sự điều khiển của lý trí.

Trần Tụy nghe thấy tiếng Vũ Thành Vãn rút then cửa, nó biết chỉ cần bước qua cánh cửa đó là mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa.

“Ninh Khả bảo…” Trần Tụy cất tiếng, tự dưng giọng nó nghẹn ngào khó nói tròn lời, nhưng chắc chắn nó phải nói, “Nó nói xấu cậu, bảo là cậu muốn… mình.” Nó nuốt mất cái chữ đó, trong nháy mắt yết hầu nó như phải bỏng, nó run run phân bua: “Tại mình, mình nghe nó nói rồi nghĩ xấu cậu… mình sợ lắm, Thành Vãn. Mình có gì đáng để cậu đối xử tốt như thế? Mình ích kỉ, mình nhỏ mọn… mình để cái tự ái thấp kém của mình nghi kỵ cậu.”

Vũ Thành Vãn thở dài, quay lại đẩy hai bàn tay nó đang bưng mặt, nhìn đôi mắt đã đỏ hoe nhưng chưa kịp ngấn thành nước mắt của nó. Cậu hỏi Trần Tụy, cậu có cảm thấy ghê tởm khi bị người cùng giới thích không?

Trần Tụy không biết trả lời thế nào.

Vũ Thành Vãn huơ tay làm ký hiệu rằng: Nhiều khi rất nhớ cậu, lúc nào cũng nghĩ đến cậu, muốn gặp cậu. Hình như là thích cậu.

Trần Tụy tròn xoe hai mắt, ngỡ là mình nhìn lầm.

Vũ Thành Vãn cũng chẳng biết phải làm sao, cậu lại hỏi Trần Tụy: Sao mà lúng túng vậy? Nếu biết cậu sẽ thế này chắc tôi chẳng thích cậu đâu.

Trần Tụy như bị sét đánh, biểu cảm của nó không biết là vui hay buồn nữa.

Vũ Thành Vãn mỉm cười, rất hiếm khi thấy cậu ngây thơ như vậy, cậu lại bảo: Đùa cậu đấy.

Câu nào là đùa? Đầu óc Trần Tụy bị đơ rồi, nó ngơ ngác đứng đực ra đấy, đợi bóng người cao lớn áp xuống. Nốt ruồi nhỏ của nó bị thấm nước, bị ướt sũng. Trần Tụy níu chặt áo Vũ Thành Vãn như túm cọng rơm cứu mạng, chỉ sợ mình đứng không vững.
Bình Luận (0)
Comment