Năm 2012, xuân phân, ở lễ đính hôn, hai nhân vật chính đến muộn.
Quan khách đã có mặt đông đủ, Mạc Hiền sốt ruột gọi điện cho Trâu Lý Lý, bên kia bắt máy ngay, Mạc Hiền hỏi: “Hai đứa đâu rồi?”
Trâu Lý Lý xin lỗi rồi giải thích: “Cô ơi con bị hỏng váy, Thành Vãn đang đưa con đi sửa, nửa tiếng nữa mới đến được ạ.”
Mạc Hiền nghe vậy thì không dám giục nữa, cô dặn dò: “Bảo Thành Vãn lái từ từ thôi, chú ý an toàn con nhé.”
Màn hình lớn phát đi phát lại ảnh của Vũ Thành Vãn và Trâu Lý Lý, mọi người trò chuyện ồn ào, hầu hết là tiếng chúc tụng. Vũ Bái ngồi ở vị trí chủ tiệc, ông ta ưỡn ngực ngẩng cao đầu nhận những lời chúc mừng xung quanh.
Giờ này đáng ra đã phải nhập tiệc nhưng vì nhân vật chính chưa đến nên quan khách bắt đầu tản mát. Trần Tụy vào từ cửa hông, lúc vào bàn anh cố tình cúi xuống vì không muốn mọi người để ý đến mình. Anh ngồi yên vị rồi anh Vũ con mới quay sang, thấy là anh nó kêu lên: “Anh à.”
“Ừm.” Trần Tụy nhẹ nhàng thở ra, anh thuận tay cởi khuya áo trên cùng rồi hỏi: “Sao vẫn chưa bắt đầu?”
Anh Vũ con nhăn mặt bảo: “Chị dâu em bị hỏng váy.”
Nghe thấy hai chữ chị dâu gương mặt bình thản của Trần Tụy thoáng sầm xuống, anh cầm ly rượu trên bàn lên, tâm trí bắt đầu lạc đi đâu.
Đợi thêm nữa sợ khách khứa sẽ phật lòng nên Mạc Hiền phải báo nhà hàng bắt đầu lên món, đúng lúc ấy thì tất cả đèn chiếu đều đánh xuống thảm đỏ, nhạc không nổi lên, chỉ có tiếng giày cao gót gõ cồm cộp lên sàn. Chùm sáng hội tụ vào Trâu Lý Lý với gương mặt trang điểm mỹ lệ khiến cô nàng càng thêm rực rỡ, nụ cười của cô cũng đẹp từng mi-li-mét. Gái sắc phải xứng với trai tài, hôm nay Vũ Thành Vãn được Trâu Lý Lý phân công mặc bộ đồ Armani cao cấp, áo vest cắt may khéo léo ôm dáng, phô bày thắt lưng và bờ vai rộng vững chãi. Trâu Lý Lý bảo dáng anh thế này mặc đồ tây là nhất hạng, lát nữa tan tiệc kiểu gì cũng phải làm với cô kiểu ảnh để cô đăng lên mạng cho thiên hạ trầm trồ.
Trâu Lý Lý rất khéo miệng nên cô nàng chỉ cần tung hứng mấy câu là vừa đúng lúc khai tiệc. Sau đó là đi mời rượu quan khách theo vai vế họ hàng để cảm ơn mọi người đã đến dự lễ đính hôn của anh Vũ Thành Vãn và cô Trâu Lý Lý.
Họ mời rượu Vũ Bái trước tiên, Vũ Bái có vẻ hài lòng với Trâu Lý Lý lắm, chính Vũ Bái đã mai mối cho hai người họ khi Vũ Thành Vãn về nước theo lời kêu gọi nhân tài. Quen biết nhau chừng một năm thì họ tuyên bố đính hôn. Trâu Lý Lý rất coi trọng hình thức nên lễ đính hôn của cô còn long trọng hơn lễ thành hôn của người khác, cuối cùng váy vóc lại có vấn đề làm suýt nữa thì xôi hỏng bỏng không.
Trâu Lý Lý uống cạn chén rượu mời Vũ Bái, còn sau đó cô chỉ đi theo sau Vũ Thành Vãn chứ không uống thật tình với ai nữa. Mời khách nam xong thì đến bàn của Mạc Hiền và anh Vũ con, mặt Trâu Lý Lý đã sắp đơ vì nụ cười công nghiệp, cô nàng liếc sang lại thấy Vũ Thành Vãn cũng sững sờ.
Gặp lại người xưa.
Đối diện với Trần Tụy đột nhiên Vũ Thành Vãn có chút hoảng hốt, nhẩm tính lại lâu lắm rồi anh và Trần Tụy chưa gặp nhau. Mười năm chỉ thấy mặt ba, bốn lần, lần gần đây nhất là năm 2008, Olympic Bắc Kinh.
“Thành Vãn?” Trâu Lý Lý lặng lẽ huých cùi chỏ vào Vũ Thành Vãn, giục anh mời rượu.
Vũ Thành Vãn mời Mạc Hiền trước, tiếp sau đã đến Trần Tụy. Trần Tụy rót đầy ly cho mình, đến lượt Vũ Thành Vãn tự rót anh đè tay Vũ Thành Vãn lại, không để cậu ấy rót đầy. Trâu Lý Lý nghiêng đầu nhìn Trần Tụy đầy tò mò. Cô chưa từng gặp Trần Tụy, Trần Tụy trắng nõn, đường nét nhu hòa, phải gọi là đẹp, vẻ đẹp phân tranh giữa khí khái nam nhi và thanh tú nho nhã, cuối cùng khí khái nam nhi chịu thua bởi nốt ruồi lệ dưới mắt anh. Hạt đậu đen nho nhỏ đưa tình, tự dưng Trâu Lý Lý nghĩ mình cũng nên đi chấm một cái nốt ruồi như thế.
Trần Tụy uống cạn ly, anh liếc thấy cặp nhẫn đôi trên tay đôi trai gái, tự dưng rượu vừa xuống dạ dày lại cuộn lên khiến anh khó chịu tái mặt.
Trâu Lý Lý hỏi: “Đây là?”
Cô đợi Trần Tụy tự giới thiệu nhưng anh Vũ con đã đứng lên, nói: “Anh họ đấy ạ.”
Trâu Lý Lý ngạc nhiên, Trần Tụy trông như trẻ hơn cô vậy mà là anh họ. Cô cũng chào anh họ, Vũ Thành Vãn kéo cô đi mời rượu tiếp.
Cô nàng tò mò hỏi: “Ê sao tôi chưa gặp ông anh họ này của anh bao giờ vậy, anh này người ở đâu thế?”
Vũ Thành Vãn liếc mắt nhìn cô rồi khoát tay, hiện giờ rất hiếm khi anh sử dụng ngôn ngữ ký hiệu nữa, bởi vì bên cạnh anh ít ai hiểu ngôn ngữ ký hiệu, hơn nữa điện thoại di động rất phổ biến rồi, bấm tin nhắn tiện hơn.
Ý anh là cô lo thân cô đi.
Qua ba lượt rượu, quan khách chè chén thả phanh, Vũ Thành Vãn bị lôi đi chuốc rượu, Trâu Lý Lý chịu hết nổi nên kiếm cớ chạy ra ban-công. Trần Tụy lúc đó cũng đang đứng thẫn thờ ngoài ban-công, lúc ra Trâu Lý Lý không để ý có ai không mà Trần Tụy hẳn là đứng đúng điểm mù của cô nên cô lôi điện thoại ra, gọi, “Hôm nay em đính hôn đó, anh biết chưa?”
Theo bản năng Trần Tụy muốn rút lui nhưng Trâu Lý Lý đứng ngay lối ra, Trần Tụy đành phải ở nguyên tại chỗ, cầu cho cuộc điện thoại này nhanh kết thúc.
“Tại sao anh không đến cướp cô dâu hả? Hồi đó ai nói nếu có ngày em lấy chồng mà chú rể không phải anh sống chết anh cũng phải cướp em về?”
Trần Tụy rùng mình, lời thoại này kịch tính quá, mà giọng Trâu Lý Lý cũng run rẩy nghe rất đáng thương. Trần Tụy bắt đầu thấy tê tê não.
“Vâng, anh nói đùa, anh nói đùa mà em tin là thật. Đàn ông các người giỏi lắm, bảo hết yêu là hết yêu được!” Trâu Lý Lý tức tối cúp máy, sau đó Trần Tụy nghe được tiếng kim loại va chạm xoảng xoảng, chắc cô vừa ném điện thoại.
Trâu Lý Lý đi rồi Trần Tụy còn ngơ ngác đứng nhìn vào trong sảnh, đuôi váy dài của Trâu Lý Lý như dòng sông ngân, đầu sông là Vũ Thành Vãn trong bộ âu phục thẳng thớm. Giữa biển người say sưa chúc tụng ánh mắt Trần Tụy như đang mò kim đáy bể, anh không tìm thấy Vũ Thành Vãn.
Lễ đính hôn kết thúc, Trâu Lý Lý phải đi trả váy, vì sự cố đột xuất nên cái váy này là đồ cô thuê sau. Vũ Thành Vãn bảo mua luôn đi, khỏi phải đi trả mười mấy cây số, anh còn nhiều công việc phải làm.
Trâu Lý Lý nói: “Thôi ạ, tôi tốn bao nhiêu tiền vào bộ âu phục của anh rồi, không mua cái váy này được. Để tôi tự đi trả, anh cứ việc đi làm đi.”
Vũ Thành Vãn không cản Trâu Lý Lý, anh uống nhiều rượu quá, giờ đầu óc anh có phần hơi trì trệ.
Tối muộn Trâu Lý Lý vẫn chưa về, Vũ Thành Vãn biết ngay cô nàng lại đi uống rượu rồi. Một tuần có đến bốn ngày cô ta xỉn quắc cần câu.
11 giờ 15, Trâu Lý Lý gọi điện cho Vũ Thành Vãn. Chỉ có mình cô ta biết thừa anh không nói được vẫn phải gọi điện, cô ta say líu lưỡi còn gào lên: “Đến đón tôi đê!”
Vũ Thành Vãn cúp máy, nhắn lại cho cô:
Cô tự về.Anh và cô ta đã giao hẹn không can thiệp vào việc của nhau. Hồi đó khi Vũ Thành Vãn gặp Trâu Lý Lý câu đầu tiên cô ta nói với anh là trông anh không giống bị câm. Phải thế nào mới giống bị câm? Đến giờ Trâu Lý Lý vẫn không đọc được ngôn ngữ ký hiệu, anh thì biết cô ta có một gã bạn trai, gọi là mối tình đầu, hai người hợp tan tan hợp rất nhiều năm, đến khi Trâu Lý Lý bị đá cô ta mới đồng ý đi làm quen với anh. Anh cảm thấy điểm ngu xuẩn nhất của Trâu Lý Lý chính là mơ tưởng một người đàn ông sẽ thay đổi vì cô ta. Trước khi quyết định đính hôn câu cuối cùng Trâu Lý Lý nói với anh lại là anh cái gì cũng tốt, mỗi tội bị câm.
Tiếng chuông cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Vũ Thành Vãn, người ấn chuông có vẻ rất lễ độ, không giống Trâu Lý Lý. Cô ta thì chỉ đấm ầm ầm vào chuông thôi.
Anh ra mở cửa, thấy người đến, mắt anh lóe lên nguy hiểm sau gọng kính không độ.
Trần Tụy trông thấy anh đeo kính cũng sững sờ, ban ngày đâu có như thế. Vũ Thành Vãn bây giờ trông nhã nhặn mà lạnh nhạt, như thể anh không để tâm đến bất cứ cái gì.
Anh nhận Trâu Lý Lý từ tay Trần Tụy, Trâu Lý Lý vào đến nhà là tỉnh rượu một nửa rồi, cô ta gạt anh ra để lảo đảo tự về phòng ngủ, anh cũng mặc kệ. Trần Tụy đứng trước cửa không đi, gió xuân se lạnh lùa tới. Trần Tụy hỏi: “Mình vào ngồi một lúc được không? Gọi xe mà chưa đến.”
Vũ Thành Vãn thản nhiên đứng chắn trước cửa không chịu tránh ra, anh hỏi lại:
Sao lại gặp cô ta?Trần Tụy ngẩng đầu, ánh mắt lướt trên gương mặt sắc nét của Vũ Thành Vãn dưới ánh đèn trước cửa, anh đáp: “Gặp ở phố chợ, cô ấy mua nước ở tiệm tạp hóa, say quá không phân biệt được đồng một tệ với một trăm tệ.”
Vũ Thành Vãn nghiêng người, Trần Tụy bước vào, anh rót một cốc nước đặt trước mặt Trần Tụy. Bàn tay đưa tới không hề đeo nhẫn, vẫn chỉ có những ngón xương xương dài thẳng tắp.
Cặp đôi này có vẻ đều không thích đeo nhẫn. Trần Tụy nuốt nước miếng, yết hầu anh trượt trượt gấp gáp.
“Hôm nay không cầm quà theo, hôm khác sẽ hái ít dâu tây tới.” Trần Tụy giải thích.
Vũ Thành Vãn ngồi ngả lưng trên ghế sô-pha, hai chân dài bắt chéo, thái độ khó cắt nghĩa.
Trần Tụy chịu đựng ánh mắt của Vũ Thành Vãn, anh bình tĩnh uống hết cốc nước rồi mỉm cười khoe hai cái má lúm, đôi môi còn ướt át mềm mại, anh bảo: “Thật ra mình chưa gọi xe.”
Vũ Thành Vãn nhướng mày, anh lại cười như ngượng ngùng rồi tiếp: “Giờ mình xuống gọi xe đây, tạm biệt.”