Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu

Chương 77

Chuyến này Vũ Thành Vãn về nhà bị Trâu Lý Lý trêu ghẹo dữ dội, cô nàng hỏi thế nào rồi, giờ bắt đầu đi đêm không về đấy hả. Trâu Lý Lý đùa là vậy nhưng dù sao hai người đã có giao hẹn với nhau, nhất là trong thời kỳ nhạy cảm này lúc nào Mạc Hiền cũng có thể đến nhà kiểm tra, họ muốn đi đâu cũng nên báo trước để người kia biết đường đối phó.

Anh chẳng thèm trả lời, Trâu Lý Lý liền bảo: “Đừng có giả bộ câm điếc nha.”

Vũ Thành Vãn ra vẻ bất đắc dĩ, bình thường không ai nhắc hai chữ câm điếc trước mặt anh sợ làm anh tự ái. Còn Trâu Lý Lý lại suốt ngày hết gọi điện đến trêu chọc, thành ra Vũ Thành Vãn cũng lì với cô ta luôn.

Thưa cô, tôi câm thật mà.

Trâu Lý Lý gạt điện thoại của Vũ Thành Vãn ra, bảo: “Ê ê tôi không có ý đấy anh biết mà, tóm lại là giờ mấy người thế nào rồi… phải nói cho tôi biết còn liệu chứ, đừng có để đến ngày đến tháng mới bảo không cưới nữa thì tôi bị động lắm.”

Vũ Thành Vãn đáp: Yên tâm, cưới hay không do cô quyết định.

Trâu Lý Lý nhìn chằm chằm màn hình điện thoại rồi cười bảo: “Nhỡ tôi cứ muốn cưới thì sao?”

Bốn mắt va nhau, ánh mắt nghiền ngẫm của Vũ Thành Vãn khiến nụ cười trên mặt Trâu Lý Lý héo luôn, cô bĩu môi bảo: “Làm gì, đùa tí không được hả, tôi còn đang chờ thằng khốn Khang Soái quay lại xin lỗi tôi đây này.”

Anh thở dài, bảo: Bỏ đi, không phải người chung đường, không ép được đâu.

Trâu Lý Lý vẫn không bao giờ chịu nghe ai nói xấu Khang Soái, thấy Vũ Thành Vãn nói vậy cô nàng đùng đùng bỏ đi để lại một mình Vũ Thành Vãn trong phòng khách, xem ra là tức lắm.

Lạ lùng hơn là sau đó Vũ Thành Vãn nhận được tin nhắn của Giải Tuyển, từ lúc kết bạn trên mạng anh và Giải Tuyển chưa bao giờ chat với nhau, cơ bản là Vũ Thành Vãn không để tâm đến cuộc sống của người khác, nhưng như thế không có nghĩa là người khác không có hứng thú với anh.

Giải Tuyển: Anh có nghe Trương Sở không? Tôi có hai đĩa nhạc nè, mấy hôm nay dọn nhà nên tìm thấy. Nhiều đồ không xài đến quá, nhà thì toàn chuyển sang chỗ chật hơn thôi. Anh lấy không tôi tặng.

Vũ Thành Vãn: Cảm ơn, gửi chuyển phát cho tôi, tôi trả tiền.

Giải Tuyển: 囧,gần mà. Hay anh sang đây đi, tiện thể chuyển đồ hộ tôi tí… hihi

Chà, trên đời chẳng có gì miễn phí thật. Vũ Thành Vãn xem ảnh Giải Tuyển gửi thấy đúng là đĩa nhạc ngưng phát hành rồi, đĩa này rất khó mua. Không lấy cũng uổng, Vũ Thành Vãn nhắn lại: Cho tôi địa chỉ.

Nhà Giải Tuyển chuyển đến chỉ trong vòng mười cây số, cũng không xa lắm. Vũ Thành Vãn lái xe đưa cậu ta đi, đồ đạc của cậu ta toàn thứ linh tinh nên cũng mất công. Cậu ta đưa đĩa nhạc cho Vũ Thành Vãn, Vũ Thành Vãn làm ký hiệu cảm ơn.

Giải Tuyển ngồi ghế phụ lái nghiêng đầu nhìn anh rồi nói như quen thân lắm: “Ký hiệu này tôi hiểu nha, đừng khách sáo, hôm nay anh cũng đưa tôi đi còn gì. Nhìn anh đúng là không nhận ra thật, ai không biết lại tưởng anh không thèm nói chuyện là giả bộ ngầu chứ.”

Vũ Thành Vãn khựng lại, câu này nghe quen quen, hồi đầu biết nhau Trần Tụy chẳng nghĩ anh thế còn gì. Đương nhiên anh cũng chẳng cần trả lời, bởi vì câm nên anh luôn có thể giữ khoảng cách nhất định với người khác.

Anh định đưa Giải Tuyển về đến nhà, Giải Tuyển mời anh lên ngồi chơi một lúc, anh từ chối. Thế là Giải Tuyển đổi giọng bảo: “Thế tôi về chỗ anh với anh đi, tiện tôi cũng có việc cần tìm Lý Lý.”

Vũ Thành Vãn thật tình không nghĩ gì cả, anh lái xe về nhà, đến dưới sân anh đỗ lại bảo Giải Tuyển xuống trước để mình đi cất xe. Trước đó Giải Tuyển vẫn đang rất bình thường, mà vừa tháo dây an toàn ra tự dưng cậu ta bảo: “Em ngủ với anh được không?” vừa nói cậu ta vừa liếc xuống hông anh đầy ẩn ý. Lần đầu tiên trong đời Vũ Thành Vãn cảm thấy như mình bị quấy rối, anh nhíu mày muốn đuổi thằng oắt này xuống xe.

Khốn nỗi anh không nói được, đột nhiên Giải Tuyển chồm lên trước mặt anh, suýt nữa cậu ta cắn vào Vũ Thành Vãn nhưng anh kịp khóa tay, ghìm cậu ta lại.

“Anh thô bạo quá à~” Giải Tuyển uốn éo, bĩu môi nũng nịu bảo: “Nào anh, thử em đi mà, em ấy giỏi lắm đó, em làm nô tì của anh cũng được~”

Vũ Thành Vãn không hiểu trong giới họ đã chơi đến mức này rồi hay sao, anh xô Giải Tuyển ra rồi bắt cậu ta xuống xe. Đóng cửa xe rồi Vũ Thành Vãn nghĩ lại giọng nói của Giải Tuyển vừa xong còn thấy nổi da gà, anh nghi ngờ không biết có phải Trâu Lý Lý cố tình trả thù mình không.

Mà cũng thật tình cờ, Trần Tụy đã chứng kiến toàn bộ tình huống đó. Vũ Thành Vãn vừa bước xuống xe thì đụng ngay Trần Tụy với biểu cảm vô cùng phức tạp, anh cũng hơi bị loạng choạng.

Trần Tụy tự nhiên đi theo sau anh, hỏi: “Cậu đó là ai?”

Vũ Thành Vãn đáp: Chẳng là ai cả.

Trần Tụy nói: “Cậu có biết xe cậu dán phim chống nhìn trộm, mình đứng ngoài thấy xe rung không?”

Vũ Thành Vãn nghi hoặc quay lại nhìn Trần Tụy, đến lúc vào nhà anh mới hiểu câu đó Trần Tụy nói có ý gì. Anh đáp: Cậu nghĩ quá rồi.

“Nhưng mà…” Trần Tụy định nói lại thôi, thái độ của Vũ Thành Vãn rất lãnh đạm khiến Trần Tụy có cảm giác mình nói thêm một câu nữa là hai người sẽ cãi nhau liền. Cậu ấy còn chẳng buồn giải thích, nghĩ vậy Trần Tụy lại cảm thấy ấm ức, dường như Vũ Thành Vãn cũng chẳng kiên nhẫn với anh lắm. Trần Tụy bây giờ căn bản không dám nhăn mặt với Vũ Thành Vãn chứ nói gì cáu kỉnh hay to tiếng cãi nhau, cãi một cái là toang liền. Một chút xíu lòng chiếm hữu của Trần Tụy cũng đành bị nuốt xuống cùng ấm ức, anh lầm rầm bảo: “Mình về đây, cũng không có việc gì.”

Nói xong liền quay lưng ra cửa, nhà chưa bật điều hòa, không khí còn nóng nực bức bối. Vũ Thành Vãn bước vượt lên ngăn trước mặt Trần Tụy rồi gục đầu vào vai anh, Trần Tụy bị Vũ Thành Vãn đẩy tựa vào vách tường, anh cúi xuống thấy cái xoáy tóc cậu ấy.

Chẳng hiểu sao Trần Tụy lại đưa tay lên vuốt tóc Vũ Thành Vãn. Được vuốt ve một chốc Vũ Thành Vãn mới ngẩng lên, bảo Trần Tụy: Nó quấy rối em.

Anh giơ tay lên cho Trần Tụy thấy vết cào của Giải Tuyển trên mu bàn tay mình. Trong lòng Vũ Thành Vãn nghĩ thầm đúng là tại con ranh chết tiệt kia rồi, ngoài mặt anh lại vùi đầu vào bả vai Trần Tụy. Vóc người cao lớn ép Trần Tụy cuống cả chân tay, còn muốn Trần Tụy ôm ấp ra tận ghế sô-pha để dỗ dành.

Cũng không xước da nên không phải bôi thuốc, Trần Tụy cầm tay Vũ Thành Vãn lên thổi thổi rồi lại vuốt ve thêm một hồi, coi như chịu thua. Vũ Thành Vãn nhướng mày ngắm cái nốt ruồi nhỏ dưới mắt Trần Tụy, nó hút hồn anh, anh trở tay nắm tay Trần Tụy, mười ngón đan vào nhau, rồi anh ăn cái nốt ruồi đó.

Trần Tụy bị Vũ Thành Vãn nhay nhay mút mút đến đỏ hồng gò má, anh nằm dài trên ghế sô-pha ôm đầu Vũ Thành Vãn, quần áo mùa hè mỏng manh bị vò nhàu nhĩ hết cả.

Vũ Thành Vãn tì trên người anh, kể lể bằng đôi mắt đen sáng rực. Trần Tụy mềm lòng hẳn rồi, anh bảo: “Mình không biết, vừa xong thái độ mình tệ quá.”

“Sau này sẽ không bao giờ nghi ngờ cậu nữa.” Trần Tụy vừa xin lỗi vừa xoa hàng lông mày rậm của Vũ Thành Vãn, những ngón tay còn nốt chai lướt trên mặt anh, từ hốc mắt xuống mũi, xuống bờ môi, rồi bị anh ngậm lấy. Thong thả nhay cắn. Trần Tụy hấp háy mắt lại bị ánh mắt đầy xâm lược của Vũ Thành Vãn làm sững sờ, anh kêu á một tiếng, rút tay ra. Đầu ngón tay ướt sũng đặt trên cằm Vũ Thành Vãn. Vũ Thành Vãn xích người lên, trán đụng trán, hai môi sắp sửa chạm nhau còn bàn tay anh như nghịch ngợm ấp trên trái tim Trần Tụy. Trần Tụy nôn nóng muốn hôn anh, anh tránh được, lại trườn xuống áp tai nghe tiếng tim Trần Tụy đập. Bình bịch bình bịch loạn hết cả lên, bị nhịp tim nhanh mất rồi.

“Đừng đùa nữa mà, Tiểu Vãn.” Trần Tụy vò tóc anh, giọng run rẩy.
Bình Luận (0)
Comment