Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu

Chương 65

Vũ Thành Vãn ấm áp, trong tối tăm vô tận chỉ có cảm giác an toàn từ Vũ Thành Vãn, Trần Tụy lặng lẽ ngồi đó, không nhúc nhích. Không nên sa đà vào quá khứ, cuộc đời chỉ mãi nhìn về quá khứ đâu thể có hạnh phúc. Trần Tụy hiểu điều đó hơn bất cứ ai, cứ níu lấy đoạn ký ức từng muốn quên ấy rồi con người cũng sẽ biến thành quá khứ.

Vũ Thành Vãn thả tay ra, làm ký hiệu hỏi Trần Tụy trong tranh sáng tranh tối: Về chưa?

Trần Tụy nghiêng người nhìn đôi môi đóng chặt của Vũ Thành Vãn, có lẽ cậu ấy không thích mở miệng bởi vì cậu ấy không thể nói được. Khoa học kỹ thuật phát triển thậm chí đã cho phép cậu ấy chẳng cần ngôn ngữ ký hiệu nữa, màn hình di động sẽ dùng màu đen trắng biểu đạt ý muốn thay cậu ấy. Trần Tụy đặt tay lên ngực Vũ Thành Vãn, túi áo sơ-mi chẳng có gì, không còn cây bút máy rất hợp với cậu ấy nữa. Thấy không, tất cả đều thay đổi, chỉ có Trần Tụy muốn trở lại quá khứ. Chỉ có mình Trần Tụy trì trệ không chịu tiến lên.

Trần Tụy giống một con nhạn cô độc bi ai. Khi anh nghiêng người xương bả vai lồi lên như một cái cánh dị tật, Trần Tụy nhoài hẳn lưng sang, chậm rãi hôn Vũ Thành Vãn.

Vũ Thành Vãn cụp mắt, nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh.

Lại một lần nữa, Trần Tụy thấy Vũ Thành Vãn nói: Xin lỗi, tôi không thể tin cậu được.

Rời khỏi rạp chiếu phim, Vũ Thành Vãn đi trước, Trần Tụy đứng lại dưới đèn đường, ánh đèn xanh biếc nhạt nhòa không xuyên thấu được đêm tối, mặt trăng cũng đi trốn rồi. Anh cúi đầu nhìn thấy tán cây xanh cách đó không xa. Bóng cây đổ trên đất cũng la đà la đà. Đột nhiên anh cảm thấy cuộc đời cũng như bóng cây mờ ảo trên đường đêm, bóng càng tối đời người càng đa đoan.

Lúc Vũ Thành Vãn về nhà Trâu Lý Lý đã về, cô đang đắp mặt nạ, ngồi xem phim dài tập. Vật vờ lơ đễnh. Cuộc sống chính là những chuỗi ngày vật vờ lơ đễnh như thế.

Thấy anh về, Trâu Lý Lý gỡ mặt nạ ra, hỏi: “Đi hẹn hò về rồi đấy?”

Vũ Thành Vãn nới khuy cổ áo, ngồi xuống một bên thảm, khui lon bia uống.

Lúc nào cũng lạnh như tiền, Trâu Lý Lý không thể chịu được cái kiểu im lặng của Vũ Thành Vãn, dù hầu hết đàn ông sau khi kết hôn đều thành kẻ câm điếc nhưng anh ta không nói ra làm sao cô biết anh ta nghĩ cái quái gì?

“Làm sao mà xưng xỉa thế, anh họ chọc giận anh hả?” Trâu Lý Lý trượt xuống từ sô-pha, cũng ngồi lên thảm rồi hỏi rất là sỗ sàng: “Ê, sao hai người chia tay vậy? Yêu xa quá không chịu được à? Hay là ảnh cũng không chịu được cái nết lạnh lùng này của anh nên dạt vào vòng tay ấm áp của khứa nào khác?”

Vũ Thành Vãn đáp: Chia tay là bởi vì lúc đó tôi còn ngu vì tình hơn cô.

Chưa bao giờ anh cho rằng họ chia tay chỉ vì mình Trần Tụy, anh cũng sai. Anh không phù hợp với Trần Tụy, có lẽ người Trần Tụy muốn không phải một thằng câm. Nuối tiếc giữa anh với Trần Tụy tất cả tựu chung lại ở một câu Trần Tụy nói với anh năm đó, phỉ thúy là phỉ thúy, vàng là vàng, phỉ thúy sẽ không bao giờ phát sáng như vàng. Anh đã tin. Anh để mình đắm chìm theo tiếng chấp nhận của Trần Tụy. Trần Tụy cần anh, anh còn cần Trần Tụy hơn nhiều. Trần Tụy giữ lại hạt bồ đề, còn anh không giữ miếng ngọc Trần Tụy tặng năm ấy hay sao? Món đồ chơi rẻ tiền… mà mẹ kiếp với anh còn trân quý hơn mọi thứ ngọc thạch trên đời.

Giữa anh và Trần Tụy chỉ còn có thế.

Trâu Lý Lý bảo: “Tôi chẳng hiểu anh đang chửi anh hay chửi tôi nữa.”

Vũ Thành Vãn đáp: Cả hai.

Thật hiếm thấy Trâu Lý Lý không thèm chấp Vũ Thành Vãn, cô nghiêm mặt bảo: “Không làm hòa được hả?” cô cũng là người trong cuộc, sao cô lại không hiểu thế giới này là núi, là vũng bùn, là một bàn cờ giam hãm tất cả mọi người.

Vũ Thành Vãn bấm điện thoại rất lâu, cuối cùng khi giơ lên cho Trâu Lý Lý xem chỉ có một câu: Cậu ấy từng tự sát vì tôi.

Trâu Lý Lý nhìn chằm chằm dòng chữ hồi lâu, thực sự dù sầu não vì tình yêu đến mức nào cũng đừng hòng cô đi chết vì thằng khốn Khang Soái. Khang Soái có chết mười lần cô cũng không chết, Khang Soái mà chết cô còn phải đốt pháo ăn mừng.

“Anh họ hồ đồ quá.” Trâu Lý Lý đồng tình định ôm Vũ Thành Vãn an ủi thì bị anh giơ tay cản lại.

Anh bảo: Chúng ta không có quan hệ như thế.

Trâu Lý Lý xì một tiếng, lại đổi giọng chọc ghẹo ngay được: “Vầng vầng vầng, không phải ạ. Chúng ta chỉ đi đăng ký kết hôn thôi được chưa.” Xong cô lại tí tởn bảo: “Tôi thấy anh vẫn chưa quên được ảnh đâu, hay thế này đi, tìm được người như anh họ thì khó lắm nhưng hơi hơi giống thì chắc là có đấy. Để đấy tôi nhắm cho anh. Chà chà, cái nốt ruồi đó của ảnh thần kỳ thật, anh bảo tôi có nên đi chấm một cái không?” nói rồi cô lấy gương ra ngắm nghía mình.

Vũ Thành Vãn chỉ cho là Trâu Lý Lý nói linh tinh, không ngờ một tuần sau cô ta giục anh sửa soạn, chuẩn bị đi ‘xem mắt’ với cô.

Anh bảo không có hứng thú, không đi.

Trâu Lý Lý đã hứng chí lên nhất quyết phải làm được. Cô ta gọi điện cho Vũ Thành Vãn, bảo giày bị gãy gót, nhờ anh mang hộ đôi khác xuống sân nếu không cô ta không đi cà nhắc lên được.

Vũ Thành Vãn nhắn lại bảo: Lắm chuyện.

Nói vậy nhưng anh vẫn mang giày xuống cho Trâu Lý Lý, Trâu Lý Lý lúc đó đang ngồi trò chuyện vui vẻ với một thanh niên lạ mặt trên băng ghế dưới sân tòa nhà. Thấy anh xuống cô ta vội huých người bên cạnh, ý bảo cậu ta thể hiện tốt vào.

“Thành Vãn, đây là Giải Tuyển, đồng nghiệp của tôi.”

Vũ Thành Vãn nhìn qua Giải Tuyển, mặt mũi rất đàng hoàng, có một nốt ruồi trên má, anh hiểu ngay ý đồ của Trâu Lý Lý.

Giải Tuyển bắt tay Vũ Thành Vãn, bàn tay mềm mại như không xương, anh nghĩ bàn tay Trần Tụy không giống như thế, tay cậu ấy vừa xương vừa cứng, còn khô ráp. Bàn tay chưa từng được nuông chiều. Anh thả tay Giải Tuyển ra, Trâu Lý Lý vờ vịt thay giày rồi cười tủm tỉm chào tạm biệt Giải Tuyển. Giải Tuyển vừa đi khuất cô ta đã hớn hở hỏi: “Sao sao, thấy thế nào?”

Vũ Thành Vãn đáp: Cũng được.

Trâu Lý Lý thấy có hy vọng thì mừng rơn bảo: “Thế mai hai người hẹn nhau đi nhá.”

Vũ Thành Vãn đáp: Ghép với cô thì được.

Trâu Lý Lý hậm hực bảo: “Không biết điều.”

Vũ Thành Vãn thờ ơ nhún vai.

Đã ít lâu Trần Tụy không đến tìm Vũ Thành Vãn, lần trước ở rạp chiếu phim coi như hai người chia tay không vui vẻ nên trước mắt anh chưa biết phải đối diện với Vũ Thành Vãn thế nào. Nhà máy vào mùa bận rộn, máy in nóng rực vì chạy liên tục cả ngày lẫn đêm, Trần Tụy thường nửa đêm còn đứng trên bục điều khiển theo dõi màu mực.

Nhân lúc thay giấy Trần Tụy đi ra nghỉ một lát, anh không hút thuốc nên chỉ biết lấy điện thoại ra xem. Lướt đến bài Trâu Lý Lý đăng hình bờ biển, bãi cát, quả dừa ướp lạnh. Cuộc sống vẫn thoải mái như vậy. Trần Tụy ngẩng đầu nhìn trần nhà, mùi mực nồng nặc xung quanh anh, anh hình thành từ một đống máy móc lạnh trơ trơ, từ dầu máy nhầy nhụa và vô số cuộn giấy tráng.

Tin nhắn của An Vũ nảy ra trên màn hình, cô hỏi: Cuối tuần này rảnh không?

Trần Tụy đáp: Có.

An Vũ: Mình về nước, đi ăn nhé.

Trần Tụy: Được.

Anh vẫn giữ liên lạc với An Vũ, An Vũ thỉnh thoảng cũng sẽ đến thăm mộ Mạc Hằng. Người nhà họ An đã di cư sang Mỹ vì Ninh Khang ra tù liên tục quấy rầy An Sương, cả nhà họ dứt khoát chuyển đi thật xa.

Cuối tuần quán đông khách, Trâu Lý Lý đang ăn bít-tết với bạn thì bắt gặp Trần Tụy ngồi ăn với An Vũ. Cô cảnh giác lôi điện thoại ra chụp ảnh rồi gửi cho Vũ Thành Vãn, bảo: Cháy nhà rồi người ơi.

Vũ Thành Vãn: 

Trâu Lý Lý: Phát biểu cảm tưởng đi anh giaiii. Anh nói một câu là tôi sang phá họ liền.

Vũ Thành Vãn trả lời: Cô đi khám thần kinh đi.

Trâu Lý Lý cười ha ha, lại nhắn: Nhưng mà tôi thấy anh họ với cô này có vẻ thân nhau thật nha.

Vũ Thành Vãn: Ừ.
Bình Luận (0)
Comment