Trên đường đi làm Trần Tụy rất hay gặp những người lang thang hoặc là ‘nghệ sĩ’, nếu chỉ kéo đàn
violon ra tiếng chói lói cũng được coi là nghệ sĩ. Vũ Thành Vãn thì cứ chập tối là đi đón anh, lúc đầu Trần Tụy không chịu, anh sợ Vũ Thành Vãn đi một mình sẽ gặp nguy hiểm, anh lo lắng đến thái quá.
Ra đường kiểu gì Trần Tụy cũng phải nắm tay Vũ Thành Vãn, mỗi khi anh siết chặt tức là xe cộ rất đông, còn anh thong thả buông lỏng để mười ngón đan nhau, thỉnh thoảng còn vung tay lên lắc lắc trong gió tức là đường vắng, hai người đàn ông trưởng thành sánh vai bên nhau cũng chẳng sao.
Nơi này giống như nông thôn, có vẻ thành phố phát triển đến mấy cũng không bao giờ kết nối được với những vùng quê, vẫn hoang vắng, vẫn tự do suồng sã.
Đã có kết quả kiểm tra của Vũ Thành Vãn, tiếc là bác sĩ cũng không đưa ra được kết luận gì cụ thể, tạm thời họ chỉ xác định vấn đề nằm ở hệ thần kinh dẫn đến mất thính giác tức thời. Trần Tụy thiếu điều túm tay áo bác sĩ để hỏi có cách chữa không, chứ kết luận như thế khiến chặng đường ở đất lạ của họ càng thêm mờ mịt.
Bác sĩ chỉ cho anh một câu ‘cứ lạc quan lên’.
Trần Tụy á khẩu, có phải bệnh tật gì hiểm nghèo đâu mà bảo người ta lạc quan? Sau đó anh về nhà nghĩ mãi mới hiểu câu này hẳn là dành cho Vũ Thành Vãn. Bác sĩ khuyên cậu ấy nên lạc quan hơn, tích cực hơn, biết đâu tự dưng sẽ khỏi. Bất đồng ngôn ngữ khiến Trần Tụy đau cả đầu, anh hỏi Vũ Thành Vãn:
Tiểu Vãn này, em không vui sao?Vũ Thành Vãn chỉ mỉm cười, lắc đầu trước cái sự phân tích câu từ của Trần Tụy.
Bấy giờ Trần Tụy mới nhận ra anh chưa từng chú tâm đến việc Vũ Thành Vãn có hạnh phúc hay không, mỗi ngày cậu ấy có vui vẻ hay không, ý nghĩ đó vừa khiến anh cảm thấy thật ấu trĩ vừa buộc anh phải suy nghĩ nghiêm túc hơn. Khó lắm sao? Muốn vui vẻ khó lắm sao?
Lại một buổi chiều gió lạnh về, trên trời vẫn ráng đỏ nhưng những viền màu chì xám xịt khiến cảnh vật trở nên hiu quạnh, chẳng còn gì ấm áp.
Vũ Thành Vãn đứng bên đường xem một người đàn ông đang chơi đàn
violon, anh ta chơi rất lâu rồi, bàn tay trần phơi trong gió lạnh đã đỏ ửng nhưng ánh mắt anh ta vẫn thật chăm chú. Anh ta tôn trọng âm nhạc như đời sống. Vũ Thành Vãn đứng xem anh ta, anh đứng thẳng tắp, tiếng đàn du dương uốn lượn chảy qua thế giới của anh, không một nốt nhạc nào vương lại. Thấy có người xem người đàn ông càng hào hứng kéo đàn, dù Vũ Thành Vãn không hề ném một đồng tiền nào vào hộp đàn nhưng có khán giả là khác lắm.
Vũ Thành Vãn đứng đó rất lâu, dễ đến gần 40 phút. Anh đã ra khỏi nhà sớm nửa tiếng mà vì gặp người kéo đàn này mà anh vẫn chưa đến cửa hàng bánh mì đón Trần Tụy về. Chỉ có vài phút đi bộ, Vũ Thành Vãn sực tỉnh, màn diễn tấu đã kết thúc, người đàn ông tiến về phía anh rồi cúi chào lịch thiệp, sau đó anh ta chìa cái mũ phớt ra, ý là xin tiền
boa.
Từ đầu anh đã định cho tiền rồi, hai túi áo khoác anh toàn tiền lẻ, tiền to không để trong này, vậy là anh lấy hết cho anh ta. Có lẽ rất hiếm khi gặp khách hào phóng như vậy nên người đàn ông cảm ơn anh liên tục bằng tiếng nước ngoài. Anh không nghe được nên khoát tay chào, lúc quay lưng định đi thì thấy Trần Tụy đứng ở góc đường.
Có lẽ Trần Tụy ở đó được một lúc rồi. Anh tiến lại, không thấy Trần Tụy cười tươi như mọi khi, trên đường về Trần Tụy còn quên cả nắm tay anh.
Trần Tụy không vui. Vũ Thành Vãn nheo mắt nhìn Trần Tụy, từ sau khi làm lành cơ bản là họ không cãi nhau nên rất hiếm khi anh thấy Trần Tụy thế này. Không biết có phải gặp chuyện gì ở chỗ làm không, Vũ Thành Vãn lặng lẽ đưa tay nắm bàn tay Trần Tụy đang buông thõng rồi siết chặt, cuối cùng Trần Tụy cũng chịu nhìn sang anh.
Giận gì thế?Anh hỏi bằng khẩu hình.
Trần Tụy thả tay anh ra để trả lời:
Không giận gì cả.Bữa tối ăn qua loa cho xong, Trần Tụy rửa mặt rồi ngồi trên thảm học tiếng, những từ mới đã quên hết từ hồi nảo nào lại tra tấn anh thành đứa học trò sầu não khi xưa. Vũ Thành Vãn lại gần, nắm bàn chân trần không đi tất của Trần Tụy rồi ngang ngược kéo một cái. Trần Tụy vẫn giữ tư thế cúi đầu nhẩm từ không chịu ngẩng lên nhưng ánh mắt đã đảo một vòng rồi mới quay về với trang sách đầy chữ.
Trần Tụy giận thật, thật ra chuyện cũng chẳng đáng gì nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng. Bởi vì Vũ Thành Vãn lấy hết tiền trong túi ra cho người lang thang đó nên anh giận. Phải rồi, trong mắt Trần Tụy những người nghèo túng râu ria xồm xoàm, vác đàn
violon dễ gặp trên đường phố nơi này đều là người lang thang, những ‘người lười biếng’ không chịu làm việc, sống dựa vào trợ cấp. Trần Tụy không thể nào hiểu được họ, hệ thống giáo dục khác biệt khiến anh không thể có chung cách nhìn với bất cứ ai ở cái nơi tuyết phủ dày đỉnh núi này. Từ bảy tuổi anh đã đi cắt cỏ cho đàn thỏ nuôi trong nhà, vậy mà có những người sẵn sàng sống vật vờ không chịu lao động.
Đương nhiên, những chuyện ấy chẳng liên quan gì đến anh. Điều làm anh tức là Vũ Thành Vãn tự dưng lại cho người ta nhiều tiền như thế. Tức được nửa chừng anh lại nghĩ cậu ấy có cho cũng chẳng phải tiền của mình, hai người họ độc lập về kinh tế, chẳng ai tiêu tiền của ai, anh có quyền gì mà nói.
Mà chưa kể cái bản diễn tấu
violon đó Vũ Thành Vãn còn chẳng nghe được một tiếng nào.
Trần Tụy cắn môi, không biết mình đang giận cái gì nữa, chỉ là trong lòng anh nặng nề khó chịu.
Vũ Thành Vãn đưa ngón cái lên giải cứu cánh môi mềm mại của anh khỏi hàm răng. Anh trừng cặp mắt long lanh, bướng bỉnh nhìn Vũ Thành Vãn. Vũ Thành Vãn xáp lại, ngậm đôi môi ướt át của Trần Tụy, nhay nhay hôn hôn làm anh phát nhột.
Trần Tụy còn giận gì nổi nữa, anh vòng tay ôm cổ Vũ Thành Vãn, hôn lại cậu ấy. Anh nghĩ cậu ấy uống thuốc khổ lắm rồi, việc gì mình phải dằn vặt cậu ấy thêm nữa.
Vũ Thành Vãn dựa vào Trần Tụy, lại hỏi:
Tức cái gì nào?Trần Tụy đáp câu đầu tiên rằng:
Tiền hôm nay em cho người đó anh đi làm cả tháng cũng không đủ.Vũ Thành Vãn khựng lại, Trần Tụy lại nói:
Tiền là của em, em muốn tiêu sao cũng được. Lúc ấy anh đứng sau lưng em, anh cũng biết em sẽ cho tiền anh ta, nhưng mà Tiểu Vãn à, anh không ngờ em lại đưa hết. Em có biết tiền trong hai túi áo em… lúc nhét vào anh còn phải phân vân không biết nên để bao nhiêu. Ít quá sợ em không đủ tiêu, nhiều thì tạm thời anh cũng không còn.Đó là tất cả số ngoại tệ Trần Tụy có trong tay. Vậy đấy, họ không nghèo, kinh tế họ vẫn dư dả, Trần Tụy vẫn vừa than giá cả khiếp thật vừa chọn mua những chai sữa bò và bánh mì ngon nhất cho anh. Nhưng như thế không có nghĩa là Trần Tụy sẵn sàng tiêu xài hoang phí. Lý luận như thế là áp đặt với Trần Tụy, chỉ là Trần Tụy tiết kiệm mấy năm mới được vài chục nghìn tệ, người thường muốn có tiền để dành chỉ có cách miệt mài bươn chải. Trần Tụy không cố gắng hay sao? Bao nhiêu buổi Trần Tụy đi sớm về khuya, vài ba câu nói làm sao diễn tả hết được.
Anh tiêu xài thỏa thích trước mặt Trần Tụy, Trần Tụy chỉ có thể hờn giận với hiện thực.
Dường như Vũ Thành Vãn đang suy tư, Trần Tụy lại nói thêm:
Em không sai gì cả, anh chỉ giận mình tự dưng lại khó chịu thôi.Trần Tụy nhặt quyển sách lên, tiếp tục nhẩm từ mới. Anh vẫn giữ cái thói quen lẩm bẩm mỗi khi học thuộc lòng từ xưa. Vũ Thành Vãn ngồi sau lưng vòng tay ôm anh, bờ vai Trần Tụy không rộng, anh lọt thỏm trong lòng Vũ Thành Vãn. Cằm Vũ Thành Vãn gác lên hõm vai anh, hơi thở nóng hổi phả trên xương quai xanh, vòng tay siết chặt, Trần Tụy không cựa được nên ngoái lại nhìn. Vũ Thành Vãn đụng chóp mũi với anh, hàng mi cậu ấy rũ xuống, nhỏ nhẹ đến mức Trần Tụy tưởng như cậu ấy đang lấy lòng mình.