Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em

Chương 65


Vỏ sô pha sau khi tháo ra được đưa đến tiệm giặt ủi.
Phòng khách lộn xộn cũng đã được dọn dẹp gọn gàng lại.
Bữa sáng là do hai người cùng nhau làm.
Sau khi ăn xong, Lâm Sơ Diệp cùng Ôn Tịch Viễn đến công ty ký hợp đồng làm nữ chính của bộ phim《Bán thành phong vũ》.
Vì để tránh cho sau này gặp phải những vấn đề không đáng có, ngay cả vai nữ phụ số 2 Ôn Tịch Viễn cũng không đưa cho Lưu Tri Nhiên.
Sau khi biết được vai nữ chính của bộ phim không phải là Lưu Tri Nhiên, người đại diện của cô ta lập tức đi tìm nhà sản xuất yêu cầu giải thích.
Nhà sản xuất cũng tỏ ra khó xử.

Buổi thử vai hôm đó, đạo diễn ở hiện trường đã quyết định cho Lưu Tri Nhiên vào vai nữ chính, sau đó thì Ôn Tịch Viễn lên tiếng phản đối.

Lúc mọi người trở về bàn bạc lại, thì nghĩ giữa việc chọn Lâm Sơ Diệp hay Lưu Tri Nhiên vẫn là do đạo diễn quyết định, chứ không phải là Ôn Tịch Viễn.
Hôm qua khi đạo diễn đem kết quả casting tới cho anh ta, anh ta vẫn thấy Lưu Tri Nhiên là nữ chính, Lâm Sơ Diệp là nữ phụ số 2.

Nhưng vị tổng giám đốc từ trước đến nay vẫn không bận tâm đến chuyện casting lại gọi điện thoại đến, yêu cầu tạm dừng ký hợp đồng với nữ chính, còn những vai khác có thể tiến hành ký kết hợp đồng như bình thường.
Vốn dĩ cũng không có ai thông báo cho Lưu Tri Nhiên tới ký hợp đồng, nhưng người đại diện của cô ta thì luôn nhìn chằm chằm vào kết quả casting bên này, không biết cô ta đã mua chuộc được ai ở bên này, hay là có ai đó cố tình để lộ kết quả ra ngoài.

Đến lúc gần tan làm thì mấy người đó mới biết được chuyện Lưu Tri Nhiên không phải là nữ chính, cũng biết được các diễn viên đến ký hợp đồng đều ký ở phòng pháp vụ, do bọn họ đi tham dự sự kiện sẵn có đi ngang qua phòng pháp vụ thì ký hợp đồng ngay tại đó luôn.

Cuối cùng mọi người đều đã xong xuôi mọi chuyện chỉ còn hợp đồng vai nữ chính, tại sao không cho Lưu Tri Nhiên ký, thì ngay cả nhà sản xuất cũng không rõ sự tình là như thế nào.
Lúc này người đại diện của Lưu Tri Nhiên đến đây tìm nhà sản xuất để hỏi ngọn ngành, nhà sản xuất cũng không biết phải nói như thế nào.
Cùng lúc đó, Lâm Sơ Diệp vừa mới ký hợp đồng xong, chuẩn bị rời đi.
Ôn Tịch Viễn ở ngoài hành lang chờ cô.
Vì để tránh cho người khác suy nghĩ nhiều nên anh không vào trong cùng cô mà chỉ đứng chờ ở bên ngoài, lưng dựa vào lan can,cách một cánh cửa thủy tinh nhìn vào Lâm Sơ Diệp ở bên trong, thấy cô khách khí giới thiệu mình với tổ sản xuất, sau đó nhân viên công tác mời cô ngồi xuống, sau đó đưa hợp đồng ra cho cô.

Hợp đồng này là giữ lại cho cô, nên không cần phải đi tới phòng pháp vụ.
Mấy ngày hôm trước anh nói không can thiệp, để đạo diễn hiểu lầm sau đó xác định ai là nữ chính, ai là nữ phụ, chỉ là muốn nhìn xem cuối cùng Lâm Sơ Diệp lựa chọn như thế nào.
Nếu đến cuối cùng cô vẫn lựa chọn đóng vai nữ phụ thứ 2, hoặc là buông tay với bộ phim này, anh sẽ tôn trọng quyết định của cô, cũng đồng nghĩa với việc anh cũng sẽ không quan tâm ai sẽ diễn chính bộ phim này.
Nếu cô không cần, anh sẽ không quan tâm nữa.
Nếu cô đồng ý nhận vai chính, anh sẽ rất vui, không chỉ bởi vì anh muốn cho cô những tài nguyên tốt nhất, mà ở góc độ thương mại mà nói, nếu như Lâm Sơ Diệp nhận vai này, diễn xuất và khí chất của cô sẽ giúp bộ phim thu về được rất nhiều lợi nhuận.
Bị chèn ép một thời gian dài khiến cô đã quên mất năng lực tiềm tàng vốn có bên trong của mình.
Cũng may cuối cùng cô cũng đồng ý nhận bộ phim này, mặc dù sự đồng ý của cô là để anh không thấy thất vọng.
Anh mong chờ ngày cô làm chấn động thế giới.
Nhìn Lâm Sơ Diệp đang cúi đầu nghiêm túc đọc hợp đồng sau lớp cửa kính, Ôn Tịch Viễn thầm nghĩ.
Sau đó ngay khi Lâm Sơ Diệp hạ bút ký vào hợp đồng, Ôn Tịch Viễn thấy người đại diện của Lưu Tri Nhiên hùng hổ xông vào văn phòng, vẻ mặt tức giận.
Lúc đó Lâm Sơ Diệp đã ký vào hợp đồng.
Ôn Tịch Viễn đứng tại chỗ không nhúc nhích, vẫn khoanh tay trước ngực như cũ, tư thế thoải mái, bình tĩnh nhìn nhà sản xuất bị người đại diện của Lưu Tri Nhiên gây khó dễ sau lớp cửa kính.
Rõ ràng nhà sản xuất đối với những tình huống như thế này còn thiếu kinh nghiệm, cũng có thể là không hiểu rõ sự tình bên trong như thế nào, cho nên đối mặt người đại diện của Lưu Tri Nhiên đến gây sự, vẻ mặt của anh ta chỉ đành bất lực.
Người đại diện của Lưu Tri Nhiên thấy nhà sản xuất không nói gì lại càng tức giận.

Sau đó lại nhìn thấy Lâm Sơ Diệp đang cầm hợp đồng đứng bên cạnh, thấy mục ký tên đã có chữ ký, sắc mặt thay đổi ngay lập tức, ánh mắt nhìn Lâm Sơ Diệp trở nên sắc bén, vẻ mặt nhìn đối phương như một kẻ thù mạnh, chứ không đầy mưu mô như Lưu Tri Nhiên.
Hiển nhiên là chỉ biết Lâm Sơ Diệp là người mới, nhưng lại không biết thân phận của cô như thế nào.
Ôn Tịch Viễn vẫn chưa cho người công bố tin Lâm Sơ Diệp gia nhập công ty, anh vẫn chưa nghĩ ra là nên sắp xếp cho Lâm Sơ Diệp ở lại tổng bộ của Hoa Ngôn hay là chuyển sang giải trí Thanh Không, chuyện này anh sẽ phải hỏi qua ý kiến của Lâm Sơ Diệp.
Bây giờ Lâm Sơ Diệp chỉ đơn giản là một người mới không rõ bối cảnh như thế nào.
Mấy năm qua Tinh Nhất đóng băng mọi hoạt động của cô, vì thế không thể tìm được thông tin cá nhân của cô trên mạng.
Nhưng một tân binh như thế lại có thể đánh bại được Lưu Tri Nhiên để dành được vai nữ chính, như thế khiến người đại diện của Lưu Tri Nhiên không thể không cảnh giác.
Ôn Tịch Viễn vẫn duy trì tư thế bình thản khoanh tay trước ngực, đứng yên quan sát người đại diện của Lưu Tri Nhiên và Lâm Sơ Diệp.
Đối mặt với ánh mắt dò xét của người đại diện kia, Lâm Sơ Diệp chỉ mỉm cười một cách khách sáo, sau đó đưa hợp đồng đã ký cho nhà sản xuất.
Mục đích của người đại diện là muốn tới tìm nhà sản xuất hỏi cho ra lẽ, có lẽ cũng không biết được lòng dạ Lưu Tri Nhiên tâm cơ hẹp hòi cỡ nào, cho nên ngay lập tức bất mãn với nhà sản xuất: “Sản xuất Trương, tại sao nữ chính đã định là Lưu Tri Nhiên đến phút cuối lại đổi người thế?”

Cô ta lớn giọng nói, vang ra cả ngoài cửa.
Vấn đề này ngoại trừ Ôn Tịch Viễn ra thì không ai biết được đáp án chính xác.
Nhà sản xuất Trương cũng không trả lời được, mà Lâm Sơ Diệp thì có thể, nhưng sẽ không có ai tin cô.
Ôn Tịch Viễn liếc nhìn nhà sản xuất đang bị tra hỏi, lại thấy Lâm Sơ Diệp không có ý định lên tiếng, chỉ bình tĩnh nhìn người đại diện của Lưu Tri Nhiên đang uy hiếp người khác, hai tay đang khoanh trước ngực của Ôn Tịch Viễn buông lỏng, bước tới mở cửa phòng làm việc của tổ sản xuất.
Anh không nói gì, chỉ yên lặng bước tới, sau đó mở đoạn ghi âm hôm đó ra.
“Đạo diễn Ngô, tiêu chuẩn tuyển chọn diễn viên lần này của ông là gì?”
“Diễn xuất và khí chất ạ.”
“Nói thật.”
“Chủ yếu là diễn xuất và khí chất.

Nhưng cũng phải cân nhắc đến….”
“Nói thật!”
“Có cần tôi nói thay ông không?”
“Tôi cũng tìm hiểu một chút về quan hệ giữa ngài và Lưu Tri Nhiên, biết được cô ta là người của ngài, diễn xuất cũng rất phù hợp với bộ phim này, cho nên lựa chọn đầu tiên là phải ưu tiên người của mình.”
“Lựa chọn thứ hai thì sao?”
“Lâm Sơ Diệp.”
“Cho nên nếu không biết quan hệ giữa tôi và Lưu Tri Nhiên, đạo diễn Ngô sẽ chọn ai là nữ chính?”
“Lâm Sơ Diệp.”
Đoạn đối thoại giữa đạo diễn Ngô và Ôn Tịch Viễn về việc tại sao Lưu Tri Nhiên lại được chọn là nữ chính và Lâm Sơ Diệp là ứng cử viên cho vai nữ chính trong phòng làm việc hôm qua được công bố không sót một chữ.
Người đại diện của Lưu Tri Nhiên thay đổi sắc mặt ngay lập tức, kinh ngạc nhìn về phía Ôn Tịch Viễn.
Những người khác cũng kinh ngạc nhìn về phía anh.
Vẻ mặt của Lâm Sơ Diệp vẫn bình tĩnh như cũ, giống như sự xuất hiện của anh và đoạn ghi âm đó không khiến cô thấy ngạc nhiên, nhưng khi anh nhìn về phía cô, cô vẫn nở nụ cười cảm kích với anh.

Ôn Tịch Viễn nhìn về phía người đại diện của Lưu Tri Nhiên: “Tại sao Lưu Tri Nhiên lại được chọn là nữ chính và tại sao lại bị thay đổi, đại diện Dương nên tìm Lưu Tri Nhiên để hỏi, có lẽ sẽ tốt hơn.”
Quy mô của công ty rất lớn, nhân viên cũng rất nhiều, tuy rằng Ôn Tịch Viễn không phải đích thân làm từng dự án, nhưng anh vẫn nắm rõ tình hình nhân sự của từng bộ phận và những thành viên chủ chốt.
Người đại diện của Lưu Tri Nhiên vẫn còn kinh ngạc, anh ta rất tò mò về thân phận của Ôn Tịch Viễn, cùng với cách anh gọi chính xác họ và nhận ra anh ta.
“Hy vọng đại diện Dương sẽ quản lý nghệ sĩ dưới trướng của mình thật tốt.

Cơ hội thì ai cũng muốn, nhưng có nắm được cơ hội đó hay không thì còn phải dựa vào chính bản thân mình.” Ôn Tịch Viễn nói xong, nhìn về phía nhà sản xuất Trương: “Lát nữa tôi sẽ cho trợ lý của tôi gửi bản ghi âm và video này cho ông, nếu sau này có ai nghi ngờ kết quả thì ông tự biết làm thế nào rồi đó.”
Nói xong, ánh mắt của Ôn Tịch Viễn nhìn về phía Lâm Sơ Diệp đang đứng ở phía sau nhà sản xuất Trương, hỏi cô: “Đi nhé?”
Lâm Sơ Diệp “Vâng” một tiếng, trong mắt toàn là ý cười.
Ôn Tịch Viễn không nói gì thêm nữa, xoay người đi ra cửa.
Lâm Sơ Diệp thấy Ôn Tịch Viễn đã đi xa, lúc này mới khách sáo chào tạm biệt với những người ở đây, sau đó mới rời đi.
Lúc đến thang máy, cô thấy Ôn Tịch Viễn đang đứng ở đó chờ cô.
Ôn Tịch Viễn thấy cô đi tới, đưa tay về phía cô.
Lâm Sơ Diệp đặt tay mình vào tay anh, Ôn Tịch Viễn nắm chặt tay cô, sau đó nhấn nút thang máy.
Anh đưa cô trở về văn phòng.
“Cảm ơn anh vì chuyện lúc nãy.” Cửa văn phòng vừa đóng lại, Lâm Sơ Diệp chân thành nói cảm ơn anh.
Ôn Tịch Viễn quay đầu nhìn cô: “Chỉ cảm ơn thôi sao?”
Đôi mắt Lâm Sơ Diệp đảo xung quanh.
“Đây là văn phòng.”
Ôn Tịch Viễn nở nụ cười, bỏ qua cho cô, xoay người đi đến bàn làm việc lấy một chiếc thẻ, khua khua trước mặt cô: “Sau này nếu em muốn đến tìm anh thì có thể quẹt thẻ rồi trực tiếp đi lên.”
Sau đó nhét tấm thẻ vào tay cô.
Lâm Sơ Diệp kinh ngạc nhìn anh.
Ôn Tịch Viễn cũng đang nhìn cô: “Ngoài ra chuyện em gia nhập Hoa Ngôn vẫn chưa được công bố với bên ngoài, em xem thử xem em muốn trực tiếp gia nhập Hoa Ngôn, hay là bắt đầu từ giải trí Thanh Không? Nhưng anh nói trước, nó có thể sẽ trở thành yếu tố cản trở sự lựa chọn của đạo diễn trong tương lai.

Những điều họ nhìn sẽ không nhất định là con người em, mà là các nguồn lực của Hoa Ngôn phía sau.

Sau này em chỉ có thể dựa vào năng lực diễn xuất của mình để thuyết phục đạo diễn.”
Lâm Sơ Diệp chần chờ một lát: “Vậy, em muốn chuyển đến giải trí Thanh Không, được không?”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Được.”

Sau đó lại hỏi cô: “Người đại diện của em thì sao? Em muốn làm việc với ai? Hoặc nếu như em muốn Phùng San San thì hoan nghênh cô ấy đổi công ty.”
Lâm Sơ Diệp: “Để lát nữa em hỏi chị San San xem thế nào.”
Ôn Tịch Viễn cười: “Được.”
Lâm Sơ Diệp cũng cười, tấm thẻ trong tay lúc thì nắm chặt lúc thì buông lỏng, sau đó cô ngẩng đầu, gọi anh một tiếng: “Ôn Tịch Viễn.”
Ôn Tịch Viễn: “Ừm.”
“Cảm ơn anh.” Cô nói.
Ôn Tịch Viễn yên lặng nhìn cô.
Ánh mắt cô nhìn anh thoáng ngượng ngùng, sau đó dường như lấy hết can đảm của mình ra, cô kiễng chân lên, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng kéo xuống, sau đó hôn lên môi anh.
Ôn Tịch Viễn cúi đầu nhìn cô: “Không phải em nói đây là văn phòng sao?”
“Dù sao thì, đây cũng là văn phòng của anh.”
Cô lẩm bẩm, hôn anh lần nữa, nhưng cũng không chủ động được quá lâu, kỹ năng hôn của cô khiến Ôn Tịch Viễn mất kiên nhẫn, bàn tay anh đặt sau ót cô, lập tức đảo khách thành chủ, hôn thật sâu.
Đến lúc hơi thở của hai người loạn lên, anh mới buông cô ra.
“Sau này lúc rảnh, em có thể học tập một chút về chuyện nam nữ.” Anh thì thầm.
Lâm Sơ Diệp cũng thì thầm lại: “Được, anh dạy em nhé.”
Đôi mắt đen láy của Ôn Tịch Viễn mang theo ý cười, đang định hôn cô thêm một lần nữa thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Giọng nói của Lê Duệ truyền đến: “Ôn tổng.”
Lần này anh ta đã khôn hơn, không dám trực tiếp xông vào như lần trước nữa.
Ôn Tịch Viễn nhìn ra cửa, đưa tay lau vết son bị lem ở khóe môi giúp Lâm Sơ Diệp, sau đó mới buông cô ra, nhìn về phía cửa: “Vào đi.”
Lê Duệ mở cửa bước vào, rất thức thời không nhìn về phía Ôn Tịch Viễn: “Ôn đổng đến ạ.”
Lâm Sơ Diệp thấy sắc mặt của Ôn Tịch Viễn lập tức trầm xuống, trong lòng có hơi hoang mang thì anh đã lạnh nhạt lên tiếng: “Tôi biết rồi.”
Sau đó anh nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Tối nay em còn có cảnh diễn, anh để Lê Duệ đưa em về đoàn làm phim trước.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng.”
Cô theo Lê Duệ ra ngoài, khi ra khỏi văn phòng, cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên cao gầy đang ở bên ngoài.
Đối phương khoảng chừng sáu mươi tuổi, đeo một cặp kính gọng vàng, đôi mắt sắc bén.
Lâm Sơ Diệp quan sát đối phương, đối phương cũng im lặng đánh giá Lâm Sơ Diệp, không ai lên tiếng chào hỏi đối phương mà chỉ âm thầm quan sát.
Cô nhớ đến lúc nãy Lê Duệ có nói với Ôn Tịch Viễn là “Ôn đổng”, lúc đi đến thang máy, cô không nhịn được, xoay người hỏi Lê Duệ: “Vị vừa nãy là ba của Ôn tổng sao?”

Bình Luận (0)
Comment