Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 1149 - Chương 1150: Lại Đến Nữa À?

Chương 1150: Lại Đến Nữa À? Chương 1150: Lại Đến Nữa À?Chương 1150: Lại Đến Nữa À?

Đồng thời, một chiếc gương ngọc màu tím sậm đã bắn từ trong đan điền ra, kèm theo vô số đóa lôi hỏa, giống như thiên nữ tán hoa, cực kỳ chính xác rơi xuống từng khuôn mặt dữ tợn nọ.

“Á á á!" Trong động phủ lập tức vang lên từng chuỗi kêu rên đầy thống khổ.

Bên trong Nam Minh Lôi Hỏa Giám thất phẩm có ẩn giấu một tia Nam Minh Ly Hỏa, vốn có hiệu quả khắc chế cực mạnh đối với tà ma, sau khi để thứ này bám vào gương mặt, nó sẽ giống như một đám ung nhọt mọc sát cạnh xương, chỉ trong nháy mắt đã thiêu đốt gần như sạch sẽ những gương mặt dữ tợn kia. “Đây là... Bảo vật thất phẩm?” Nhìn chiếc gương ngọc màu tím sậm đang bay lơ lửng ngay trước mặt Lục Huyền, cảm nhận được khí tức khủng bố do luồng hỏa diễm màu tím đáng sợ kia truyền đến, Trịnh Hưng An không ngừng hét lên thất thanh, thân thể đã mơ hồ có dấu hiệu tan rã. “Ngươi không phải linh thực sư sao? Sao lại có dị bảo như thế?”

Lục Huyền hừ lạnh một tiếng, hắn không có ý định đáp trả, hai bên sườn lập tức xuất hiện một đôi cánh chim màu bạc trắng, điện quang lóe lên, chưa đợi Trịnh Hưng An có phản ứng đã lợi dụng khí thế lôi đình bay thẳng tới trước mặt đối phương.

Một tay hung hăng chộp đến. Tiếng phượng hót thanh thúy vang lên, một luồng hư ảnh hình bàn tay màu lửa đỏ khổng lồ đồng thời giáng từ trên trời xuống, vèo một cái đã bắt được thân thể con tà ma đang muốn chạy trốn kia. Phía trên bàn tay khổng lồ nọ có một vầng hào quang màu vàng kim không ngừng lưu chuyển, như được đúc ra từ lưu ly, bên trong lại ẩn chứa uy áp khủng khiếp, khiến con tà ma nọ hoàn toàn không thể động đậy được. “Sao nào? Một linh thực sư yếu đuối như ta, để bản thân có thể yên tâm làm ruộng nên trước đó đã chuẩn bị thêm mấy món bảo vật phòng thân cũng là điều cực kỳ hợp lý còn gì?” Lục Huyền lạnh lùng nói, tâm niệm vừa động, mấy tia Tru Tà Linh Lôi đã như thiểm điện đánh tới, trực tiếp lượn quanh Trịnh Hưng An một vòng.

Trên thân thể con tà ma kia lập tức xuất hiện từng vết nứt rạn, hệt như một quả khí cầu bị xì hơi, thoáng chốc đã trở thành một cái túi da khô quắt. Linh thức của Lục Huyền đảo qua, sau khi xác nhận không còn bất cứ điểm gì dị thường nữa, lúc này hắn mới bước đến bên cạnh cái túi da kia. “Không biết thứ này đã xâm chiếm phụ thân vào biết bao nhiêu túi da tu sĩ rồi, giờ lại biến thành món ngon bổ dưỡng cho Diễm Thi Bì bên trong Phong Uyên Tỉnh Động. Chờ Diễm Thi Bì tiêu hóa hấp thu xong bộ túi da tà ma này hẳn là ta có thể nhận được một gốc linh thực phẩm chất thượng đẳng, nhờ đó cũng có thể mở ra phần thưởng quầng sáng phong phú hơn.” “Ăn nhiều linh quả của ta như vậy, còn uống mấy chén linh nhưỡng của ta, thì dùng thân thể mình đi bồi dưỡng cho linh thực của ta, coi như ngươi cũng biết báo đáp đấy.” Trên mặt Lục Huyền xuất hiện một nụ cười, trong lòng thầm cảm khái.

Lần này, quá trình đối phó với con tà ma kia đánh lén cũng không mấy khó khăn, thận chí còn khá là nhanh gọn, bởi vì hắn đã biết thân phận của đối phương từ trước nên mọi thời mọi khắc đầu đề phòng cảnh giác, sẵn sàng ứng chiến, cuối cùng đã chiếm thế chủ động hoàn toàn, còn trực tiếp vận dụng mấy món bảo vật cao giai đi xử lý nó nữa, chúng lần lượt là Tru Tà Linh Lôi đã thu thập hồi lâu, là Nam Minh Lôi Hỏa Giám đã tế luyện thành pháp bảo trung giai, cùng với Lưu Ly Xích Phượng Cốt đã triệt để dung nhập vào trong người.

Dưới những điều kiện ấy, con tà ma từng dễ dàng chiếm cứ thân thể của hộ vệ Thiên Tinh Động này đã bị hắn đánh chết dễ dàng như thế, thậm chí còn không cần tốn quá nhiều sức lực.

“Nhưng Tru Tà Linh Lôi lại hao tổn mất vài tia rồi.” Lục Huyền thu hồi bảy tia Tru Tà Linh Lôi từ đằng xa lại, có thể thấy rõ màu sắc vàng kim phía trên linh lôi đã ảm đạm hơn ban đầu khá nhiều. “Nhưng điều này cũng chứng tỏ được hiệu quả khắc chế mạnh mẽ của Tru Tà Linh Lôi đối với tà ma.”

Kích phát Tru Tà Linh Lôi còn nhanh hơn hắn thi triển Ngũ Lôi Chính Pháp, lại không cần tiêu hao linh lực, đồng thời nó còn mang hiệu quả khắc chế cực kỳ mạnh mẽ với tà ma, thậm chí thu thập số lượng nhiều hơn một chút sẽ mang tới tác dụng cực lớn. “Bảy tia Tru Tà Linh Lôi đã có thể dễ dàng đối phó với một con tà ma có thực lực Kết Đan rồi, nếu là trăm tia, thậm chí là vạn tia thì sao?” Trong lòng Lục Huyền bắt đầu suy nghĩ miên man.

Hắn xử lý xong hiện trường mới triệu hoán Đạp Vân Linh Miêu đi tới.

“Vừa rồi biểu hiện của không tệ.” Lục Huyền lẫy ra một trái Mê Tiên Đào, ném cho Đạp Vân Linh Miêu coi như phần thưởng.

“Ngao ~” Thanh âm Đạp Vân Linh Miêu phát ra mang theo vài phần nũng nịu, nhưng gương mặt nó vẫn không đổi sắc, chỉ lặng lẽ đi tới bên cạnh Lục Huyền, hai đám lông xám trắng trên chóp tai thoáng gấp khúc lại, tạo thành một hình trái tim cực kỳ đáng yêu.

“Ha ha.” Lục Huyền bật cười, lại giơ tay gãi gãi vài cái xong mới để Đạp Vân Linh Miêu tùy ý trở lại giữa núi rừng.

“Tà ma đã lẻn vào khu vực tán tu cư trú, xem ra ngày sau ta nhất định phải để ý nhiều

hơn mới được.” Trong lòng hắn thầm cảm khái.

Lại nhớ lần trước, hắn từng đi tới Phong Uyên Tinh Động một chuyến, ngẫu nhiên đã biết được tên tu sĩ của Bạch Cốt Cung kia vốn là hàng giả, đã bị tà ma chiếm cứ thân thể từ trước rồi, sau ngày hôm đó, hắn bắt đầu tập một thói quen mới đó là kiểm tra tin tức của người đối diện bất cứ lúc nào gặp mặt. Dù sao cũng chỉ cần tập trung tâm thần chú ý giầy lát là được, phương thức này bí mật hơn dùng linh thức dò xét rất nhiều.

“Nếu chờ tà ma đánh lén mới ứng phó thì rất có thể ta sẽ bị trầy da, hoặc dính một vài vết thương nho nhỏ?”

Với thực lực của hắn hiện giờ, dù gặp được tà ma bình thường cũng không đáng lo nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.

“Ta chỉ muốn yên ổn làm ruộng thôi mà, sao cứ phải đến quấy râầy ta làm gì chứ?” Lục Huyền lắc lắc đầu, chờ tâm trạng ổn định lại mới tiến vào linh điền một lần nữa, cẩn thận kiểm tra tình trạng của mỗi một gốc linh thực dưới tay mình.

“Lục Huyền Lục đạo hữu có trong động phủ không? Gần đầy có tà ma xâm nhập Lôi Hỏa Tỉnh Động, đã tập kích và giết chết nhóm hộ vệ canh gác xung quanh khu vực này, thậm chí còn chiếm cứ thân thể bọn họ, bởi vậy tại hạ tới để kiểm tra sàng lọc đây. Vừa bảo đảm sự an toàn của đạo hữu đồng thời cũng để truy tìm con tà ma kia.” Đột nhiên, một giọng nói ôn hòa truyền vào tai Lục Huyền. “Lại nữa à?” Lục Huyền khẽ nhướng mày suy nghĩ.

Linh thức của hắn nhanh chóng đảo qua, đã trông thấy một vị đạo sĩ gầy gò đang đứng bên ngoài động phủ. Khí tức của đạo sĩ này khá là thâm trầm, sắc mặt nặng nề, trong tay đang cầm một chiếc gương cổ màu xám mờ. Phần rìa của chiếc gương cổ nọ có khắc rất nhiều phù văn quỷ dị, nhìn như hàng nghìn hàng vạn con tà ma hỗn loạn quấn quanh cùng một chỗ.

“Cảnh giới Kết Đan viên mãn?” Lục Huyền không khỏi rùng mình nghĩ. Từ bề ngoài không nhận ra bất cứ dấu hiệu nào cho thấy người trước mắt này đã bị tà ma xâm nhập, nhưng hắn cũng không dám lơ là, thân hình lóe lên, thoáng cái đã bước ra bên ngoài động phủ.
Bình Luận (0)
Comment