Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu

Chương 59

Một ngày loạn xị ngậu, nửa đêm Trâu Lý Lý tỉnh rượu mới bò dậy ra tìm nước uống. Thấy Vũ Thành Vãn vẫn ngồi trong phòng khách thì nghĩ anh đang làm việc, cô lẩm bẩm: “Việc gì mà làm tối ngày không hết.”

Vũ Thành Vãn gập máy tính lại, anh hơi bị mất ngủ, nằm xuống không dỗ giấc được.

Trâu Lý Lý ngồi trên thảm, hỏi: “Anh đi đón tôi đấy à?”

Anh lắc đầu.

Trâu Lý Lý hậm hực vặn lại: “Đời nào, tôi nhớ là có người đón tôi mà.”

Thế là anh gật đầu, trả lời cô ta: Phải, có người đưa cô về.

Trâu Lý Lý ôm đầu nặn óc một hồi rồi bật ra được một câu: “Khang Soái đưa tôi về đúng không?”

Khang Soái chính là gã bạn trai cũ của cô ta. Vũ Thành Vãn nhìn Trâu Lý Lý, cô ta chột dạ, chẳng lẽ hai tay này đánh nhau vì mình? Kết quả là Vũ Thành Vãn đáp: Không phải bạn trai cũ của cô, là của tôi.

Bạn trai cũ của tôi đưa cô về.

Trâu Lý Lý bị sặc nước, sau một tràng ho khù khụ những mảnh kí ức rơi rụng bắt đầu kết nối trong đầu cô, cô ngơ ngáo hỏi: “Không phải, đấy không phải là…”

Là anh họ anh hả? Trâu Lý Lý trợn tròn hai mắt, trông thái độ ngầm thừa nhận của Vũ Thành Vãn cô ta mới ngã vật ra cái ghế sô-pha sau lưng, bảo: “Quá thần kỳ.”

Vũ Thành Vãn nặn nặn thái dương, thực sự anh đã nghĩ Trần Tụy sẽ không đến dự lễ đính hôn của mình. Những năm này Trần Tụy đang làm gì anh không rõ, cũng không muốn tìm hiểu. Tóm lại là không ai thiếu ai mà chết được, trái đất vẫn quay thôi.

Năm ấy con đường học hành của Trần Tụy thật sự gian nan, sau khi Trần Cương qua đời trên người Trần Tụy chẳng còn bao nhiêu tiền, đủ ăn còn khó đừng nói đi học. Năm thứ ba đại học anh đã định bỏ, ngày Trần Cương còn sống cha bảo anh đi đào mỏ với chú bác thôn bên anh không chịu, người nằm xuống rồi lựa chọn không còn là lựa chọn mà trở thành sinh kế. Ở Bắc Kinh đâu giống ở quê, tiền tiêu như nước làm Trần Tụy chống đỡ không nổi, cuối cùng anh nghe lời dỗ ngọt của người quen mà đi làm thợ mỏ, nghe nói làm hai tháng thì kiếm đủ tiền ăn học cả năm. Trần Tụy ngây thơ cho rằng người ta tốt bụng giới thiệu công việc cho mình, anh đâu biết người môi giới thành công kiếm được bao nhiêu hoa hồng.

Trần Tụy đi làm được một tháng thì gặp sự cố sập hầm, anh tận mắt chứng kiến người khác bị chôn sống, từ đó Trần Tụy bị ám ảnh không thể làm tiếp được nữa.

Sau đó Mạc Hiền đến tìm anh, cô nói muốn thay chị hỗ trợ Trần Tụy học tiếp, lúc ấy Trần Tụy nghĩ ngay đến những lời Mạc Hằng nói trước lúc lâm chung. Cầm tiền của họ là phải nhìn họ mà sống. Trong đầu Trần Tụy chỉ có hình ảnh Vũ Thành Vãn, anh nghĩ sẽ có ngày hai người trở lại bên nhau, thế nên anh cương quyết không nhận một đồng của Mạc Hiền. Nếu nhận không phải là cúi đầu mặc họ bắt bẻ hay sao?

Mạc Hiền thở dài, cô nói với Trần Tụy: “Ông cụ chỉ sinh một người con gái ruột là mẹ con thôi. Dì là con nuôi của cụ.”

Lúc ấy Trần Tụy đứng bên bờ sông, suýt nữa anh run chân ngã quỵ. Anh nhìn Mạc Hiền mà không hiểu vì sao cô lại nói những điều ấy với mình.

“Tiểu Vãn bảo dì đến gặp con, nó dặn dì khuyên con đi học.” Mạc Hiền buồn bã nói, “Không chỉ một lần dì nghĩ nếu năm đó chị không quá bướng bỉnh làm liều thì có lẽ con bây giờ còn được đầy đủ hơn Tiểu Vãn.” Nhưng cuộc đời làm gì có nếu như, mỗi một ngày mở mắt ra đều phải lựa chọn. Làm người không có gì để hối hận, thì lựa chọn cũng vậy.

“Dì không biết giữa các con có chuyện gì…” Mạc Hiền nhìn chăm chú vào Trần Tụy, cái nhìn như muốn xuyên thủng tâm can anh, cô nói tiếp: “Dì chỉ muốn cho con biết con và Tiểu Vãn không hề có quan hệ máu mủ gì cả.”

Trần Tụy sửng sốt, rất lâu sau anh vẫn không thể cử động được. Nếu Trần Tụy là một người dễ lung lay hẳn là lúc này anh nên chạy đến trước mặt Vũ Thành Vãn, sung sướng báo cho cậu ấy chúng ta không phải anh em. Nhưng bát nước hắt đi rồi làm sao lấy lại được!

Câu tiếp theo của Mạc Hiền đã đập tan mọi mộng tưởng hão huyền của Trần Tụy, cô bảo: “Đầu tuần dì đã nói cho Tiểu Vãn biết rồi, nó không nói gì cả, chắc nó không để ý đâu. Nó bảo muốn sang Anh học, dặn dì đừng nói cho con biết, nó không muốn dì nhắc đến nó với con.”

Mạc Hiền đi rồi Trần Tụy còn ngồi bên bờ sông rất lâu, mặt sông không có sương mù, dường như anh thấy được rõ ràng cả cuộc đời lơ lửng trước mắt. Sóng gợn lớp lớp dập dềnh rồi tan vào hư không. Anh không thể bước xuống cùng một dòng sông lần nữa. Anh ích kỷ, anh nhu nhược, dường như anh hội tụ đủ mọi nhược điểm của con người. Thậm chí anh còn tồi tệ, ngày hôm đó ở bệnh viện anh khiến Vũ Thành Vãn khóc đỏ hai mắt, cậu ấy vừa khóc vừa nói chia tay với anh.

Một người câm, bàn tay để nói chia tay, lấy gì mà lau nước mắt.

Thật giống nước mắt cá sấu, Trần Tụy cúi đầu, lần đầu tiên thấy Vũ Thành Vãn khóc, anh biết mình thất tình thật rồi.

Lại sau đó nữa Trần Tụy vay tiền để học tiếp, cầm được tấm bằng tốt nghiệp xong anh nóng lòng tìm cách kiếm tiền trả nợ và mưu sinh. Anh không đi làm nghề gõ đầu trẻ với đồng lương bèo bọt mà xin việc ở một nhà máy. Lúc đầu làm dưới xưởng, sau đó dần leo lên làm văn phòng, cuối cùng trở thành “anh Trần giám sát” như người ta vẫn gọi.

Trần Tụy làm công việc này suốt từ hồi đó đến giờ, công ty chuyên in bao bì, ngày ngày anh xuống xưởng soi mẫu mã, màu sắc mực in. Nghề này thực sự rất lu bù, đến thứ sáu Trần Tụy mới được rảnh đi nhà vườn hái dâu, anh hái từng quả một, cặm cụi cặm cụi đến mức lúc đứng lên suýt thì vẹo lưng. Trần Tụy hái đầy hai hộp nhỏ rồi ra tính tiền, không quên mặc cả sát giá, tiền anh cần tiết kiệm cho nhiều việc chi dùng sau này.

Trần Tụy đến căn hộ đó là vừa 8 giờ tối, cứ tưởng ai cũng ở nhà hóa ra chỉ có Trâu Lý Lý. Cô mở cửa ra thấy anh thì nhăn mặt, không hiểu là nghĩ gì. Trần Tụy thấy chỉ có mình Trâu Lý Lý thì cũng ngại không muốn vào, anh đưa hộp dâu rồi chực đi thì bị cô níu lại, hỏi: “Anh họ ơi, anh biết nấu ăn không?”

Trần Tụy ngơ ngác đáp: “Có.”

Thế là Trâu Lý Lý hú lên rồi quơ túi xách hấp tấp chạy ra, trước khi đi mất cô nàng còn bảo: “Anh nấu cơm cho Thành Vãn giúp em nha, em đi đây có việc gấp lắm, cảm ơn anh nha.”

Cửa bị đóng sập lại, Trần Tụy tròn mắt, cô ấy tin tưởng anh thế cơ à? Trên bàn bếp lúc đó còn đống khoai tây Trâu Lý Lý nửa cắt miếng nửa bào sợi trên thớt, Trần Tụy nhớ lại Trâu Lý Lý làm móng tay rất dài, nhìn qua đúng là người không bao giờ phải đụng đến việc nhà.

Trần Tụy rửa tay, mở tủ lạnh tìm nguyên liệu rồi nấu hai món đơn giản.

Vũ Thành Vãn về đến nhà, trước tiên anh thay giày rồi đứng trên thềm ngẫm nghĩ. Trần Tụy nghe tiếng chùi tay đi ra, hai người đối mặt nhau, cả hai đều sững sờ.

Vũ Thành Vãn đi làm luôn mặc âu phục, thắt cà-vạt, đầu tóc chải chuốt tỉ mỉ trông đúng là tầng lớp tinh hoa trí thức. Trần Tụy nhìn Vũ Thành Vãn tự dưng cảm thấy hốc mắt mình nóng nóng. Vũ Thành Vãn ngửa cổ kéo lỏng cà-vạt rồi bước sượt qua như không trông thấy anh. Trước Vũ Thành Vãn Trần Tụy luôn thật ngoan ngoãn nhu mì, anh giải thích: “Cô Trâu có việc ra ngoài chưa về ngay được, mình mang dâu sang cô ấy nhờ mình nấu cơm cho cậu.”

Vũ Thành Vãn đột nhiên quay phắt lại, Trần Tụy bị giật mình bởi ánh mắt Vũ Thành Vãn, anh nín thinh.

Vũ Thành Vãn nghĩ bao nhiêu năm qua rồi, quả nhiên ai cũng sẽ trưởng thành. Trần Tụy bây giờ nói chuyện đã không còn cái giọng ấp úng, lấp lửng trước kia nữa.

Không gian yên tĩnh sắp quánh lại, Vũ Thành Vãn giơ tay, làm ký hiệu: Cảm ơn, cậu về được rồi.

Trần Tụy lúng túng chắp tay sau lưng, lặng lẽ xoắn những ngón tay vào nhau. Anh vội vàng nấu xong bữa cơm mà Vũ Thành Vãn còn không buồn để mắt, cậu ấy chỉ nói một câu cảm ơn đầy khách sáo. Đổi lại là mấy năm trước, Trần Tụy còn ưa xấu hổ thì lúc này chắc anh cắm đầu tông cửa chạy mất rồi.

Anh sờ sờ cái bụng lép kẹp của mình rồi nhỏ giọng bảo: “Cũng hơi đói.”

Vũ Thành Vãn nhướng mày, nhìn Trần Tụy dè dặt ngồi vào bàn, bảo: “Nào nếm thử xem tay nghề của mình có tiến bộ không?”
Bình Luận (0)
Comment