Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu

Chương 51

Việc Trần Tụy ngủ lại nhà họ Vũ đã không còn gì đặc biệt, Mạc Hiền chỉ cho là hai đứa thân nhau lắm nếu không những ngày cuối năm này chẳng mấy ai sang nhà nhau như vậy.

Hôm sau Vũ Thành Vãn đưa Trần Tụy về nhà, chẳng biết Trần Tụy ấp ủ ý định gì mà nó không chịu để cậu đưa về đến gốc cây trước cửa, nó bảo cậu dừng xe ở tận đầu thôn. Vũ Thành Vãn đậu xe bên lề đường, quay sang bảo Trần Tụy: Không được đi lung tung đâu đấy.

Ý cậu là Trần Tụy cãi nhau với Trần Cương rồi chạy đi lung tung, cuối năm người về quê đông, rất phức tạp, cậu không yên tâm.

Dưới cổ áo len cao cổ của Trần Tụy còn giấu những dấu mút đỏ của cậu, nó thay đồ cũng phải thay sang một cái áo len cao cổ khác. Vũ Thành Vãn cởi dây an toàn cho Trần Tụy, mắt cậu liếc thấy điểm sao mai lấp ló nơi cổ nó, cậu lại mềm lòng, lại cúi xuống đòi hôn Trần Tụy. Trần Tụy hoảng hồn vội đẩy cậu ra, lắp bắp: “Người ta thấy đấy.”

Chỗ này thực sự rất dễ bị thấy, tim Trần Tụy đập thình thịch, nó sợ muốn chết.

Vũ Thành Vãn vùi đầu vào hõm vai nó, dụi dụi, cạ cạ một hồi mới ngẩng lên giải thích cho nó rằng cửa xe dán phim rồi, ở ngoài không thấy được đâu. Mà Trần Tụy không tin, nó nhìn thấy bên ngoài nhỡ người ta đứng ngoài cũng thấy được trong xe thì sao.

Hai đứa hẹn sang năm gặp lại, Trần Tụy xuống xe về nhà. Trần Cương lại ngồi hút thuốc ở gốc cây trước nhà, ông ta hỏi Trần Tụy về đấy à rồi chỉ nhìn nó chăm chăm chứ không nói gì nữa.

Câu chuyện hôm trước có lẽ đã bị dẹp sang một bên để ăn Tết, mấy ngày bình yên giả tạo để nhà họ Trần được đón một “năm mới tốt lành”.

Mười lăm tháng giêng, hội hoa đăng, Vũ Thành Vãn ra ngoài với Mạc Hiền. Bình thường ngày này ban ngày người ta ở nhà nghỉ ngơi, đêm xuống mới đi ngắm đèn. Cậu cùng Mạc Hiền đi mua áo lông cho ông cụ Mạc, trung tâm thương mại lớn bật nhạc réo rắt mừng vui, càng lên tầng trên tiếng nhạc càng rộn ràng hơn.

Mạc Hiền chọn áo bằng cách thử lên người Vũ Thành Vãn, dáng ông cụ Mạc không vạm vỡ nhưng cũng khá cao, đương nhiên là không cao bằng Vũ Thành Vãn. Vũ Thành Vãn dáng đẹp, cơ bắp không nổi hẳn u cục nên chẳng khác gì người mẫu. Mạc Hiền thường chọn áo vừa vặn với Vũ Thành Vãn tức là rộng rãi hơn cỡ ông cụ mặc một chút, vừa đẹp cho cụ mặc thêm nhiều áo trong.

Hai mẹ con đi một lúc thì trung tâm thương mại bắt đầu đông khách. Mạc Hiền vừa cầm một cái áo lông dê lên xem, chưa kịp gỡ móc ra để thử thì chợt khựng lại, cô nhìn chằm chằm qua bờ vai Vũ Thành Vãn về phía cửa. Vũ Thành Vãn ngoảnh lại và thấy Trần Tụy đang đi vào cùng ai đó, chắc là mẹ nó… cậu sửng sốt.

Đây không phải lần đầu tiên cậu thấy người đó.

Người “bác trẻ” đứng chính giữa tấm ảnh gia đình ở nhà họ Mạc, người bác đã mất tích đó… đột nhiên người đó lại thành Mạc Hằng bên cạnh Trần Tụy. Gọi là “trẻ” bởi vì khi chụp tấm ảnh ấy Mạc Hằng còn bé, cô bé trong ảnh mắt cong cong, vô cùng thanh tú, không giống như chị em ruột của Mạc Hiền. Mạc Hiền có gương mặt có thể nói là hiên ngang đĩnh đạc, nhưng cô gọi Mạc Hằng là chị.

Rốt cuộc năm tháng để lại cho người ta cái gì? Chỉ là những mối quan hệ họ hàng máu mủ tràn lan sao? Vũ Thành Vãn nghe hai tiếng “Chị ơi” Mạc Hiền vừa gọi, mắt cậu nhìn thẳng vào Trần Tụy, cậu chứng kiến biểu cảm của nó biến đổi từ mừng rỡ vì tình cờ gặp gỡ dần dần trở thành kinh ngạc, rồi choáng váng, cuối cùng là không dám tin.

Trần Tụy đứng ngây như phỗng.

Vũ Thành Vãn bị Mạc Hiền túm tay lôi đến chào hỏi, cô bảo: “Chị ơi con em này, tên là Tiểu Vãn. Nó… không nói được, nếu không kiểu gì nó cũng chào bác cho chị nghe.”

Mạc Hằng mỉm cười gật đầu. Gặp nhau bất ngờ quá, cô chẳng có sẵn bao lì xì để cho cháu, thế là cô đưa luôn cái đèn lồng vừa mua cho Trần Tụy cho Vũ Thành Vãn. Cô chỉ nghĩ chúng đều là trẻ con.

Mạc Hiền đang đắm chìm trong vui sướng, cô không để ý đến thái độ bất thường của Vũ Thành Vãn và Trần Tụy, cô nói với Mạc Hằng: “Chị ơi bao nhiêu năm rồi, chị không về nhà cha nhớ chị lắm.”

“Hôm nào chị sẽ về thăm nhà.” Mạc Hiền vồn vã bao nhiêu thì Mạc Hằng lạnh nhạt bấy nhiêu, nhưng ít nhất cô vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, không làm ai phải khó xử.

“Bé ơi mình sang bên kia xem đi.” Vũ Thành Vãn nghe thấy Mạc Hằng gọi Trần Tụy là bé, cô nhìn Trần Tụy bằng ánh mắt vừa chăm chú vừa vỗ về, như thể Trần Tụy còn là một đứa bé con.

Trần Tụy bối rối nhìn về phía Vũ Thành Vãn, nó nhìn rất nhanh, như muốn nói gì lại thôi.

“Mình đi ăn bữa cơm đã, chị ơi.” Mạc Hiền vội giữ Mạc Hằng lại. Bốn người vào một quán ăn nhanh, ngồi xuống rồi tự dưng lại nhìn nhau không nói gì. Suốt bữa ăn chỉ có Mạc Hiền nói, nhờ có Mạc Hằng mà thái độ Mạc Hiền với Trần Tụy nhiệt tình hơn hẳn, trước kia cô cũng đối xử thân thiện với nó nhưng dù sao vẫn là người ngoài nên chỉ coi là khách sáo thôi. Giờ thành người thân rồi, Mạc Hiền gọi Trần Tụy nhiều khi còn lược bớt họ nó đi.

Vũ Thành Vãn càng nghe mặt cậu càng lạnh lùng, Mạc Hiền hỏi Mạc Hằng những năm này chị đi đâu, sao không về nhà, anh rể… sao lại họ Trần.

Mạc Hằng chỉ đáp đơn giản: “Tiểu Ngô mất rồi.”

Vũ Thành Vãn và Trần Tụy nghe đều chẳng hiểu gì, chỉ thầm đoán già đoán non là trước Trần Cương Mạc Hằng còn yêu người khác. Cái người đã mất đó.

Mạc Hiền cũng không bảo hai đứa tránh đi chỗ khác cho người lớn nói chuyện, chắc cô sợ Trần Tụy mà đi thì Mạc Hằng cũng không muốn ngồi lại nữa, vậy là cô hỏi thẳng: “Thế sao chị không về nhà đi?” Nguồn cơn là năm đó Mạc Hằng yêu Ngô Tam Chí rồi bị ông cụ Mạc phản đối kịch liệt, sau đó Mạc Hằng và Ngô Tam Chí cùng bỏ nhà đi. Tổ tiên nhà họ Mạc vốn rất giàu có, sau gặp lúc thời cuộc rối ren cả gia tộc xuôi nam, gây dựng lại cơ nghiệp. Năm ấy Mạc Hằng đích thực là đại tiểu thư vậy mà bảo cắt đứt quan hệ với gia đình là cô cắt đứt thật, từ đó về sau đôi bên chưa bao giờ liên lạc với nhau.

Bây giờ gặp được Mạc Hằng Mạc Hiền chỉ hận không thể lôi cô về nhà ngay lập tức. Về già ông cụ Mạc rồi cũng hối hận về quyết định của mình năm ấy, con đứt ruột đẻ ra làm sao mà ghét bỏ được. Mạc Hiền cương quyết bảo: “Chị về với em đi, về ngay bây giờ đi.”

Vũ Thành Vãn nhíu mày, xem ra Mạc Hằng không hề có ý định đó, còn mẹ cậu thì rất hiếm khi tỏ ra ‘không biết ý’ như vậy. Mà Trần Tụy lúc này là người duy nhất còn đứng ngồi không yên, hình như nó vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật rằng nó đã là anh họ của Vũ Thành Vãn. Nó thực sự là anh rồi, anh ruột thịt.

Mạc Hằng viện cớ hôm nay còn công việc khác nên từ chối lời mời của Mạc Hiền. Lúc cô và Trần Tụy rời đi mẹ con Mạc Hiền đều đứng nhìn theo, lòng mỗi người mang một tâm sự riêng.

Cùng ngày hôm đó, Mạc Hiền vội vã lái xe về nhà họ Mạc, bỏ cả ăn tết nguyên tiêu ở nhà. Hẳn cô về để bàn chuyện gặp Mạc Hằng với gia đình bên đó.

Lúc này mâu thuẫn chưa bộc phát, Vũ Thành Vãn không gặp được Trần Tụy, cậu không thể đoán được trong lòng nó nghĩ gì. Đợi đến lúc phải mua vé tàu để đi học Trần Tụy cũng không tới tìm cậu, Vũ Thành Vãn đi một mình ra ga mua hai vé. Cậu đang cầm thẻ căn cước của Trần Tụy, mua vé lúc đó là chuẩn thời gian.

Gần ngày vào học kỳ mới Trần Tụy mới sốt ruột đến nhà hỏi cậu thẻ căn cước của nó.

Vũ Thành Vãn hỏi: Lấy căn cước làm gì.

Trần Tụy đáp: “Để… mua vé tàu.”

Vũ Thành Vãn lại hỏi: Sao không mua cùng với tôi?

Trần Tụy không dám ngẩng đầu lên nhìn cậu, nó đáp quanh co: “Mình ra ga hỏi thử… xem còn vé không.”

Nó né tránh vụng về quá, Vũ Thành Vãn thật tức muốn bật cười. Lúc cao điểm này mà đòi mua vé, đừng nói vé ngồi cạnh nhau, đến vé ngồi còn không có mà mua.

Vũ Thành Vãn cũng chán chẳng muốn vòng vo với Trần Tụy nữa, từ lúc biết mẹ hai đứa là chị em ruột nó tránh cậu như tránh rắn rết. Vũ Thành Vãn định túm tay Trần Tụy, lôi nó vào phòng mình để nói cho ra nhẽ, không ngờ cậu vừa với tay ra Trần Tụy đã vội giật lùi lại né tránh.

Cậu ngơ ngác rồi sầm mặt, hỏi: Sao, giờ tôi còn không được động vào cậu nữa à?
Bình Luận (0)
Comment