Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 108 - Chương 108: Người Bạn Tốt Của Ngô Tu Sĩ!

Chương 108: Người Bạn Tốt Của Ngô Tu Sĩ! Chương 108: Người Bạn Tốt Của Ngô Tu Sĩ!

Lục Huyền tập trung tâm thần lên gốc Giao Đằng.

"Ta chờ thật lâu mới tới ngày hôm nay! Cuối cùng cũng được được nếm xà huyết càng ngon lành hơn rồi!"

Giao Đằng với những đường vân màu vàng vừa xuất hiện trên thân thể, đang thong thả di động, dường như nó vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi được hấp thu huyết dịch của Song Dực Kim Lân Xà.

Khoảng nửa canh giờ sau, những đường vân màu vàng hiện ra bên ngoài Giao Đằng mới từ từ biến mất, nó cũng một lần nữa trở thành một sợi dây leo khô héo uốn lượn quanh co.

"Ta nhớ là lần trước, khi Giao Đằng hấp thu xà huyết của Hắc Tuyến Xà không phẩm cấp, trên thân thể nó không xuất hiện bất cứ biến hóa lớn nào. Lần này khi hấp thu xà huyết của Song Dực Kim Lân Xà nhất phẩm, trên bề mặt của nó lại lộ ra những đường vân màu vàng. Phải chăng chất lượng xà huyết tăng lên sẽ ảnh hưởng đến trạng thái sinh trưởng bất đồng của Giao Đằng?"

Lục Huyền hơi lưu ý điểm này một chút, xem có thể mua được lượng lớn xà huyết từ Vạn Bảo Lâu hay không, nếu có thể tưới huyết dịch của cùng một loại yêu thú trong thời gian dài, hẳn là tốc độ sinh trưởng của Giao Đằng sẽ nhanh hơn.

Hắn lại đi dò xét tất cả những gốc linh thực của mình một lượt, sau đó phân biệt thi triển các loại thuật pháp để thỏa mãn từng nhu cầu nhỏ nhất cho chúng, cũng dặn dò Đạp Vân Linh Miêu và Thảo Khôi Lỗi phải trông nhà thật kỹ, rồi mở Vụ Ẩn Mê Trận ra, lúc này mới cầm theo ba mươi chín gốc Linh Huỳnh Thảo rời khỏi đình viện.

Một trăm bụi Linh Huỳnh Thảo đã thành thục hết, hắn dự định đến Bách Thảo Đường lấy thêm một ít hạt giống Linh Huỳnh Thảo, bắt đầu đợt gieo trồng đợt mới.

Đúng là giá trị của Linh Huỳnh Thảo lẫn phần thưởng từ quầng sáng của nó mang lại, đều không đáng kể so với những loại linh thực nhất phẩm, nhị phẩm khác. Nhưng cho tới nay, hắn chỉ phát hiện ra duy nhất Linh Huỳnh Thảo có khen thưởng tu vi, cho nên vẫn phải trồng số lượng nhất định, để đảm bảo tu vi được đề thăng bình thường.

Linh Huỳnh Thảo thiên về số lượng. Huyết Ngọc Tham, Thanh Diệu Linh Trà cần cân bằng cả về chất lượng và số lượng. Trong khi những loại linh chủng vô danh như Kiếm Thảo, Ám Tủy Chi và Huyễn Yên La Quả lại phải đảm bảo đồng thời cả ba thứ là phương pháp gieo trồng đặc thù cùng với chất và lượng.

Vừa ra cửa, Lục Huyền đã thấy tu sĩ họ Ngô đang đứng gần đó. Đối phương cũng thấy Lục Huyền, nên đi tới bắt chuyện: "Lục đạo hữu đi đâu đấy? Sang đây nếm thử linh tửu ta mới chưng cất đi."

Lục Huyền không tiện từ chối ý tốt của lão nên đi vào nhà Ngô tu sĩ.

"Lục đạo hữu đến nếm thử linh tửu này." Hắn vừa mới ngồi xuống, Ngô tu sĩ đã cầm một bầu linh tửu vàng sẫm tới, lần lượt rót cho mình và hắn một chén.

"Ta thấy mấy ngày nay bên ngoài viện Lục đạo hữu có xuất hiện một bộ trận pháp phòng ngự nhị phẩm, đạo hữu cam lòng hạ vốn gốc ra ư..."

Lục Huyền nhận chén rượu từ tay lão, uống một ngụm, hương vị êm dịu và kéo dài.

"Rượu ngon!" Hắn thốt lên một lời khen ngợi rồi đặt chén xuống, lúc này mới mở miệng đáp lời: "Ngô đạo hữu cũng biết rồi đấy, hiện giờ trong phường thị ngày càng nguy hiểm, không ngừng xuất hiện tu sĩ dị hóa, thậm chí trước đó bọn chúng còn thâm nhập vào người một tuần vệ của phường thị là Vương Sơn cách vách nhà ta. Cộng thêm trước đó không lâu, ta có đụng phải một tu sĩ xâm nhập vào linh điền của mình, mà đám linh thực trong linh điền lại là toàn bộ tài sản của ta, phải dốc hết vốn liếng bảo vệ phần của cải này cũng là chuyện nên làm."

Lục Huyền nói mà không cần suy nghĩ.

Ngô tu sĩ gật đầu: "Đúng vậy, cẩn thận không có gì sai cả. Tới đây nào, chúng ta tiếp tục uống rượu. Linh tửu này được ủ từ xà đảm và xà cốt của yêu thú loại rắn đấy, bình thường rất khó uống được."

"Thật sao?" Lục Huyền cầm chén rượu lên, bỗng nhiên dừng tay lại.

‘Dùng xà đảm và xà cốt ủ thành linh tửu, chẳng phải cần số lượng lớn yêu thú loại rắn sao? Vậy xà đảm xà cốt này đến từ đâu?’ Nghĩ đến đây, Lục Huyền trực tiếp mở miệng hỏi Ngô tu sĩ: "Ngô đạo hữu, ta muốn thỉnh giáo ngươi một chuyện. Xin hỏi xà đảm và xà cốt đạo hữu dùng để nhưỡng tửu này từ đâu ra? Là Vạn Bảo Lâu hay cửa hàng khác, hoặc là chợ tán tu?"

"Tất cả đều không phải." Ngô tu sĩ lắc đầu: "Trên chợ tán tu rất khó thu được số lượng lớn yêu thú loại rắn cùng phẩm chủng, bên trong Vạn Bảo Lâu có thể mua được, nhưng đắt hơn, không đáng bỏ tiền. Mấy thứ này ta đều lấy được từ chỗ bạn tốt đấy."

"Bạn tốt ư?" Ánh mắt Lục Huyền sáng lên.

"Đúng vậy, là một vị bằng hữu quen biết đã nhiều năm, nhà hắn có một bí pháp gia truyền từ đời này qua đời khác, hắn có năng lực phát hiện và bắt xà yêu rất thần kỳ. Hiện giờ, hắn đã có tu vi Luyện Khí tầng sáu, dựa vào bí thuật này, hắn còn có thể giết được xà yêu nhị phẩm."

"Có thể giới thiệu cho Lục mỗ quen biết người nọ được không? Ta đang cần gấp tài liệu từ trên người yêu thú loại rắn."

"Được." Ngô tu sĩ thẳng thắn trả lời.

"Việc này không nên chậm trễ, chi bằng bây giờ Ngô đạo hữu hãy dẫn ta đến nhà bạn tốt của ngươi luôn đi?" Lục Huyền lập tức đặt chén rượu trong tay xuống, ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn Ngô tu sĩ.

"Cũng không biết bây giờ hắn có ở nhà không... Nhưng Lục đạo hữu đã gấp gáp như vậy, hẳn là có chuyện quan trọng, ta sẽ lập tức dẫn đạo hữu đi qua bên đó một chuyến."

Ngô tu sĩ thấy Lục Huyền nôn nóng như thế, bản thân cũng đang rảnh rỗi, vì vậy mới dứt khoát dẫn Lục Huyền ra khỏi cửa, đi đến nhà vị tu sĩ bắt xà kia.

Sau khi đi bộ khoảng hai phút, hai ngươi đã đến một căn nhà làm bằng đá màu xanh đen. Diện tích căn nhà đá này khá rộng rãi nhưng khi đến gần, lại cảm nhận ngay được một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Lục Huyền theo Ngô tu sĩ bước vào trong nhà đá, da thịt lập tức bị một luồng khí tức âm hàn kích thích làm không tự chủ được mà nổi da gà đầy mình.

"Tiểu Lục quay lại đi, là Ngô bá bá đó." Một giọng nói thoáng có chút non nớt lập tức truyền từ trong nhà đá ra.

Ngay sau đó, âm thanh biến thành những tiếng “xì xì” khe khẽ, khiến cho con mãng xà màu xanh biếc vừa xuất hiện trước mặt hai ngươi Lục Huyền đã hóa thành một tia sáng xanh, nhanh chóng quay trở về theo đường cũ.

Cùng lúc đó, một thiếu niên chừng mười ba - mười bốn tuổi, nhẹ nhàng bước ra từ bên trong, chỉ chớp mắt đã thấy con mãng xà màu xanh nọ nhanh chóng tiến vào trong ống tay áo của thiếu niên kia rồi.

Mặc dù hình thể của mãng xà khá to lớn, nhưng nhìn từ bên ngoài, lại không thể biết được bên trong thân thể gầy gò của thiếu niên kia có giấu một con mãng xà, cứ như hai người bọn họ đã dung hợp lại làm một rồi.

Đến tận lúc này, Lục Huyền mới nhìn rõ mặt mũi của thiếu niên nọ, dáng ngươi gầy gò, da dẻ tái nhợt, hai mắt híp lại thành hai khe hở nhỏ, đôi môi cực mỏng, khi nhìn về phía Ngô tu sĩ, đối phương lập tức nở nụ cười toe toét, để lộ ra hàm răng hơi sắc nhọn ở bên trong: "Ngô bá bá, phụ thân ta đi ra ngoài rồi, ở nhà chỉ có ta và gia gia thôi."

"Ta biết, hôm nay ta qua đây là có chuyện khác."

Ngô tu sĩ lập tức giới thiệu Lục Huyền và thiếu niên với nhau.

Đến đây, Lục Huyền đã biết thiếu niên này tên là Dư Kiệt, ba người nhà bọn họ sống cùng nhau, phụ thân của thiếu niên này đi vắng quanh năm, mưu sinh bằng việc săn giết yêu thú loại rắn.
Bình Luận (0)
Comment