Vũ Thành Vãn đưa Trần Tụy vào phòng, đóng cửa lại, giúp nó cởi cái áo khoác dày nặng ra rồi rót một cốc nước đào cho nó. Xong xuôi cậu mới hỏi làm sao tìm được mẹ. Vũ Thành Vãn không tỏ ra ngạc nhiên chút nào.
Vũ Thành Vãn tự hỏi Trần Tụy không có thiết bị liên lạc, lẽ nào nó đến gặp An Vũ, nếu không làm sao nó tìm tới nơi được? Mà nó liên lạc với An Vũ bằng cách nào? Vũ Thành Vãn ngờ ngợ có lẽ trưa nay cậu thấy Trần Tụy thật, lúc đó cậu chỉ nghĩ mình nhớ Trần Tụy quá nên bị ảo giác giờ nghĩ kĩ lại hẳn là không phải.
Trần Tụy uống một hớp thật to, bao nhiêu cảm xúc ban nãy không lộ ra cho Mạc Hằng thấy giờ nó bộc bạch cả với Vũ Thành Vãn. Bàng hoàng, sung sướng, choáng váng vì hạnh phúc. Nó hỏi Vũ Thành Vãn: “Cậu có bao giờ cực kỳ cực kỳ nhớ một ai đấy, rồi tự nhiên người đó xuất hiện trước mắt cậu, cậu có cảm thấy… nhớ quá không biết phải nói gì. Mình gặp mẹ xong mình muốn nói bao nhiêu thứ, thế mà mình không nói được, mình muốn hỏi mẹ sống thế nào, mẹ có nhớ mình không nhưng mình không nói được gì cả. Mình chỉ có gọi mẹ thôi.”
Ngực Trần Tụy phập phồng, rất ít khi Vũ Thành Vãn thấy nó kích động đến vậy, cậu bảo nó uống miếng nước nữa đi.
Trần Tụy lại hỏi: “Có mỗi mình thế thôi à? Có mỗi mình ngốc vậy thôi à?”
Vũ Thành Vãn lắc đầu, nói rằng cậu cũng thế. Trần Tụy ngạc nhiên rồi rù rì hỏi: “Cậu cũng có người như thế à?”
Vũ Thành Vãn đáp:
Có. Cậu đấy.Máy sưởi ấm áp làm Trần Tụy đỏ mặt, áo len cao cổ ôm quá làm nó ngượng nghịu kéo kéo cổ áo. Nó bắt đầu tỉnh lại từ niềm vui sướng được gặp mẹ, nó cúi đầu, đặt cái cốc xuống. Vũ Thành Vãn ngồi tì vào cạnh bàn, Trần Tụy đứng dậy khỏi ghế, nó tì hai tay vào bàn, ngẩng lên víu lấy ánh mắt trầm tĩnh của Vũ Thành Vãn. Yên ắng quá, người nhà đi vắng cả rồi, Trần Tụy hấp háy mắt, hàng mi nó rung rung. Môi nó chậm rãi dán lên, vị đào mềm mại, ngọt ngào, đẫm nước.
Được dịp nó chủ động mà Vũ Thành Vãn cũng không đảo khách thành chủ. Trần Tụy hôn rất chậm rãi, rất cần mẫn, nụ hôn nắn nót như giao hòa lòng thành kính.
“Ưm!” Trần Tụy run rẩy ôm cổ Vũ Thành Vãn, vuốt ve cậu một cách gấp gáp.
Hơi thở loạn nhịp rơi trên cổ nó, Vũ Thành Vãn đưa mắt về phía cái ghế bành nhỏ, trên đó chất đống áo khoác lẫn khăn quàng của Trần Tụy. Cậu cho Trần Tụy biết áo len cao cổ có tác dụng thế nào, Trần Tụy ngửa cổ, cảm nhận tóc Vũ Thành Vãn cà trên da mình nhột nhột.
Lại một lúc sau nữa, cậu dừng lại, đột nhiên cậu hỏi Trần Tụy:
Sao lại đến chỗ nhà đó?Trần Tụy choáng váng, lúng túng đáp: “Mình… cãi nhau với ba.”
Thế là lại bắt đầu kể ngọn nguồn câu chuyện, Vũ Thành Vãn càng nghe càng nhíu mày, Trần Tụy xoa xoa đầu mày Vũ Thành Vãn bằng những ngón tay còn nốt chai, nó vuốt hàng lông mày rậm của cậu, bảo: “Mình không nghe lời ba đâu.”
Vũ Thành Vãn thở dài, cậu không ngờ Trần Cương đã vội đòi Trần Tụy báo đáp sớm như vậy, Trần Tụy đâu đã tập được tự sinh tồn.
Trần Tụy nhìn mắt Vũ Thành Vãn rồi rầu rĩ bảo: “Rắc rối nhỉ, mình không muốn cuối năm còn kể chuyện này với cậu đâu, cậu đừng lo, được không? Mình sẽ đi học mà.”
‘Tôi đưa cậu về nói chuyện với cha cậu.’ Vũ Thành Vãn nắm tay Trần Tụy, muốn dắt nó ra ngoài.
Trần Tụy vội gạt tay cậu ra, bảo: “Cậu không hiểu đâu, ba mình không phải người nói chuyện phải trái được đâu. Ông ấy chỉ muốn thế nào có lợi cho ông ấy thôi. Ông ấy ngoan cố lắm, nói cũng không nghe đâu.” Nhắc đến Trần Cương là Trần Tụy kích động. Nếu Trần Cương là một người biết tiết chế cảm xúc thì những năm qua Trần Tụy đã chẳng bị đánh chửi nhiều như thế. Trần Tụy không hiểu Trần Cương, giống như nó không hiểu tại sao sách vở lại nói công cha như núi Thái Sơn, ngọn núi ấy chỉ đè ép cho nó khó thở.
Vũ Thành Vãn lúc này vẫn không biết có đến một nửa vấn đề trên đời không thể giải quyết được bằng đối thoại, bởi vì hiểu lầm, bởi vì lòng tự ái, sự cố chấp luôn cho rằng mình đúng và cả sự phẫn nộ khi nhận ra mình bất lực trước hiện thực. Thế giới không chịu sự điều khiển của cảm xúc, chỉ có con người là nô lệ của cảm xúc mà thôi.
“Mình… ở lại nhà cậu đêm nay được không?” Trần Tụy bực bội không muốn về nhà.
Vũ Thành Vãn hỏi lại:
Cậu nghĩ ở lại với tôi thì an toàn hơn à?Trần Tụy chợt ngộ ra, nó tròn mắt định chạy thì bị Vũ Thành Vãn túm tay kéo lại, nó bị hôn từ cạnh bàn đến tận giường. Trần Tụy vội vàng đẩy Vũ Thành Vãn ra, lắp bắp bảo: “Giường… giường của em cậu…”
Vũ Thành Vãn giải thích:
Nó chuyển sang phòng khác rồi.Cái giường đơn vẫn nhỏ tẹo như trước, Trần Tụy nép trong góc tường, chỉ có sau lưng nó lạnh toát. Có tiếng chân người về ngoài cửa, hình như giọng anh Vũ con nói chuyện, cách một cánh cửa không nghe rõ nó nói gì. Nhưng tiếng động chừng đó là đủ khiến Trần Tụy kinh hãi. Cơ thể Vũ Thành Vãn đủ để bao phủ Trần Tụy, Trần Tụy cuộn mình bên dưới cậu, lí nhí nói: “Có người.”
Vũ Thành Vãn sờ nốt ruồi nhỏ của nó, làm như không nghe thấy. Hơn mười ngày không được đụng chạm vào nhau thế này mà Trần Tụy không nói một lời nhớ cậu. Nhưng cậu nhớ Trần Tụy, cậu nhớ nó cồn cào, cậu muốn Trần Tụy cũng nhớ cậu như thế.
“Anh ơi, mua kẹo Táo quân rồi nè.” Anh Vũ con gõ cửa.
Trần Tụy sửng sốt, môi Vũ Thành Vãn đã áp xuống. Không đúng lúc một chút nào, Trần Tụy cảm thấy môi cậu ấy mềm quá, rõ ràng trông lạnh lùng như thế mà nụ hôn lại nóng hổi.
“Anh ơi, ra đây nào!” anh Vũ con lại gọi to hơn.
Vũ Thành Vãn bóp cằm Trần Tụy, không cho nó hoảng quá cắn bừa, Trần Tụy bị Vũ Thành Vãn ghìm cứng trong lòng, nó không cách nào ngậm miệng lại được, khóe môi nó đã ướt nước bọt.
“Anh này!” anh Vũ con tức quá hét lên một câu rồi hậm hực bỏ đi.
Bấy giờ Trần Tụy mới bị Vũ Thành Vãn thô bạo hôn thành tiếng, vừa dữ dội vừa hấp tấp, áo len của nó sắp bị tốc tuột ra mất. “Tiểu Vãn…” Trần Tụy mụ mị ôm cổ cậu, rên rỉ: “Cậu gọi mình đi.”
Hơi thở nóng rực phả vào lỗ tai nó, tim Trần Tụy đập hối hả, nó cảm thấy mình điên mất rồi, nếu không tại sao nó lại nghe thấy hai tiếng “anh ơi” bên tai. Trần Tụy ngước cặp mắt mờ sương, nhìn thấy cậu mở miệng, trong im lặng, cậu nói hai chữ “anh à”.