“Cậu lên đi, để mình trả quần áo lại cho cậu. Nếu không…” Trần Tụy dè dặt trước ánh mắt Vũ Thành Vãn, “Lần sau mình lại phải đến tìm cậu để trả. Cậu… không thích mình đến mà.”
Vũ Thành Vãn nhíu mày nhìn Trần Tụy, anh hoàn toàn có thể bảo không phải trả, nhưng bốn mắt nhìn nhau một lúc sau anh lại xuống xe.
Ban đêm yên ắng, đèn cảm ứng trên hành lang không nhạy, Vũ Thành Vãn đứng chờ Trần Tụy sờ soạng mở cửa, chìa khóa chọc ra rút vào bao lâu mới thấy ổ khóa kêu lách cách.
Đến khi vào nhà, đóng cửa lại, Trần Tụy nắm tay Vũ Thành Vãn kéo anh vào phòng ngủ. Anh nên đoán được Trần Tụy sẽ làm gì, anh chỉ đang muốn xem Trần Tụy có thể làm được đến mức nào.
Thật bất ngờ là Trần Tụy quay lưng tìm trong ngăn kéo rồi lôi ra một chuỗi hạt trong suốt. Hạt quá lớn, chắc chắn không phải đồ trang sức. Anh ngượng ngùng bảo: “Cậu muốn không?”
Vũ Thành Vãn nhìn Trần Tụy, Trần Tụy lại hạ giọng thì thầm: “Cho vào… rồi lấy ra.”
Trần Tụy trở thành thế này từ bao giờ? Vũ Thành Vãn nhìn bộ dạng ngắc ngứ của Trần Tụy, anh đứng dậy muốn đi. Trần Tụy vội vàng nhào đến ôm sau lưng anh, giữ anh lại rồi bảo: “Tiểu Vãn… thế nào cũng được mà.”
Anh cầm bàn tay Trần Tụy, hỏi:
Cậu coi tôi là gì?Trần Tụy rầu rĩ đáp: “Người yêu.”
Ngoài cửa sổ mưa lại rơi lộp bộp, không khí bắt đầu ẩm ướt. Họ từng có vô số đêm mưa cùng nhau, dường như đêm nay cũng là như thế.
Trần Tụy gỡ cuộn dây tai nghe ra, nhét một bên vào tai Vũ Thành Vãn, máy MP3 đang phát đi phát lại bài Con kiến của Trương Sở. Vô số dòng nước luồn lách trên kính cửa, Trần Tụy nghiêng đầu, hôn Vũ Thành Vãn.
Đôi môi ướt át bật ra tiếng nước. Một cái hôn vội vã.
Vũ Thành Vãn ngửa đầu, Trần Tụy ôm đầu anh, tư thế này khiến anh không thể không nuốt xuống. Cái lưng gầy gò mong manh, Trần Tụy vẫn nhẹ bẫng như thế. Từ hồi ấy Vũ Thành Vãn đã cảm thấy Trần Tụy giống một con thỏ, từ đầu đến chân mềm mại, dễ tổn thương. Mà anh không thể nào nuôi nhốt Trần Tụy trong lồng được.
Tai nghe rớt xuống, Trần Tụy không muốn Vũ Thành Vãn cử động nên anh giật phăng cái máy nghe nhạc ra, ném xuống sàn nghe cạch một tiếng.
“Chồng à.” Trần Tụy vuốt tóc Vũ Thành Vãn, lại hôn hôn anh, “Cậu sờ xem.”
Chuông điện thoại thình lình réo vang, chỉ có một người sẽ gọi điện cho Vũ Thành Vãn. Trần Tụy cúi xuống hôn thật sâu, muốn Vũ Thành Vãn mặc kệ tiếng chuông khó chịu đó. Lúc Vũ Thành Vãn bấm nghe Trần Tụy tức tối hôn chọp chẹp thành tiếng như trả thù.
Vũ Thành Vãn làm như quở trách Trần Tụy, họ gần nhau đến mức Trần Tụy cũng nghe được rõ ràng giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia, “Thành Vãn, Luân Luân bị đi tướt, ba tôi đưa nó đi viện tôi phải đi cùng, mấy hôm nay tôi không về nhé.”
Luân Luân là con chó cha Trâu Lý Lý nuôi, con chó lai tạp chẳng nhìn ra giống gì mà cả nhà họ cưng như của quý.
Vũ Thành Vãn đột nhiên đưa điện thoại cho Trần Tụy, Trần Tụy ngơ ngác mở miệng, giọng mềm xèo: “Ừ… biết rồi. Chào.”
Trâu Lý Lý kinh ngạc á khẩu, Vũ Thành Vãn cúp máy trước khi cô nàng kịp rú rít thêm câu gì.
Trần Tụy muốn hôn tiếp nhưng Vũ Thành Vãn như đã tỉnh táo, anh tránh khỏi Trần Tụy. Tia chớp nhá lên ngoài cửa sổ soi rõ mặt anh, cặp mắt dửng dưng, Trần Tụy thèm khát được thấy anh dao động trong tiếng sấm rền.
Xuống đi.Vũ Thành Vãn ra hiệu cho Trần Tụy xuống khỏi người mình.
Trần Tụy nghe lời trèo xuống, nhặt MP3 rơi trên sàn, quấn lại tai nghe. Mưa tí tách, Trần Tụy hỏi anh ngủ lại được không. Dù có ngủ lại cũng không thể có gì xảy ra nữa.
Lúc Vũ Thành Vãn vào bếp đun nước, đi ngang qua nhà vệ sinh, anh thấy Trần Tụy đang ngồi trên cái ghế nhỏ giặt quần áo. Cậu ấy vò rất cặm cụi, khỏi nghĩ cũng biết là bộ quần áo của anh.
Có một cái máy giặt ngoài ban-công nhỏ nhưng từ khi trời chuyển nóng, quần áo đều mỏng nên Trần Tụy luôn giặt tay. Những món đồ Trần Tụy phơi ra bay phấp phới trên ban-công, toàn là sơ-mi trắng để đi làm. Còn có vài bộ đồ nữa, chỉ không thấy bộ Trần Tụy mặc của anh.
Anh nhắm mắt, hỏi Trần Tụy tại sao lại làm công việc hiện tại.
Trần Tụy đang rửa hoa quả cho Vũ Thành Vãn bằng bàn tay đã nhăn nheo vì ngâm nước, trả lời: “Sốt ruột kiếm tiền trả nợ. Với mình nghĩ mình không hợp làm giáo viên, mình không dạy học được.”
Vũ Thành Vãn trầm mặc, chính Trần Tụy lại nói tiếp: “Công việc của mình bây giờ cũng để dành được tiền, xe năm ngoái mình mua trả hết rồi, mình còn tiền tiết kiệm nữa.”
Anh thật sự chưa từng dựa vào Mạc Chấp, càng không nói đến xun xoe nịnh bợ nhà họ.
Anh không nợ bất cứ ai, ngoại trừ Vũ Thành Vãn.