Chương 1149: Huyễn Thận Mai!
Chương 1149: Huyễn Thận Mai!Chương 1149: Huyễn Thận Mai!
[Huyễn Thận Ma, tỉnh thông huyễn thuật, có năng lực ẩn nấp cực mạnh, có thể biến thành rất nhiều dáng vẻ, khi nó xâm nhập vào trong cơ thể tu sĩ, có thể vô thanh vô tức chiếm cứ nhục thân và thần hồn của đối phương, biểu hiện ra bên ngoài không khác gì người thường.]
“Quả nhiên là tà ma!” Vẻ mặt Lục Huyền vẫn rất tự nhiên nhưng trong lòng đã nổi sóng: “Không ngờ tà ma đã xâm nhập vào nơi ở của tán tu, còn có ý đồ gây bất lợi cho ta rồi. Nếu không phải lần trước ta từng trải qua chuyện tu sĩ của Bạch Cốt Cung bị yêu ma điều khiển ở bên trong Phong Uyên Tinh Động, chỉ e lần này sẽ bị nó dọa sợ rồi.”
Sau khi từ Phong Uyên Tinh Động trở về, hắn vẫn luôn duy trì thói quen kiểm tra người đối diện sau khi đưa tặng linh quả linh nhưỡng. Nếu là tu sĩ, hiển nhiên là không có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu đối phương đã bị tà ma xâm nhập chiếm cứ thì khẳng định là tin tức chỉ tiết về nó sẽ xuất hiện.
Mà trước kia, hắn cũng thường xuyên đưa tặng linh quả linh nhưỡng cho các tu sĩ quen biết để tạo tiền đề sẵn, bởi vậy việc này mới không lộ vẻ đột ngột quá mức. “Xem ra nó muốn trà trộn vào động phủ rồi gây bất lợi cho ta đây mà.” Linh thức của Lục Huyền vẫn luôn đề phòng Trịnh Hưng An đang bị tà ma xâm chiếm phía sau, trong lòng thầm nghĩ.
“Cũng tốt, có phân bón chủ động đưa tới cửa.” Hắn dẫn Trịnh Hưng An đi tới một khu tiểu viện u tĩnh nằm trên sườn núi.
“Grào!”
Đột nhiên, một tiếng rống dữ dội vang lên, hai người Lục Huyền vội vàng nhìn theo hướng phát ra âm thanh, cũng không biết từ lúc nào, chỉ thấy Đạp Vân Linh Miêu đã trực tiếp xuất hiện bên cạnh hắn, đôi mắt màu xanh biếc của nó cứ một mực nhìn chằm chằm vào Trịnh Hưng An, thân thể cong lên trực tiếp bày ra tư thế chuẩn bị công kích.
“Dị chủng Đạp Vân Linh Miêu này vốn cực kỳ nhạy cảm với tà ma, lại từng nuốt không ít dị đồng trên thân cây Bách Đồng Quỷ Mộc, đến hôm nay mọi cố gắng nuôi dưỡng lúc trước của ta đã phát huy hiệu quả thần kỳ rồi, không ngờ nó lại có thể phát hiện được sự dị thường của tên tu sĩ phía sau ta.” Trong lòng Lục Huyền nghĩ thầm. “Nhưng vất vả lắm mới có một đống phân bón tự đưa mình tới tận cửa, không thể để mi phá rối được.”
Nghĩ như vậy, hắn lập tức truyền một ý niệm trấn an cho Đạp Vần Linh Miêu. “Trịnh đạo hữu, con yêu thú linh miêu này đã được Lục mỗ nuôi dưỡng từ lâu, nó làm bạn với ta nhiều năm nên có tình cảm rất sâu đậm. Chẳng qua nó cũng như chủ nhân của nó là ta đây, thường xuyên ở bên trong động phủ, rất ít tiếp xúc với nhóm tu sĩ bên ngoài nên có hơi sợ người lạ, tính tình tương đối hoang dã, mong đạo hữu đừng trách.” Lục Huyền lên tiếng giải thích với Trịnh Hưng An phía sau.
“Không sao, có thể do gần đây ta đã giết không ít tà ma nên thân thể mới tỏa ra khí tức khiến con linh thú của đạo hữu cảm thấy khó chịu rồi sinh ra phản ứng như vậy.” Trịnh Hưng An chậm rãi nói.
“Đợi sau khi tiến vào tiểu viện của đạo hữu uống mấy chén linh nhưỡng rồi ta sẽ làm quen với nó sau.” Từng câu từng chữ đối phương nhả rơi vào trong tai Lục Huyền đầu mang theo một chút ám chỉ gì đó. “Không thành vấn đề, đợi lát nữa ta sẽ triệu hoán nó tới để Trịnh đạo hữu làm quen.” Lục Huyền thuận miệng đáp, nhưng trong lòng lại có ý khác.
“Muốn thân cận với linh thú của ta à? Ta thấy không bằng ngươi hãy đi thân cận với đám linh thực của ta trước thì hơn. Trực tiếp hòa hợp làm một thể với chúng, ngày đêm tầm bổ cho chúng, không còn phương thức nào gân gũi hơn như thế được đâu.”
Nhìn bề ngoài, Lục Huyền vẫn thân thiện vui vẻ như thường, nhưng tấm gương ngọc màu tím đậm đang bồng bầnh chìm nổi bên trong đan điền của hắn lại không bình thường như trước, chỉ thấy một mảnh lôi hỏa chập chờn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra thiên uy khủng bố.
Từng tia Tru Tà Linh Lôi cũng như đã cảm ứng được điều gì đó, khiến tốc độ di chuyển của chúng trở nên nhanh nhẹn hơn, sinh động hơn bình thường không biết bao nhiêu lần.
Xương cốt toàn thân ẩn giấu bên dưới lớp da thịt của Lục Huyền đã hóa thành màu vàng kim rực rỡ, lại có hư ảnh phượng hoàng đang lặng lễ ngưng tụ ra. Hai người một trước một sau tiến vào trong sân.
Lục Huyền bưng lên một mâm linh quả, cũng rót đầy một ly Băng Tủy Linh Nhưỡng, đưa cho Trịnh Hưng An.
“Đúng là chỉ tới chỗ Lục đạo hữu mới có thể uống được loại linh nhưỡng thượng đẳng như vậy.” Trịnh Hưng An uống một ngụm lớn Băng Tủy Linh Nhưỡng tản ra hàn khí mơ hồ, sau đó gật đầu tán thưởng.
“Trịnh đạo hữu, ngày nào ngươi cũng đi tuần tra bên trong Lôi Hỏa Tinh Động, có thể nói là trực tiếp xông pha nơi tiên tuyến, anh dũng chống cự với tà ma, không biết thế cục hiện tại ra sao rồi?” Nói chuyện phiếm một lúc, Lục Huyền mới lên tiếng hỏi.
“Tổng thể thì càng ngày càng tệ, tà ma xuất hiện tầng tầng lớp lớp, giết chết một nhóm lại xuất hiện một nhóm mới, khó lòng phòng bị được. Thậm chí ta còn nghe nói có tà ma vô thanh vô tức xâm nhập vào khu vực tán tu cư trú, ngày thường Lục đạo hữu phải để ý nhiều hơn đấy.” Trịnh Hưng An trầm giọng nói. “Đa tạ đạo hữu đã nhắc nhở, nhưng Lục mỗ chỉ là một linh thực sư nhỏ bé, vẫn luôn an phận thủ thường, hẳn là tà ma cũng sẽ không tìm tới chỗ ta đâu.” Lục Huyền cười đáp. “Ha ha, Lục đạo hữu nói cũng có lý.” Trịnh Hưng An cười nói theo, sau đó giơ chén rượu bằng bạch ngọc lên với Lục Huyền.
“Cũng không còn nhiều linh quả, để ta đi lấy thêm cho Trịnh đạo hữu.” Lục Huyền nhìn đống chén đĩa đã vơi trên bàn, nhẹ nhàng nói một câu rồi đứng dậy định đi vào phòng, tùy tiện để lộ phía sau lưng trước mặt Trịnh Hưng An.
Đôi mắt bên dưới lớp khôi giáp nặng nề của Trịnh Hưng An lập tức lộ vẻ hưng phấn bạo ngược. Khuôn mặt nó nứt ra, một luồng hắc quang tràn ngập khí tức tà dị bắn đến như chớp, trực tiếp đánh úp về phía đầu Lục Huyền. “Sao? Đạo hữu không đợi nổi nữa, muốn nếm thử mùi vị của Lục mỗ rồi à?” Dường như Lục Huyền đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, ngay khi Trịnh Hưng An có dị động, mấy tia lôi đình màu vàng óng đã như cuồng xà loạn vũ, nhanh chóng thoát ra khỏi cơ thể Lục Huyền, trút toàn bộ xuống luồng hắc quang tà dị kia.
“Hả?! Đây là thứ gì?!”
Hắc quang đụng phải lôi đình vàng rực, nhanh chóng tan rã như tuyết đọng dưới ánh mặt trời chói chang, khiến Trịnh Hưng An không nhịn được lập tức phát ra một tiếng kêu gào đầy thống khổ.
“Hóa ra ngươi đã sớm có chuẩn bị!” Khôi giáp toàn thân Trịnh Hưng An tán loạn, để lộ ra thân thể khảm đầy những gương mặt dữ tợn. Toàn bộ những gương mặt ấy đều nhìn chằm chằm vào Lục Huyền đang chậm rãi xoay người lại rồi không hẹn mà cùng phát ra đủ các loại âm điệu bén nhọn chói tai.
Bỗng dưng cảnh tượng trước mắt Lục Huyền trở nên mơ hồ, tâm thần cũng rơi vào trạng thái hoảng hốt. Trong nháy mắt đó, mấy trăm gương mặt dữ tợn nọ đồng thời bay ra, đánh úp về phía Lục Huyền từ bốn phương tám hướng, muốn xâm nhập vào cơ thể hắn.
Lục Huyền không hề cử động, nhưng ngôi sao thâm thúy nằm ở chỗ sâu bên trong thức hải của hắn lại sáng rực lên, tinh quang mênh mông quét tới, chỉ một nháy mắt, tâm thần vốn rơi vào trạng thái hoảng hốt đã khôi phục lại tỉnh táo bình thường.