Trần Tụy nói đến năm 2008, Vũ Thành Vãn nghĩ thầm, quên làm sao được.
Năm 2008 diễn ra Olympic Bắc Kinh, Vũ Thành Vãn và Ưng Dương về nước xem, lúc đó Ưng Dương đã có kế hoạch về nước phát triển còn Vũ Thành Vãn muốn học tiếp. Ưng Dương vẫn đang phân vân, hai người nghĩ về nước xem thế vận hội đã, sau đó tính tiếp.
Đó là những giờ phút đáng tự hào, Vũ Thành Vãn ngồi trên khán đài, nghe Ưng Dương điên cuồng hò hét cổ vũ cho những dũng sĩ Olympic. Anh chỉ trầm mặc như một ngọn núi.
Xem hết trận đấu bóng bàn đơn nữ, anh và Ưng Dương đi ăn, Ưng Dương vênh vang như chính cậu ta đoạt huy chương vàng, cậu ta cứ rú rít suốt dọc đường, vào quán cơm đương nhiên họ gọi rượu uống. Anh và Ưng Dương chạm cốc, họ không ngồi phòng riêng mà chọn một bàn trong góc ít người, lắng nghe người ta bàn tán chuyện trên trời dưới bể.
Anh luôn dễ dàng nhận ra Trần Tụy giữa đám đông, dường như đó là một loại bản năng của Vũ Thành Vãn. Anh thấy Trần Tụy bị một bàn rất đông người mời rượu. Từ lúc chia tay đến giờ anh chỉ gặp lại Trần Tụy ba lần, thường là sau tết. Giữa đại gia đình hai đứa nhìn nhau, không nói với nhau một lời.
Vũ Thành Vãn từng hận Trần Tụy, thật ra gọi là hận thì quá trừu tượng, anh nghĩ không ai hiểu được cảm giác căng thẳng mất trí vì bị nỗi sợ hãi tột đỉnh cắn xé. Lúc ấy Trần Tụy không chết, ông trời có lẽ còn đứng về phía anh, ngày đó Vũ Thành Vãn đứng đợi người ta rửa ruột cho Trần Tụy mà hai tay anh run rẩy, anh thậm chí không ngừng tự hỏi tại sao mình không đi vào sớm hơn một chút, sớm hơn một chút để kịp ngăn Trần Tụy lại, Trần Tụy sẽ không làm ra hành động đó. Nếu Trần Tụy chết rồi thì chính là sự im lặng chồng chất của anh đã đẩy Trần Tụy đến cái chết.
May mắn thay Trần Tụy không sao, Vũ Thành Vãn lúc đó trông còn kiệt sức hơn Trần Tụy nằm trên giường bệnh, thế mà cuối cùng anh lại nghe được Trần Tụy chất vấn anh tại sao không nhắn tin trả lời.
Trần Tụy một lần nữa rót tràn nỗi sợ hãi của chính anh.
Anh chưa từng hối hận vì bất cứ điều gì, không hối hận vì đã yêu Trần Tụy, không hối hận vì nói chia tay, chỉ có ngày đó đứng trong phòng bệnh anh hối hận vì mình quá tự đại, hối hận vì mình mù quáng. Cố gắng thay đổi Trần Tụy chính là điều ngu xuẩn nhất anh từng làm trong đời.
Ưng Dương gọi Vũ Thành Vãn, hỏi nghĩ cái gì đấy, anh lắc đầu, không nhìn Trần Tụy nữa.
Hôm đó Trần Tụy đi công tác, sau khi tốt nghiệp đại học anh về quê làm, lúc thì chạy dự án, lúc thì bị cấp trên gọi đi công tác, thật ra là đi cùng để uống rượu. Cũng may khách hàng ngày hôm đó không quá khó chơi, qua ba lượt rượu Trần Tụy mới chỉ phải uống mấy chén, lúc anh tỉnh táo gọi xe tiễn khách hàng về người đó đã say không biết trời trăng gì nữa. Trần Tụy nhỏ gầy hơn hẳn vị khách, anh gồng mình đỡ ông ta đứng dậy, dìu ông ta ra cửa bắt xe.
Ngay trên đường ra cửa quán, người đó tự dưng sờ soạng mặt Trần Tụy rồi nhoi cái mồm đầy mùi rượu sang đòi thơm má anh. Trần Tụy sợ đến choáng váng, đúng lúc đó thì một cánh tay chen vào, giằng ông khách trên người Trần Tụy ra rồi lại lôi Trần Tụy đến bên người mình. Tất cả chỉ diễn ra trong vài giây, Trần Tụy định thần lại rồi lại sững sờ thấy Vũ Thành Vãn.
“Ai đây? Có chuyện gì thế?” sếp Trần Tụy nhảy ra ‘bênh vực kẻ yếu’.
Giọng chất vấn của ông ta hướng về phía Vũ Thành Vãn, thái độ này làm Vũ Thành Vãn không thể không nghĩ xa hơn, vai trò thực sự của Trần Tụy trên bàn tiệc đó là gì? Thế giới này ưu ái những người có ngoại hình xinh đẹp, đồng thời cũng bày cho họ lắm thách thức hơn, đúng không?
Ưng Dương thấy Vũ Thành Vãn có vẻ muốn đánh lộn thì chạy vội ra hòa giải. Cậu ta đã được tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Vũ Thành Vãn, mấy năm đi du học khỏi phải kể họ đã bị kỳ thị như thế nào, nhưng Vũ Thành Vãn chưa bao giờ chịu nhịn. Nắm đấm của Vũ Thành Vãn cứng hơn thép.
Ưng Dương nháy mắt ra hiệu cho Trần Tụy kéo Vũ Thành Vãn đi mau, cuối cùng thay vì bảo Trần Tụy kéo được Vũ Thành Vãn đi thì phải nói là Vũ Thành Vãn thô bạo lôi Trần Tụy đi mất.
Vũ Thành Vãn đưa Trần Tụy vào khách sạn, Trần Tụy nhìn anh đến mụ mị. Quá lâu rồi không được thấy Vũ Thành Vãn.
‘Ai cũng hôn anh được phải không, hả anh?’Hình như anh say rồi, Trần Tụy miễn cưỡng ép mình phải rời mắt khỏi Vũ Thành Vãn để vào phòng tắm lấy khăn mặt. Ngay lúc Trần Tụy vừa quay đi anh đã túm chặt cánh tay Trần Tụy, xô Trần Tụy vào vách tường rồi thô lỗ hôn.
Trần Tụy sửng sốt vẫn há miệng mặc anh muốn làm gì thì làm.
Giữa nụ hôn, Vũ Thành Vãn còn hỏi tại sao Trần Tụy không đẩy
đứa em này ra. Rõ ràng là trả thù. Trần Tụy thở dốc, vòng tay ôm cổ Vũ Thành Vãn, dán mình vào cơ thể anh, nuốt nước bọt của anh rồi gọi: “Tiểu Vãn.”
Vũ Thành Vãn móc trong túi áo thể thao ra cây thước trúc đó, Trần Tụy tròn mắt kinh ngạc, không hiểu sao Vũ Thành Vãn lại mang thứ này trong người. Ngay sau đó anh bị Vũ Thành Vãn dùng cây thước đó vỗ vỗ lên má, hành động như có ý nhục mạ, Trần Tụy đỏ mặt lại thấy Vũ Thành Vãn hỏi:
Sao không gọi chồng?Trần Tụy sắp bị Vũ Thành Vãn làm cho phát điên rồi, biết cậu ấy về nước, biết tất cả về cậu ấy nhưng lại không nhận được một lời đáp lại nào. Có một quãng thời gian ngày nào Trần Tụy cũng nhắn tin cho Vũ Thành Vãn, nội dung tin nhắn đều là những câu hỏi han ân cần như một kẻ đang yêu say đắm, chào buổi sáng chào buổi chiều, hôm nay cậu ăn gì, nghe bài hát nào, xem phim nào thế, thậm chí lúc chuẩn bị mua chiếc xe cũ Trần Tụy cũng chụp ảnh gửi Vũ Thành Vãn xem. Nhưng Vũ Thành Vãn không bao giờ nhắn lại.
“Chồng à.” giọng Trần Tụy run run, Vũ Thành Vãn ngồi xuống giường, ngoắc ngoắc ngón trỏ và ngón giữa, ngay khi Trần Tụy bước tới gần anh túm cổ đè Trần Tụy xuống, bắt Trần Tụy quỳ trên sàn, ngẩng đầu giữa hai chân anh.
Anh ngồi nhìn xuống Trần Tụy, nói cho Trần Tụy biết rằng cây thước này anh cất trong túi áo khoác lâu lắm rồi, trước kia anh đã gia cố lại nếu không cũng chẳng giữ được đến giờ. Lúc đầu anh định đốt nó đi, giờ anh sẽ dùng nó làm vài việc.
Trần Tụy vô thức rùng mình.
…
Một đêm cuồng loạn khiến Trần Tụy tưởng mình nằm mơ, tỉnh giấc đã không còn Vũ Thành Vãn ở đó. Nếu không có những vết cắn mút loang lổ trải khắp cơ thể Trần Tụy thực sự tin rằng mình đã nhớ nhung Vũ Thành Vãn đến mức sinh ra ảo giác.
Cậu ấy để ý! Trần Tụy vò ga trải giường, thầm nghĩ hóa ra Vũ Thành Vãn chưa bao giờ quên! Nếu không những vết cắn từ đầu đến chân Trần Tụy còn có thể có ý nghĩa gì?