Chương 101: Tự Ngươi Chọn Đi!
Chương 101: Tự Ngươi Chọn Đi!
Ngay khi tu sĩ che mặt nọ muốn tiến lên, dứt khoát ra tay tiêu diệt Thảo Khôi Lỗi, đột nhiên một luồng kiếm khí vàng óng ánh bắn ra, mạnh như sấm sét, trong chớp mắt đã bay tới trước người gã rồi.
"Đây là kiếm quyết gì?"
Kiếm quyết vừa đến quá mức đột ngột và nhanh chóng, tu sĩ che mặt không có đủ thời gian để phóng pháp khí phòng ngự ra.
Trong trạng thái hồn vía lên mây, gã chỉ có thể miễn cưỡng nghiêng ngươi tránh đi.
Lại nghe "Hưu" một tiếng, kiếm khí vàng óng kia vừa trực tiếp đâm thủng bả vai gã, máu chảy đầm đìa, văng đầy xuống mảnh linh điền. Dư thế kiếm khí chưa giảm, lại đâm vào bức tường viện sau lưng gã.
"Chạy mau!"
Tu sĩ che mặt bất chấp cơn đau nhức đang truyền đến trên bả vai, trong đầu chỉ có một ý nghĩ là mau chóng trốn thoát khỏi mảnh linh điền này.
Gã có kinh nghiệm phong phú, trong lòng biết rõ, trình độ kiếm quyết như vậy tuyệt đối không phải thứ mà một tán tu Luyện Khí tầng ba có thể thi triển được. Đối mặt với loại kiếm quyết kinh khủng bậc này, nếu đối phương lại bắn thêm mấy đạo nữa, thậm chí chỉ cần một đạo thôi, gã cũng có nguy cơ ngã xuống.
Tâm niệm vừa động, tu sĩ che mặt đã cấp tốc vận chuyển linh lực, thi triển một đạo pháp quyết phòng ngự. Rất nhanh, một bức tường băng đã xuất hiện giữa không trung, đúng lúc ngăn trở khí thế hung hãn của kiếm nhận màu bạc trắng vừa bắn tới.
Không ngờ khi kiếm nhận sắp va chạm vào tường băng, lưỡi kiếm màu bạc trắng nọ lại lặng lẽ nứt ra, hóa thành hàng chục mảnh tàn phiến giống như những con hồ điệp màu bạc trắng, hung hăng bay tới, tấn công tu sĩ che mặt kia từ mọi phương hướng.
Phương thức tấn công bất ngờ như vậy khiến trong lòng tu sĩ che mặt rối như tơ vò. Chỉ nhoáng lên một cái, cả tứ chi, bả vai và lồng ngực của gã đều bị tàn phiến đâm vào rồi.
Đúng vào lúc ấy, một bóng đen lại xẹt qua trước mắt, một con linh thú màu đen tuyền nhanh nhạy xuất hiện trước mặt gã, con ngươi xanh biếc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tu sĩ che mặt, ánh mắt yêu dị nọ còn gây ảnh hưởng, khiến gã thất thần trong chớp mắt. Chưa kịp phản ứng lại, con linh thú kia đã giơ bàn chân chắc nịch màu trắng tới, đập thẳng vào đầu gã, hung hăng đánh ngã tên tu sĩ che mặt kia, khiến gã lăn trên mặt đất mấy vòng mới dừng lại được, sau đó vì quá mức đau đớn mà hôn mê bất tỉnh.
...
Tu sĩ che mặt nọ tỉnh lại trong một mảnh hắc ám vô tận.
Nhưng đầu tiên, gã không mở to mắt đi quan sát xung quanh, lại cẩn thận cảm nhận tình trạng thân thể hiện tại của mình.
Tình huống rất không ổn, thời điểm điều chuyển linh lực, bên trong cơ thể lại giống như ném đá xuống biển, đan điền khí hải đã bị hủy, mất hết tu vi rồi.
Đồng thời, thân thể gã còn bị một vật gì đó trói chặt lại, không thể động đậy nổi, vết thương trên tứ chi đều lộ ra ngoài không khí, truyền đến từng cơn đau nhức.
Cổ họng, trái tim và hạ bộ đều truyền đến cảm giác sắc bén mát lạnh, giống như chỉ cần gã hơi động một chút thì từng cơn sắc bén lạnh lẽo này sẽ trực tiếp thâm nhập vào trong cơ thể gã.
"Tỉnh rồi sao?" Một giọng nói ấm áp vang lên ở cách đó không xa.
Tu sĩ che mặt kia vẫn nhắm nghiền mắt, như thể hãy còn mê man.
"Nếu ngươi thật sự không tỉnh lại, ta sẽ để cho ngươi không thể tỉnh lại được nữa." Giọng nói nhã nhặn kia lại chậm rãi vang lên.
Nghe ra ý tứ uy hiếp nồng đậm trong lời nói kia, ngươi là dao thớt, ta là thịt cá, tu sĩ che mặt chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể bất đắc dĩ mở mắt ra, hai tròng mắt chuyển động, lập tức thu hết mọi tình huống xung quanh vào mắt.
Hiện giờ gã đang ở trong một căn phòng được bày trí khá đơn giản, trên người bị trói bằng một sợi dây cỏ màu tro đen, những mảnh tàn phiến màu bạc trắng vừa rồi vẫn còn lưu lại phía trước nhược điểm trí mạng trên thân thể gã.
Một tu sĩ thiếu niên đang đứng phía trước, ánh mắt trong suốt sáng ngời.
"Không ngờ một tán tu Linh thực sư như ngươi lại ẩn giấu sâu đến vậy? Đạo kiếm quyết kia... Hẳn là đã gần đến cảnh giới tông sư rồi. Ngay cả những cao thủ kiếm thuật ta từng tiếp xúc trước đây, cũng rất ít ngươi có kiếm thuật tinh xảo như ngươi. Huống chi, ngươi còn trẻ tuổi như vậy. Cả tu vi nữa... Chắc chắn tu vi của ngươi không thể là Luyện Khí tầng ba." Tu sĩ che mặt càng nói càng hối hận.
Ban đầu gã vốn cho rằng, đối phó với một tán tu Linh thực sư Luyện Khí tầng ba chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, ai ngờ bản thân lại lật thuyền trong mương, vừa bị thương nặng vừa bị đối phương dễ dàng bắt được.
"Nói đi, vì sao lại vào nhà ta, còn có ý đồ gây bất lợi cho ta?" Lục Huyền không để ý đến lời nói của tu sĩ che mặt, chỉ mỉm cười hỏi.
"Ta chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua đây thôi, muốn vào linh điền của các hạ trộm vài cọng linh thực, không ngờ lại gặp phải bất lợi." Tu sĩ che mặt tùy ý tìm một lý do, định lừa dối cho qua cửa.
"Ngươi cảm thấy ta sẽ tin lời này của ngươi sao?" Lục Huyền không khỏi bật cười khi nghe lời nói dối trắng trợn của đối phương. Sắc mặt lập tức chuyển thành lạnh lùng, mảnh tàn phiến vốn đang dừng lại ở trước cổ tu sĩ kia cũng đâm sâu xuống một chút, da thịt bị đâm rách, máu tươi đỏ thẫm chảy ra ngoài: "Nói cho ta biết, là ai đã phái ngươi tới đây?”
Tu sĩ che mặt im lặng.
"Thật ra dù ngươi có nói hay không, ta cũng biết người đó là ai rồi. Ta là người luôn ru rú ở trong nhà, chỉ ra ngoài làm chuyện tốt giúp mọi người. Có thể chọc tới đối phương còn khiến người nọ nổi lên sát tâm với ta, chỉ cần tùy tiện nghĩ cái là ra thôi.”
“Ừm… nghĩ ra hay không là chuyện của ta, nhưng nếu ngươi không nói thì kết cục của ngươi sẽ rất khác đó. Món pháp khí trước mặt ngươi sẽ cắt ngươi thành từng lát mỏng, còn có thể cố gắng không để ngươi nhanh chóng chết đi. Đến khi ngươi chỉ còn lại một hơi thở, ta sẽ mang ngươi đến chợ đen. Trong chợ đen có không ít tà tu chuyên thu mua hồn phách, tu sĩ Luyện Khí trung cấp như ngươi có thể bán được một cái giá tốt đó nha." Lục Huyền lạnh lùng nói.
"Ta nói rồi, đạo hữu có thể buông tha cho ta không?"
"Nói, ta sẽ cho ngươi được kết thúc một cách sạch sẽ gọn gàng, không nói, ngươi sẽ phải thừa nhận nỗi dằn vặt vô tận cả về thân thể lẫn hồn phách. Tự ngươi chọn đi."
"Là Linh thực sư Chu Hải Văn, hắn đã bỏ ra một khoản linh thạch để ta tới đây giết đạo hữu, còn hứa hẹn cho ta tất cả những linh thực trong linh điền của đạo
Trên thực tế, Lục Huyền đã sớm đoán ra bảy - tám phần sự thật rồi. Sau khi nhận được đáp án từ tu sĩ che mặt, cuối cùng toàn bộ suy đoán đã triệt để được xác nhận.
"Nói địa chỉ của hắn cho ta biết, đừng có lừa gạt ta, ngươi biết ta và hắn đều là Linh thực sư mà Bách Thảo Đường thuê, muốn lấy được tin tức của hắn cũng không khó."
"Được, ta sẽ nói."
Sau khi khai báo ra tên Linh thực sư kia, tu sĩ che mặt cũng không còn đắn đo gì nữa, gã lập tức kể hết toàn bộ những gì mình biết cho Lục Huyền, trong lòng chỉ ôm một tia hy vọng mong hắn có thể phát thiện tâm mà tha thứ cho gã.
"Được rồi, ngươi có thể yên tâm lên đường." Lục Huyền nhẹ nhàng nói, mảnh tàn phiến trước cổ tu sĩ kia lập tức đâm sầm về phía trước, cắm sâu vào cổ họng của gã.