Trần Tụy gọi đồ tây theo khẩu vị ngoại quốc của An Vũ, anh ăn rất chậm, An Vũ thấy anh có vẻ uể oải liền hỏi: “Đồ ăn không ngon hay là không muốn ngồi với mình?”
Trần Tụy cười bảo: “Đâu có, mình nhạt miệng thôi.”
An Vũ đặt dĩa xuống, hỏi Trần Tụy: “Dạo này khỏe hơn rồi chứ?”
Trần Tụy gật đầu, đáp: “Đỡ nhiều rồi.”
An Vũ nhìn Trần Tụy một lúc rồi hỏi thẳng: “Vẫn không quên được à?”
Đương nhiên Trần Tụy hiểu cô đang nói về cái gì, nhiều khi anh cũng nghĩ cứ nhất định phải ở bên nhau sao? Cảm xúc tràn lan không thể khống chế cũng là một loại bệnh, nếu cuộc sống hôn nhân của Vũ Thành Vãn sẽ êm đẹp thì anh chẳng còn vai trò gì ở đây. Mà giờ… mọi thứ cứ như một vở kịch vụng về. Trâu Lý Lý rất tốt, nhưng Trần Tụy cũng đã qua cái tuổi ngây thơ cho rằng bất cứ ai tốt đều phải ghép đôi với Vũ Thành Vãn rồi.
Anh lắc đầu, “Không quên được.”
An Vũ bảo: “Đừng chần chừ nữa, không quên được thì dấn lên, xông lên mà giật lại, con người sống trên đời cái gì cũng phải tự tay giành lấy. Giành được thì là của bạn, giành không được bạn có nhớ mãi cũng vô ích.”
Trần Tụy đáp ừ. Trước khi đi An Vũ cho Trần Tụy hai tấm vé đi nghe nhạc Rock, cô bảo rảnh rỗi thì đi thư giãn chút đi, đừng sống nhạt nhẽo mãi. Trần Tụy chẳng có sở thích riêng, anh xem cái gì, nghe cái gì cũng là theo Vũ Thành Vãn, Vũ Thành Vãn dạy anh tất cả. Đêm khuya Trần Tụy không ngủ được thỉnh thoảng sẽ đeo tai nghe nghe tiếng nhạc ồn ã rồi nhớ đến hình ảnh Vũ Thành Vãn đánh trống. Hai bàn tay đó quá tự do, như muốn đánh ngã thế giới này.
Chạng vạng tối, hàng mây chiều cuối cùng đã bị màn trời nuốt chửng, Vũ Huy Kim gọi Vũ Thành Vãn xuống lấy cá. Dưới sân tòa nhà bắt đầu lác đác người đi bách bộ, Vũ Thành Vãn liếc nhìn hàng cây loan, anh tinh lắm, mắt anh nhắm chuẩn xác làm Trần Tụy không dám cử động. Trần Tụy vừa đến dưới sân một lát, chỉ muốn đứng lại đây chứ không định quấy rầy ai, đâu có ngờ tự dưng Vũ Thành Vãn lại xuống.
Vũ Thành Vãn nhìn Trần Tụy, Trần Tụy ngơ ngác đứng đó, không tiến cũng không lùi. Vũ Thành Vãn đột nhiên bước sượt qua, Vũ Huy Kim không đậu xe mà chỉ tấp nhanh vào lề để đưa cá cho Vũ Thành Vãn. Anh nhận cá, dặn Vũ Huy Kim trời nóng rồi đừng lôi Mạc Chấp đi suốt thế cẩn thận cảm nắng. Vũ Huy Kim khoát khoát tay rồi lái xe đi mất.
Trần Tụy vẫn đứng đó, anh đi lại, dưới tàng cây loan âm u, Trần Tụy đứng như một cái cây.
Anh không hỏi, Trần Tụy cũng không nói gì, dằng dai một hồi Vũ Thành Vãn chực đi thì bị Trần Tụy nắm ống tay áo giữ lại. Trần Tụy hỏi: “Đi xem ca nhạc với mình được không?”
Anh cúi đầu nhìn tấm vé Trần Tụy chìa ra, mảnh giấy đã bị nhăn vì thấm mồ hôi, có vẻ Trần Tụy đang rất căng thẳng.
“Mình đợi cậu.” Trần Tụy đưa vé xong bỏ đi luôn.
Vũ Thành Vãn nhìn chăm chú tấm vé rất lâu, cuối cùng anh bỏ nó vào ngăn kéo và không bao giờ lấy ra nữa.
Đến ngày buổi diễn diễn ra, Trần Tụy đến sớm, anh đứng trước cửa đợi vì sợ để lỡ mất Vũ Thành Vãn. Tiếc là đợi đến sát giờ vẫn không thấy người đến, Trần Tụy đành vào trước lúc đóng cửa soát vé.
Phía ngoài sân khấu mưa bay bay, sau khi cất ô nhân viên điều phối đưa khán giả cuối cùng vào. Vũ Thành Vãn phủi nước đọng trên tay áo, mắt vẫn thấy được bóng lưng Trần Tụy phía trước, vừa hấp tấp vừa khó nén được cô đơn.
Chỗ ngồi của anh đương nhiên không phải bên cạnh Trần Tụy, anh lại mua một cái vé khác, số ghế ngay phía sau vé Trần Tụy cho anh.
Tầm mắt anh vẫn có thể bao quát được Trần Tụy, Trần Tụy chỉ thẫn thờ nhìn màn hình lớn trên sân khấu. Anh quan sát Trần Tụy trong tiếng người huyên náo, trong giây lát dường như anh thấy linh hồn Trần Tụy bị hút cạn. Anh biết giờ phút này trong đầu Trần Tụy chỉ có anh.
Sau đêm vui cuồng loạn, đám đông lục tục rời khỏi khán phòng, Vũ Thành Vãn đi phía sau, nhìn Trần Tụy hòa mình vào dòng người rồi dừng lại trước cơn mưa nặng hạt. Trần Tụy không mang ô, anh thấy Trần Tụy ngơ ngác nhìn quanh, người càng ngày càng vắng, mưa càng rơi càng dữ dội. Trần Tụy ngồi xổm xuống, mớ tóc trên trán bị nước mưa hắt ướt.
Mưa hối hả tìm về mặt đất, những giọt mưa vội vã gõ nhịp cho thế giới rung động.
Trước mắt Trần Tụy xuất hiện một đôi giày da, ống quần tây phẳng phiu, anh ngước lên, thấy gương mặt lãnh đạm ấy dưới tán ô.
“Tiểu Vãn.” Trần Tụy chậm chạp đứng dậy, vuốt mớ tóc mướt mát, cặp mắt long lanh nhìn Vũ Thành Vãn, giọng anh nhẹ như kiệt sức: “Giờ này, hát xong rồi.”
Vũ Thành Vãn gật đầu.
Trần Tụy nặn ra một nụ cười chua chát, hỏi: “Cho mình đi nhờ ô được không, đưa mình đến trạm xe thôi.”
Ở đây không có bãi đỗ xe nên Trần Tụy không lái xe đến, anh không nghĩ lúc về trời lại mưa thế này. Vũ Thành Vãn nghiêng ô sang, Trần Tụy đến cạnh anh, lủi thủi đi. Đến trạm chờ xe Vũ Thành Vãn đột nhiên lôi Trần Tụy lại, bảo Trần Tụy đi theo mình.
Trần Tụy bị kéo lảo đảo đến được chỗ Vũ Thành Vãn đậu xe, anh ướt sũng từ đầu đến chân.
Thay đi.Vũ Thành Vãn lôi một bộ quần áo sạch từ cốp sau ra đưa cho Trần Tụy, bảo anh thay đồ ướt ra.
Trần Tụy ngồi trên ghế sau cởi áo, lúc tụt được một nửa rồi mới nhớ ra nhìn lên Vũ Thành Vãn. Ánh mắt hai người chạm nhau trên gương chiếu hậu. Sự luống cuống của Trần Tụy càng làm khắc sâu vẻ lạnh lùng, sắt đá của Vũ Thành Vãn. Anh vẫn nhìn chăm chú, không hề né tránh.
Hai tai Trần Tụy đỏ rực, sột soạt sột soạt, đợi anh mặc được cái áo sơ-mi vào thì ống tay áo lấp cả đầu ngón tay anh, tự dưng Trần Tụy ngượng ngùng vì ảo giác được Vũ Thành Vãn ôm ấp.
Quần áo của cậu ấy. Trần Tụy cúi đầu hít một hơi, mặt anh nóng bừng khiến đôi mắt càng trong veo như suối. Người ở ngay cạnh mà Trần Tụy ngốc nghếch chỉ dám nghĩ bộ quần áo này mình mặc về sẽ thành của mình.
Vũ Thành Vãn đưa Trần Tụy về nhà, đến dưới sân mưa đã tạnh. Trước lúc xuống xe tự dưng Trần Tụy hỏi: “Lên… ngồi một lúc không?”
Qua tấm gương chiếu hậu, Vũ Thành Vãn rà mắt trên làn da trắng muốt, trần trụi của Trần Tụy dưới cái cổ áo trễ tràng, đêm khuya mà mời đàn ông lên nhà ngồi.