Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu

Chương 94

Mỗi khi đàn bồ câu xám bên nhà thờ bay sà xuống mặt sông lại gợn sóng lăn tăn, nơi họ ở có thể nhìn thấy nóc nhà thờ dưới những đôi cánh đập loạn xạ của lũ bồ câu. Vũ Thành Vãn lúc nào cũng cảm thấy chỗ đó giống bị rơi mất một mảnh ghép hình, dù cái đỉnh nhọn ở đó như muốn chọc thủng mặt trời.

Nơi ở này họ tìm được sau khi bị từ chối đến bốn lần. Bà chủ nhà này không hề kỳ thị họ, thứ tư tuần nào bà ấy cũng mời anh và Trần Tụy ăn rau trộn với khoai tây nghiền.

Cái dạ dày người Trung Quốc của Trần Tụy khiến hai đứa phải lăn vào bếp sáng tạo thực đơn, chẳng biết là vì nguồn nước hay thực phẩm khác biệt mà họ nấu kiểu gì cũng thấy thiếu thiếu vị. Trần Tụy đã gầy đến mức đêm ngủ ôm nhau xương xẩu chọc cả vào người anh. Anh thì quen với việc mỗi tối lấy cho Trần Tụy một cốc sữa nóng, Trần Tụy bảo sữa bò ở nước ngoài uống cũng chát họng.

Lò sưởi bập bùng trong tường khiến gian phòng ngập trong màu nâu đỏ, hoa văn trên thảm, trên cả tường làm người ta hoa mắt, Trần Tụy kéo dây bật ngọn đèn sàn rồi gọi Vũ Thành Vãn đang nằm ngủ trên sô-pha dậy.

Từ khi anh không nghe được lần nào gọi anh dậy Trần Tụy cũng làm thật khẽ khàng, nắn nót. Trần Tụy không dám lay, chỉ sợ anh giật mình phản xạ theo bản năng. Hầu hết mọi lần Trần Tụy sẽ hôn anh, đánh thức anh từ trong giấc mộng.

Thật giống người đẹp ngủ trong rừng, Trần Tụy bảo anh là công chúa.

Anh thản nhiên hỏi lại: Công chúa xx anh không xuống được giường hả?

Trần Tụy ngượng đỏ mặt túm tay anh lại, bảo anh đừng có đùa lưu manh nha.

Họ đã sang đây được một tháng, đúng dịp lễ mừng năm mới bên này, không khí vui tươi rộn rã khiến họ cũng bớt phần nào lạ lẫm. Sau đó là đi viện, hẹn bác sĩ khám, kiểm tra. Trở ngại ngôn ngữ khiến Trần Tụy lúng túng thiếu điều thành người cà lăm, đến lúc cần mở miệng ra dùng tiếng mới thấy mình chẳng biết gì! Trong khi đó Vũ Thành Vãn vẫn rất bình tĩnh.

Năng lực thích nghi của anh khiến Trần Tụy phải thán phục, khả năng viết ngoại ngữ trôi chảy của anh đã thuyết phục được cô y tá. Cô ta chịu kiên nhẫn trao đổi với họ, cuối cùng lại vẫn phải dựa vào Vũ Thành Vãn.

Hôm đầu tiên khám xong về nhà, Trần Tụy hỏi: Anh vô dụng lắm đúng không?

Vũ Thành Vãn lắc đầu.

Trần Tụy bảo: Đúng mà, em không phải an ủi anh đâu. Đáng ra anh đi cùng để chăm sóc em thì tối thiểu phải làm được những việc ấy, thế mà anh chẳng được việc gì cả. Chỉ làm phiền thêm.

Vũ Thành Vãn sờ sờ nốt ruồi lệ của Trần Tụy rồi bảo: Chẳng có gì đáng ra hay không cả, anh chỉ chưa thích nghi được thôi. Mọi thứ ở đây đều xa lạ với anh. Đừng sợ, anh làm rất tốt rồi.

Trần Tụy vừa cảm động vừa moi bàn tay Vũ Thành Vãn đang thò vào cổ áo mình ra. Anh nhìn Vũ Thành Vãn trách móc, bụng nghĩ cậu ấy chẳng chịu để người ta trình bày hết nhẽ gì cả.

Vũ Thành Vãn cười, dụi đầu lên ngực Trần Tụy, dụi dụi một hồi mà trái tim Trần Tụy mềm nhũn chẳng còn ấm ức được gì nữa.

Sau khi có kết quả khám ban đầu bác sĩ vẫn sẽ cần theo dõi Vũ Thành Vãn thêm một thời gian, thế là họ quyết định ở lại đây lâu dài. Ngày ngày Trần Tụy ăn bánh mì Pháp mà đau khổ không nói nên lời, anh chỉ muốn vác cái que củi này ra hấp ngược hấp xuôi như hấp bánh bao chay ở nhà. Vũ Thành Vãn cười véo má Trần Tụy, lại hôn chóc chóc vào đôi môi dẩu lên vì không ưng ý của anh… thật sự là thích quá, Vũ Thành Vãn đè anh xuống lăn lóc trên tấm thảm dày.

Sau những ngày đầu lạ nước lạ cái, Trần Tụy bắt đầu đề nghị ra ngoài tìm việc làm. Bởi vì xem tiến độ trước mắt có lẽ họ còn phải ở đây nửa năm, một năm, Vũ Thành Vãn vẫn có thể làm việc ở nhà bằng những tin nhắn gửi qua đại dương, nhưng Trần Tụy thì chịu rồi.

Không làm việc khiến người ta nghi ngờ giá trị của chính mình.

Lúc Trần Tụy đề xuất việc này Vũ Thành Vãn không ủng hộ cũng chẳng phản đối, anh chỉ hỏi: Định làm gì nào?

Trần Tụy móc trong túi ra một tờ rơi, anh đọc không hiểu nhưng Vũ Thành Vãn hiểu. Chà, cửa hàng bánh mì tuyển gấp nhân viên làm theo giờ. Vũ Thành Vãn đọc chăm chú một lát rồi dứt khoát quyết định: Ở nhà đi, em trả anh ngày 2 tiếng công xx.

Ê sao ra nước ngoài một cái cậu ấy như thành người khác luôn vậy, Trần Tụy tròn mắt, giả bộ giận dỗi cắn ngón tay Vũ Thành Vãn, phạt cái tội nói xàm. Vũ Thành Vãn dùng ngón tay bị Trần Tụy ngậm ướt sũng để vuốt ve vành tai anh đầy khêu gợi, rồi lại mỉm cười ra hiệu cho Trần Tụy há miệng to nữa nào.

Cuối cùng vẫn đồng ý cho Trần Tụy đi làm, Vũ Thành Vãn đi cùng Trần Tụy đến thỏa thuận tiền lương, lúc về nhà Trần Tụy vui hớn hở cứ ôm rịt lấy anh không chịu buông.

Anh vỗ vỗ eo Trần Tụy, bảo Trần Tụy đi chuẩn bị giấy tờ cần thiết đi. Trần Tụy bắt đầu lục tung đống giấy tờ rồi thấy một tờ như giấy chứng nhận họ làm lúc mới sang đây, anh tò mò hỏi: Cái này là gì thế?

Trần Tụy chẳng hiểu gì mấy thứ hộ chiếu thị thực, Vũ Thành Vãn bảo sao anh làm vậy.

Anh đáp: Đăng ký kết hôn đấy.

Trần Tụy sửng sốt, như không hiểu câu nói bằng ký hiệu Vũ Thành Vãn vừa làm, anh hỏi lại một lần nữa. Tờ đăng ký này là họ vừa sang được một tuần Vũ Thành Vãn đã kéo Trần Tụy đi làm, Trần Tụy đâu biết là gì, anh chỉ ký tên vào chỗ Vũ Thành Vãn bảo. Trần Tụy cảm thấy mình thật là ngốc nghếch, cứ ngơ ngơ ngác ngác vậy hoài.

Đăng ký kết hôn của bọn mình à? Trần Tụy vẫn chưa dám tin.

Vũ Thành Vãn nhíu mày, hỏi: Chứ còn gì nữa? Anh còn định kết hôn với ai?

Trần Tụy cắn môi, bắt Vũ Thành Vãn dịch lại từng câu cho mình. Nghe xong, nhận thức được hai người thật sự trở thành husband và husband rồi não anh càng ong lên, hai mắt anh ầng ậc nước.

Vũ Thành Vãn hỏi: Anh phản ứng lạ đấy, không muốn phải không?

Trần Tụy vội vàng lắc đầu, bảo: Đâu có, đâu có, sao em gạt anh kết hôn mà không bảo gì hết? Mình kết hôn một tháng rồi anh còn chẳng biết gì.

Vũ Thành Vãn bảo: Anh này, tờ đăng ký này chỉ có hiệu lực pháp lý ở đây thôi, về nước không tính đâu.

Anh cũng không thể nói được câu bảo Trần Tụy đừng coi đây là thật, nếu nói được câu ấy Vũ Thành Vãn đã chẳng lẳng lặng dụ dỗ Trần Tụy đi đăng ký kết hôn với mình.

Trần Tụy hờn dỗi bảo: Thế thôi không về nước nữa.

Vừa nói ra câu ấy cả hai cùng sững sờ nhìn nhau, có thứ gì trào cuộn trong lòng. Vũ Thành Vãn bảo Trần Tụy cố gắng lên, ở đây không chỉ được kết hôn mà đàn ông làm nhiều nhiều còn mang thai được luôn đấy. Trần Tụy ngơ ngác hỏi lại có thật thế không? Cứ vậy là tin rồi đấy.

Vũ Thành Vãn quả quyết rằng: Thật chứ.

Trần Tụy bị lừa suốt ba ngày mới sực hiểu ra, đàn ông đúng là đồ lươn lẹo.
Bình Luận (0)
Comment