Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em

Chương 64


Nhưng một lát sau, cô giảm lực đạo ngay lập tức, sợ làm anh đau.
Lâm Sơ Diệp giữ nguyên tư thế nằm đè lên Ôn Tịch Viễn, nước mắt không ngừng rơi.
Ôn Tịch Viễn vươn tay ra ôm mặt cô, ánh mắt nhìn cô vẫn mãnh liệt như trước.
Cô đang tủi thân, cũng không nhịn được mà hung hăng nhìn lại.
Hai ánh mắt mãnh liệt chạm nhau, tia lửa cũng từ đó bắn ra tung tóe.
Anh tức giận cúi đầu hôn cô, mạnh mẽ như dã thú.
Cô cũng không e dè gì mà tiếp nhận lại anh, thậm chí còn muốn chiếm thế chủ động.

Hai con người gần như lột bỏ đi hết hình tượng mà bản thân xây dựng, chỉ còn lại bản năng hoang dã mà chiếm lấy nhau.
Thế nhưng Ôn Tịch Viễn không cho cô một chút cơ hội nào.
“Lâm Sơ Diệp, em đây là đang tìm cái chết.”
Giọng nói khàn khàn của anh vang lên, sau đó lại hung hăng hôn lên môi cô.
Đến khi mọi chuyện kết thúc thì đã là đêm khuya.
Rèm cửa tự động đã được Ôn Tịch Viễn đóng lại từ lâu, che đi ánh đèn neon bên ngoài, phòng khách rộng lớn trở nên yên tĩnh mà ấm áp.
Cảm xúc qua đi, lý trí trở lại khiến Lâm Sơ Diệp cảm thấy xấu hổ vô cùng, cũng cảm thấy hối hận vì đã chọc vào anh.
Lúc đó không kiềm chế được bao nhiêu, bây giờ chỉ còn lại xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Ôn Tịch Viễn so với cô cũng không tốt hơn là bao, bầu không khí im lặng xấu hổ này như đang nhắc nhở hai người lúc nãy mất kiểm soát như thế nào.
Một hồi lâu sau, Ôn Tịch Viễn ho nhẹ, mở miệng trước: “Để anh bế em đi tắm trước.”
Lâm Sơ Diệp muốn nói không cần, nhưng lúc mở miệng lại không thể phát ra tiếng.
Ôn Tịch Viễn thì coi sự im lặng của cô là ngầm đồng ý.
Tiếp theo đó là sự lúng túng và im lặng tiếp tục kéo dài.
Từ đầu tới cuối, tầm mắt của hai người vẫn chưa chạm nhau lần nào.
Sau khi lấy quần áo mặc kín người cho cô, cuối cùng Ôn Tịch Viễn cũng nói câu đầu tiên kể từ lúc bước vào phòng.
“Thật xin lỗi.”
Giọng nói anh trầm trầm.
Lâm Sơ Diệp không biết câu “Thật xin lỗi” này của anh là xin lỗi cho việc anh lạnh lùng với cô suốt mấy ngày hôm nay, hay là xin lỗi vì lúc nãy đã không thể kiềm chế.
Cô không trả lời, không phải là do cô tức giận, mà là xấu hổ đến mức không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Sau khi phát tiết xong, hai người sớm đã không còn nhớ rõ tại sao lại bùng nổ như vậy nữa.
Hai người vốn không thuộc kiểu người phóng khoáng, không thể chỉ dựa vào vài câu nói là có thể không quan tâm đến vấn đề đó nữa.


Vì vậy sau khi lý trí trở lại, hai người khó có thể đối mặt với nhau.
“Em….

Muốn về trước.” Mặc dù vẫn còn rất xấu hổ, nhưng Lâm Sơ Diệp cố gắng thấp giọng nói, ánh mắt vẫn chưa dám nhìn thẳng anh.
Ôn Tịch Viễn im lặng một lát: “Lâm Sơ Diệp, em còn muốn làm thêm lần nữa sao?”
Giọng nói không quá lớn, cũng rất bình tĩnh, nhưng lại nhắc cho cô nhớ đến ngòi nổ khiến hai người mất khống chế lúc nãy.
Lâm Sơ Diệp không dám nói nữa.
“Em ra ngoài chờ anh, nếu mệt thì có thể ngủ trước.” Anh thấp giọng nói.
Lâm Sơ Diệp nhẹ “Vâng” một tiếng, đi ra ngoài trước.
Phòng khách đã bừa bộn đến không thể nhìn.
Lâm Sơ Diệp chỉ có thể đi vào phòng ngủ của Ôn Tịch Viễn, không dám nhìn bất cứ thứ gì có thể khiến mình liên tưởng đến chuyện kia, cho nên chỉ có thể đứng ở ngoài ban công để gió đêm thổi vào, nhìn bờ sông đầy màu sắc bên ngoài.
Thành phố náo nhiệt đã chìm vào giấc ngủ say.
Những ồn ào huyên náo bên ngoài cũng chìm xuống, chỉ còn những ánh đèn tỏa sáng, dưới màn đêm trở nên yên tĩnh một cách đẹp đẽ.
Đây là một Bắc Thị mà Lâm Sơ Diệp chưa từng thấy qua.
Cô sống ở căn trọ cạnh trường học, ở đó chỉ có ồn ào và chật chội, một nơi tràn ngập khói lửa nhân gian.
Đối với người đang lang thang phiêu bạt một mình mà nói, khói lửa của nhà người khác có đôi khi rất dễ khiến họ có cảm giác tha hương.
Nhưng bầu không khí xinh đẹp ở nơi này lại khiến người ta cảm nhận được sự hào hùng phồn hoa của thành phố.
Ôn Tịch Viễn từ phòng tắm đi ra thì thấy Lâm Sơ Diệp đang đứng ngoài ban công hóng gió, gió đêm thổi khiến tóc cô bay bay.
“Đi nghỉ trước đi.” Ôn Tịch Viễn mở miệng.
Lâm Sơ Diệp quay đầu lại, nhẹ nhàng gật đầu, tầm mắt chỉ dám dừng ở cằm của anh.
Khi đi tới bên giường, cô cũng chỉ vén một góc chăn, im lặng nằm xuống, đưa lưng về phía Ôn Tịch Viễn.
Cơ thể đã mệt mỏi đến rã rời, nhưng lại không hề buồn ngủ.
Không còn sự bùng nổ như lúc trước, Lâm Sơ Diệp nhớ lại lúc anh hỏi cô: “Lâm Sơ Diệp, không phải em rất thích gen của anh sao? Tại sao mỗi lần đều có thể dễ dàng buông tha như thế?”
Rõ ràng ngày thường là một người đàn ông vô dục vô cầu, nhưng lúc đó lại biến thành một người thẩm vấn lạnh lùng nghiêm khắc.
Ôn Tịch Viễn nằm xuống bên cạnh cô, trầm mặc một lát, sau đó vươn tay ôm lấy cô.
Lâm Sơ Diệp bị anh bắt xoay người lại, ánh mắt nhìn thẳng vào anh.
Đôi mắt này lúc nãy khóc lóc bây giờ vẫn còn đẫm lệ, chân mày vẫn còn hơi đỏ đỏ.
“Thật xin lỗi.” Anh đột nhiên mở miệng, âm thanh rất nhẹ.

Lời xin lỗi quá đỗi dịu dàng khiến Lâm Sơ Diệp dù có tức giận đến đâu cũng có chút thất thố.
“Là vấn đề ở em.” Lâm Sơ Diệp nhẹ giọng nói: “Xin lỗi anh, Ôn Tịch Viễn.

Em luôn như thế, nếu như em đã không muốn chấp nhận một ai đó, thì sẽ không nhận bất cứ thứ gì từ người đó, giống như lúc em đối với Chu Cẩn Thần cũng như vậy.

Anh nói rất đúng, ngày hôm đó em thật sự không nghĩ tới tương lai của chúng ta sau này, em cảm thấy chỉ sau khi anh và em kết hôn thì em mới có tư cách nhận mọi thứ của anh.”
Ôn Tịch Viễn: “Anh biết.” Cho nên anh mới tức giận.
Lâm Sơ Diệp ngẩng đầu nhìn anh: “Em không biết anh có hiểu những việc mà lúc trước em phải đấu tranh hay không.

Với thu nhập hiện tại của em, có thể khiến em có một cuộc sống tự do thoải mái.

Nhưng khi em kết hôn với một người có điều kiện kinh tế tốt hơn em, thì em sẽ phải gánh vác những trách nhiệm, tuân thủ những quy tắc, khiến em cảm thấy bí bách đến nghẹt thở, nhưng em không phải là vì muốn tiền và tài nguyên của anh nên mới kết hôn với anh.

Đến lúc đó nếu như có chuyện gì khiến anh không vui, thì những khoản tiền và tài nguyên đó sẽ khiến em cảm thấy không cân bằng, lúc đó em sẽ cảm thấy, em muốn bao nhiêu tiền thì có bấy nhiêu, muốn tìm bạn tình hoặc có thể tự mình bao nuôi vài tiểu thịt tươi cũng chẳng có vấn đề gì, tại sao lại phải tủi thân ép mình phải đi chấp nhận nhà người khác như thế nào.

Cho nên em phải suy nghĩ nhiều về việc anh có đáng giá hay không.”*
Ôn Tịch Viễn: “Vậy giờ em có kết quả chưa?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng, mấy ngày nay anh không để ý tới em, em thật sự thấy rất khó chịu, cũng đã nghĩ rất nhiều.

Hai chúng ta đều là người không cần phải lo lắng về phương diện kinh tế của đối phương, đối với em mà nói, chờ đợi sẽ đợi được những thứ tốt đẹp, nhiều năm như vậy, em cũng chỉ muốn kết hôn với anh, cho nên em muốn thử, anh có muốn thử cùng em không?”
Lúc nói đến cuối, giọng của Lâm Sơ Diệp nhỏ dần, ánh mắt nhìn anh cũng đầy cẩn trọng và chờ mong.
Ôn Tịch Viễn nhìn cô: “Lâm Sơ Diệp, em phải suy nghĩ thật kỹ.

Một khi đã đăng ký kết hôn thì anh sẽ không dễ dàng ly hôn đâu.”
Lâm Sơ Diệp hơi chần chừ, sau đó gật đầu: “Vâng.”
Ôn Tịch Viễn cười cười: “Lâm Sơ Diệp, em đang do dự.”
“Em…” Nhất thời Lâm Sơ Diệp không biết nên phủ nhận như thế nào.
Ôn Tịch Viễn: “Em có biết tại sao lúc nãy anh lại từ chối không?”

Lâm Sơ Diệp lắc đầu, cô không biết.
Ôn Tịch Viễn: “Bởi vì em chỉ đang lấy lòng anh mà thôi.”
Lâm Sơ Diệp giật mình.
“Nếu như lúc trước em đề cập đến vấn đề kết hôn với anh, anh sẽ không do dự mà dẫn em đi đăng ký ngay lập tức.

Nhưng ngay bây giờ em lại đề xuất nó vào lúc này, có thể là do em chỉ đang muốn lấy lòng anh mà thôi.” Ôn Tịch Viễn nhìn cô: “Lâm Sơ Diệp, anh hy vọng em muốn kết hôn là xuất phát từ sự tự nguyện của em, giống như lúc ở căn gác nhỏ kia.”
Lâm Sơ Diệp: “Em tự nguyện mà.”
Ôn Tịch Viễn khẽ lắc đầu: “Không giống đâu, Lâm Sơ Diệp.

Hôm nay em còn không có thời gian để suy nghĩ, ý định lúc này của em không được khách quan cho lắm.

Mấy ngày nữa em tiếp tục suy nghĩ thật kỹ, yên tâm, anh sẽ không chạy đâu.”
Lâm Sơ Diệp cười nói: “Em nghĩ việc kết hôn là phải làm một mạch cho xong*.

Em sợ suy nghĩ kỹ hơn em sẽ lại do dự.
*Nguyên văn là nhất cổ tác khí trích trong bài Tả Truyện.

Cả câu đó là ‘Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’.

Dịch nghĩa: “Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn.

Sau này được người đời ví là làm người lúc đang làm việc hăng hái thì sẽ làm một mạch cho xong việc đó.
Ôn Tịch Viễn cười cười: “Yên tâm đi, anh sẽ không để em lùi bước đâu.”
“Anh chỉ hy vọng em sẽ không phải hối hận.” Anh nói.
Lâm Sơ Diệp chần chừ, sau đó gật đầu: “Vậy, em muốn suy nghĩ kỹ hơn một chút.”
Ôn Tịch Viễn cười: “Được.”
“Vậy sau này,” Lâm Sơ Diệp ngẩng đầu nhìn anh: “Nếu có cơ hội thì anh cứ cho em nhé, em sẽ diễn thật tốt.

Em cảm thấy diễn xuất của em có thể dựa vào cơ hội anh cho sẽ càng phát huy tốt hơn bình thường, không khiến người xem thất vọng đâu.

Nếu anh thấy không thích hợp thì đừng đưa cho em, cứ để cho người khác đi.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Được, hay là đến lúc đó anh để em đi cạnh tranh với những người khác, để em tự mình giành về.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Được.”
“Vậy, chuyện kết hôn kia….” Cô nhìn anh: “Em thật sự cảm thấy em đã suy nghĩ rất kỹ rồi, vậy tính sao đây.”

——-
“Ngủ trước đi đã.” Ôn Tịch Viễn vươn tay, ‘tách’ một cái, đèn trong phòng đều đã tắt: “Nếu còn nói chuyện nữa, ngày mai em sẽ hối hận.”
Lâm Sơ Diệp bị tay của anh áp đầu vào trước ngực.
Một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau, hai người thức dậy gần như cùng lúc, cùng nhau rời giường, cùng nhau rửa mặt, cùng nhau đi ra phòng khách, thấy một đống hỗn độn chỗ ghế sô pha, ký ức mãnh liệt tối hôm qua lại ùa về như vũ bão, hai người không hẹn mà đều quay sang chỗ khác.
“Em đi rửa mặt trước đi, anh dọn dẹp một chút.” Ôn Tịch Viễn ho nhẹ, sắp xếp.
“Em….

Đi làm bữa sáng, anh thu dọn nhé.” Lâm Sơ Diệp nói, không dám nhìn qua mớ hỗn độn chỗ sô pha, cũng không nhắc anh là lúc nãy bọn họ đã rửa mặt rồi.
Đi đến phòng bếp, cô sực nhớ ra, quay đầu lại nhìn anh hỏi: “Đúng rồi, bữa sáng anh muốn ăn gì?”
Ôn Tịch Viễn đang tháo vỏ bọc của ghế sô pha, tranh thủ quay đầu lại nhìn cô một cái: “Gì cũng được, em muốn món gì thì làm món đó.”
Lâm Sơ Diệp “Vâng” một tiếng, lại không nhịn được liếc nhìn ghế sô pha, trông cực kỳ thê thảm, dường như cả bộ sô pha đều đã bị bọn họ làm hỏng.
Cô yên lặng quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Buổi tối hôm qua lúc đầu óc của bọn họ tỉnh táo hơn một chút còn chưa dám đối diện với không gian này, huống hồ bây giờ lại là ban ngày ban mặt, càng nhìn càng cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Lâm Sơ Diệp mở cửa tủ lạnh ra.
Tủ lạnh của nhà Ôn Tịch Viễn có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, cô có chút không biết nên bắt đầu từ đâu, lại không nhịn được quay đầu nhìn Ôn Tịch Viễn: “Anh vẫn là nói trước anh muốn ăn cái gì đi, em không biết nên nấu món gì.”
Ôn Tịch Viễn: “Hay là em qua đây phụ anh một chút, lát nữa xong thì để anh nấu.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Được.”
Cô đi qua giúp Ôn Tịch Viễn tháo vỏ bọc sô pha.
Sau khi qua rồi Lâm Sơ Diệp mới phát hiện quyết định này cũng không sáng suốt lắm.
Ở xa đã không còn mặt mũi nào để nhìn, lúc đến gần, các dấu vết lại càng rõ rệt, lại còn cùng đương sự tháo vỏ ghế nữa chứ.
Toàn bộ ký ức của tối qua ùa về, toàn bộ cảm xúc và hành động của cô đều bị anh nắm bắt trong lòng bàn tay, bây giờ cô chỉ cảm thấy cực kỳ xấu hổ và mất mặt.
Còn chưa tháo được một nửa, Lâm Sơ Diệp đã không chịu được nữa.
“Hay là em…..

Em vẫn là nên đi làm bữa sáng đi.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô một cái: “Không phải em bảo là không biết nấu cơm sao?”
“Bữa sáng đơn giản thì vẫn được.” Lâm Sơ Diệp thấp giọng nói, liếc nhìn bộ sô pha một cái, sau đó quay mặt đi chỗ khác: “Hay là đem bộ sô pha này đi đổi nhé? Em mua cho anh một bộ mới.”
Nghĩ đến sau này mỗi ngày tới đây đều phải nhìn thấy bộ sô pha này, sau đó lại nhớ đến những chuyện như tối hôm qua, Lâm Sơ Diệp cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Ôn Tịch Viễn nhìn tai cô đỏ rực cả lên: “Không thể đổi.”
Lâm Sơ Diệp: “Nhưng mà nó cũng đã thành như thế rồi.”
Ôn Tịch Viễn: “Đem đi sửa một chút là được rồi.”

Bình Luận (0)
Comment