Chương 1096: Phương Pháp Lách Luật!
Chương 1096: Phương Pháp Lách Luật!Chương 1096: Phương Pháp Lách Luật!
Nhõ may mắn nhận được pháp bảo cấp thấp hay công pháp ngũ phẩm øì đó thì nói không chừng về sau, bọn họ hoàn toàn có thể dựa vào thứ này để thay đổi vận mệnh của bản thân, con đường tu hành từ nay về sau một đường thông suốt, thẳng tiến lên mây xanh.
Nghĩ đến đây, trong lòng rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ đang có mặt trên núi đều vô cùng kích động.
"Đi chân trần không sợ mang giày, mặc dù Thôn Bảo Lôi Thiềm là dị thú thất phẩm, nhưng trước mắt nó đang ở bên trong Lôi Hỏa Tinh Động, lại ngay trong tâm nhìn của bao nhiêu con người thế này, khẳng định là nó sẽ không làm khó đám tu sĩ của thế lực khác đâu.
"Vất vả lắm mới có một cơ hội đoạt được đại cơ duyên như thế, nếu không nắm chặt chỉ Sợ sau nảy sẽ ăn ngủ không vên."
Một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ nặng nề thở ra, sau khi tự thuyết phục chính mình để vượt qua nỗi sợ hãi đối với yêu thú thất phẩm, gã cẩn thận đi tới trước người con Thôn Bảo Lôi Thiểm như ngọn núi nhỏ kia.
"Thỉnh Thần Thiềm tiền bối ban cho bảo vật phần thưởng!"
Đôi mắt màu bạc trắng của Thôn Bảo Lôi Thiểm hờ hững nhìn tu sĩ Trúc Cơ kia một cái, tới khi gã gần như không nhịn được nữa mà vội vàng quỳ xuống, thì đột nhiên trong miệng nó phun ra một viên đan với vô số linh văn phủ kín bên trên.
"Dưỡng Nguyên Đan tứ phẩm!" Tu sĩ nọ lên tiếng kinh hô, vẻ mặt vui sướng điên cuồng. Gã thực sự không ngờ mình lại dễ dàng nhận được một viên đan dược quý hiếm như vậy.
Dưỡng Nguyên đan có phẩm giai tứ phẩm, sau khi ăn vào có thể gia tăng linh lực trong cơ thể, có tác dụng không nhỏ đối với giai đoạn hiện giờ của øã, giá trị không thấp hơn tâm ngàn linh thạch hạ phẩm.
"Đa tạ Thần Thiểm tiền bối!" Trong miệng tu sĩ Trúc Cơ kia không ngừng tuôn ra những lời cảm kích với con cóc khổng lồ trước mắt, sau đó lưi xuống mà cảm xúc kích động vẫn còn nguyên trong lòng. Tu sĩ Trúc Cơ chỉ có một cơ hội, nên ngay cả khi trong lòng vô cùng bất đắc dĩ, gã cũng không thể không nhướng cơ hội đoạt được bảo vật cho những người khác. "Thần Thiềm tiền bối, trên tay ta có một thanh phi kiếm tứ phẩm, phẩm chất không tệ, hy vọng tiền bối sẽ thích nó” Ngay tiếp sau, lại có một vị tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ tiến lên, sau khi nhìn thấy người phía trước dễ dàng nhận được một viên đan dược tứ phẩm quý hiếm như thế, gã đã quyết định sẽ cược lớn một phen, trực tiếp tiến cống thanh phi kiếm tứ phẩm trong tay, chỉ mong đổi lấy cơ hội nhận được một món bảo vật có phẩm cấp càng cao hơn.
Cái mũi của Thôn Bảo Lôi Thiềm khẽ co rút lại, thanh phi kiếm kia lập tức chui vào trong cơ thể nó, đồng thời một luồng hào quang cũng từ trong miệng nó bay ra.
Tu sĩ Trúc Cơ hậu kỷ vừa hiến bảo lập tức ôm theo vẻ mặt chờ mong nhìn chằm chằm vào luồng hào quang kia. Ánh sáng thu lại, một gốc linh dược bình thường xuất hiện trước mặt gã.
"Linh dược... nhị phẩm?" Trong giọng nói của tu sĩ nọ tràn ngập cảm giác hốt hoảng. không dám tin vào mắt mình. Đôi môi gã khẽ mấp máy mấy cái, tựa như đang muốn hỏi thăm con cóc lớn kia xem nó có tính sai hay không, nhưng cuối cùng vẫn phải lựa chọn ảm đạm lui ra. Tiếp đó, lần lượt từng tu sĩ thay nhau tiến tới, hoặc là dùng lời lẽ dạt dào tình cảm, thành khẩn có thừa, hoặc là dứt khoát đặt cược, dâng lên pháp khí, phù lục đị bảo có phẩm giai khác nhau, muốn lấy vật đổi vật.
Kết cục của mỗi người cũng không giống nhau, có người vui có người buồn. Có người trả cái giá cực lớn, thậm chí còn không thèm trả giá øì, nhưng sau đó lại nhận được bảo vật cao giai quý hiếm, cũng có người trực tiếp dâng lên bảo vật ngũ phẩm, nhưng giá trị của món bảo vật nhận lại còn thấp hơn bảo vật xuất ra rất nhiều. Thậm chí trong nhóm này, có một tu sĩ Trúc Cơ chỉ dùng một lần cơ hội đã nhận được một bộ công pháp lục phẩm, khiến cho toàn trường xôn xao.
Lục Huyền vẫn giữ vững sự tỉnh táo, quyết tâm đứng một chỗ yên lặng quan sát.
Hắn lặng lẽ ghi nhớ chủng loại cũng như phẩm giai của tất cả những món bảo vật đã xuất hiện, sau đó tổng kết ra rằng, đúng là có một ít tu sĩ nhận được bảo vật cao cấp, nhưng phần lớn người chỉ nhận được bảo vật thông thường mà thôi. Đúng là sau khi nhóm tu sĩ dâng lên bảo vật của mình, xác suất để bọn họ nhận được bảo vật cao cấp sẽ cao hơn một chút, nhưng so sánh giá trị tổng cộng của những món bảo vật được dâng lên, cũng không chênh lệch quá rõ ràng.
"Mỗi người đều ôm tâm lý tương tự nhau, luôn muốn dùng món bảo vật có giá trị thấp nhất để thu được bảo vật có giá trị cao nhất, thậm chí còn muốn không làm mà hưởng. Đáng tiếc, chỉ có số ít người đạt được điều này mà phần nhiều đều dâng lên cho Thôn Bảo Lôi Thiêm cất vào bảo khố mà thôi” Đưa mắt nhìn chúng sinh muôn màu, Lục Huyền âm thâm cảm khái nói.
"Chỉ một con đị thú có khả năng phun ra nuốt vào bảo vật đã khiến bọn họ si mê đến phát cuồng như vậy, nếu nhóm tu sĩ ở đây biết được sự tồn tại của quâầng sáng kia, chẳng biết đạo tâm của bọn họ có tan vỡ, trực tiếp dị biến tại chỗ hay không?" Hắn âm thầm rủa một câu ở trong lòng.
Được rồi, nghĩ thế nào thì nghĩa, ba cơ hội của hắn vẫn phải dùng hết. Nhưng là trực tiếp dùng miễn phí ba lần, sau đó lấy được bảo vật, hay là nạp tiền gia tăng xác suất rút thưởng? Lục Huyền vẫn còn phải suy tính thêm.
"Có lẽ ta nên bắt đầu từ chính bản thân con cóc khổng lồ này." Lục Huyền tin tưởng trên người Thôn Bảo Lôi Thiêm đang cất giữ rất nhiều dị bảo, chỉ khác là xác suất rút trúng quá thấp mà thôi. Nhưng hắn thì khác, hắn có thể hiểu rõ tính tình của Thôn Bảo Lôi Thiêm, từ đó biết được thứ mà nó yêu thích, có lẽ dựa vào những thông tin này, hắn có thể hốt thuốc đúng bệnh rồi lấy được bảo vật quý hiếm từ trên người nó. Nghĩ vậy, hắn đã đưa ra quyết định, dự tính sẽ lợi dụng ba cơ hội kia thật tốt.
"Đáng tiếc đáng tiếc, ba lần cơ hội chỉ nhận được một tấm phù lục tứ phẩm, hai món khác lại quá bình thường”"
Chờ sau khi một tu sĩ Kết Đan kỳ mang theo vẻ mặt tiếc nuối đi xuống, Lục Huyền nhẹ nhàng nhảy lên, đi tới phía trước Thôn Bảo Lôi Thiêm. "Bái kiến Thần Thiềm tiền bối." Hắn kính cẩn thi lễ nói. Thôn Bảo Lôi Thiêm lười biếng nằm rạp trên mặt đất, không có bất cứ phản ứng nảo.
Lục Huyền chẳng quá quan tâm tới nó, hắn lấy một trái linh đào màu trắng nõn từ trong túi trữ vật ra. Nó chính là Mê Tiên Đào tam phẩm do chính tay hắn chăm sóc bồi dưỡng, mùi vị cực kỷ tuyệt vời, dùng lâu dài còn có hiệu quả trú nhan.
"Xin tiền bối ban thưởng bảo vật."
Hắn đưa linh quả Mê Tiên Đào đến trước mặt Thôn Bảo Lôi Thiềm. Một đạo lôi khí cuốn tới, nhanh chóng kéo Mê Tiên Đào vào trong miệng con cóc khổng lồ kia.
Cùng lúc đó, một vâng hào quang lặng lẽ bắn ra, dừng lại ở trước người Lục Huyền. "Một tấm phù lục tam phẩm, coi như không tệ, giá trị hơi cao hơn Mê Tiên Đào một chút”
Lục Huyền quét linh thức qua phần thưởng của mình, sau đó thu tấm phù lục ấy vào trong túi trữ vật. Đương nhiên, hành động này chỉ là tung hỏa mù, để che giấu tâm thần của hắn vừa lặng lẽ ngưng tụ lên thần thể con cự thiểm trước người.