Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu

Chương 68

Mấy ngày Trâu Lý Lý không có nhà Trần Tụy đều sang nấu cơm cho Vũ Thành Vãn, Vũ Thành Vãn hỏi làm sao anh phải hành hạ mình thế, đi làm chưa đủ mệt hay sao? Sao phải tất tả sang đây nấu cơm. Chưa kể dù Trâu Lý Lý có ở nhà cũng chưa chắc cô ta đã bước chân vào bếp…

Trần Tụy lại nghĩ đến bộ móng dài chuốt nhọn có thể chọc vào mặt người ta của Trâu Lý Lý, anh hỏi: “Bình thường ở nhà hai người ai nấu cơm?”

Vũ Thành Vãn đáp: Chẳng ai nấu.

Trần Tụy kinh ngạc, anh cảm thấy như vậy đâu phải cuộc sống gia đình, nhưng anh không thể nói ra câu đó. Thế là Trần Tụy đành nhồi nhét thêm ít thực phẩm dễ chế biến vào tủ lạnh.

Tối nào Trần Tụy cũng đến nấu cơm, có hôm 8 giờ Vũ Thành Vãn về đã thấy cơm nước bày sẵn trên bàn, vậy mà hôm nay anh trở lại bàn vẫn trống trơn. Anh nới lỏng cà-vạt, đi vào bếp, vòi nước đang chảy ào ào, anh thấy Trần Tụy đang đứng lom khom rửa mắt.

Rửa mãi không xong.

Anh kéo Trần Tụy lên, hỏi sao thế.

Trần Tụy không mở mắt ra được, anh nhăn nhó lúng búng đáp: “Bị ớt bắn vào mắt.” nói xong lại quay lưng định rửa tiếp.

Vũ Thành Vãn vặn sang nước ấm giúp Trần Tụy rửa thêm một lúc, Trần Tụy vẫn không mở được mắt ra. Vũ Thành Vãn liền vắt khăn lông chườm mắt cho Trần Tụy.

Trần Tụy đứng ngửa hẳn đầu lên trời, khăn phủ cả nửa khuôn mặt anh, môi anh hé mở, Vũ Thành Vãn nhìn thấy màu hồng tươi bên trong. Không nhìn được làm Trần Tụy có chút căng thẳng, yết hầu anh vô thức trượt trượt, một tay anh còn níu tay Vũ Thành Vãn.

Vũ Thành Vãn vừa giữ khăn mặt vừa dắt Trần Tụy đi vào. Trần Tụy ngơ ngác đi theo, đâu đến gần sô-pha anh được hướng dẫn nằm xuống, đầu gối trên cái đùi rắn chắc Trần Tụy mới nhận ra mình đang ở trong tư thế gì. Anh cứng đơ người, không dám hạ đầu xuống đùi Vũ Thành Vãn.

Vũ Thành Vãn nhắn tin cho Trâu Lý Lý, hỏi: Luân Luân sao rồi.

Trâu Lý Lý trả lời: Vẫn đang ở viện theo dõi, cha tôi thích con chó quý tử của ổng quá, tuần này tôi chưa về đâu nhé. Có gì hay ho thì nhắn tôi.

Vũ Thành Vãn nhắn lại: Cứ lo việc đi.

Cảm nhận được Trần Tụy vẫn trân mình, lúc đặt điện thoại xuống Vũ Thành Vãn vuốt vuốt tóc Trần Tụy. Trần Tụy nghe thấy tiếng tivi phát tin tức, đợi một lát mắt đỡ rát anh mới chậm rãi lấy khăn mặt ra. Trước mắt mù mờ như trong sương, Trần Tụy chớp lia lịa, bắt đầu thấy đường nét cái cằm Vũ Thành Vãn, cậu ấy đang xem tin tức, gương mặt thư giãn, ngón tay đặt trên đầu Trần Tụy lơ đễnh vuốt ve.

Trần Tụy cựa đầu, Vũ Thành Vãn nhìn xuống.

Tiếng tivi vẫn vang đều đều.

Giọng phát thanh viên rất rành rọt, Vũ Thành Vãn nhìn chăm chú ánh sáng phát ra từ màn hình, anh híp mắt lại, ngón tay luồn vào mớ tóc đen của Trần Tụy, nắm lấy.

Ánh mắt anh bắt đầu rơi xuống gò má Trần Tụy, Trần Tụy bẩm sinh đã sở hữu vẻ nhu mì từ bi, lần đầu tiên nhìn thấy Trần Tụy anh đã nghĩ gương mặt thế này, biểu cảm thế này… có khác gì tượng Bồ Tát tạc từ khối đá.

Chẳng khác một cái gì, Bồ Tát rơi xuống nhân gian còn phải chịu khổ nạn. Nếu không thượng giới đâu phải cõi thần tiên.

Họ chỉ có thể ở giữa nhân gian, hứng chịu tra tấn của thất tình lục dục.

Vũ Thành Vãn kéo Trần Tụy dậy, cái khăn đã lạnh lại phát huy tác dụng, Trần Tụy đỏ mặt bảo: “Chưa nấu cơm xong, hay mình gọi thức ăn ngoài nhé.”

Vũ Thành Vãn trả lời bằng ngôn ngữ ký hiệu, Trần Tụy xem xong mặt đỏ như thiêu!

Cậu ăn no là được.

Đêm xuống, Trần Tụy mặt dày mày dạn ngủ lại trên chiếc giường tân hôn của Vũ Thành Vãn và Trâu Lý Lý. Vẫn chưa kết hôn nên không có khung ảnh nào treo trong phòng, tường cũng không dán chữ Hỷ đỏ rực rỡ, chỉ có hai cái gối trên giường.

Một người cũng phải nằm hai gối à? Trần Tụy không dám hỏi, anh có tư cách gì mà hỏi? Anh mới là… người thứ ba mập mờ, không phải sao?

Vũ Thành Vãn không ôm Trần Tụy, dường như chỉ đơn giản là thu nhận Trần Tụy ngủ lại một đêm, vì chính Trần Tụy cố chấp muốn ở lại. Cuối cùng anh hỏi tấm lưng Vũ Thành Vãn: “Tiểu Vãn, cậu còn nhớ… cái đêm năm 2008 ấy không? Cậu… say đúng không?”
Bình Luận (0)
Comment